Đàn Bà Không Biết Đẻ
Phần 6
Đoạn này có những câu từ nhạy cảm 18+, khuyến cáo những bạn dưới 18 tuổi và những chị em xa chồng không nên đọc. Cảm ơn!
…………..
Bàn tay anh to lớn phủ đầy lên khuôn ngực tôi, vừa sờ vừa nắn, vặn vẹo hai bầu ngực tôi chẳng biết ra hình thù gì. Bấy giờ ngoài hành lang vẫn còn sáng điện, mà tôi thì lại sợ nửa đêm y tá vào thay thuốc hay kiểm tra vô tình bắt gặp cảnh tượng này thì muối mặt.
– Thôi anh, để mấy hôm nữa về nhà đi, ở đây là bệnh viện, em sợ có người đi vào quá.
– Ai vào giờ này nữa, ở đây mười giờ là người ta đi ngủ hết rồi.
Tôi còn chưa kịp từ chối thì Tuấn đã cúi đầu hôn lên môi tôi, nụ hôn của anh vẫn còn thoang thoảng một ít hương của thuốc lá ba số, và chẳng hiểu sao, tôi còn cảm nhận được thêm cả mùi nước hoa phụ nữ trên người anh, nước hoa tôi dùng không phải mùi này.
Vì nghĩ chắc buổi chiều chắc đồng nghiệp anh đến thăm nên tôi cũng không hỏi thêm, mà lâu rồi vợ chồng không gần nhau cho nên tôi chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi. Hôn một lúc lâu, anh dời môi xuống ngực tôi, một tay sờ bên còn lại, tay kia thì lần mò xuống dưới, cảm giác làm tình trong bệnh viện vừa sợ lại vừa kích thích khiến tôi không chịu được, mới vừa nhập cuộc mồm miệng đã rên rỉ loạn cả lên:
– Thôi, đừng mà.
– Đừng gì, đừng thế này hả?
Vừa nói, anh vừa dùng lực mạnh hơn một chút khiến cả người tôi như bị điện giật, đầu óc cứ lâng lâng bồng bềnh như ở trên mây. Cứ như thế chẳng mấy chốc người tôi mềm nhũn ra trong lòng anh, chẳng còn tý sức lực nào nữa.
– Em lên trên đi.
– Thế có được không? Có đè lên vết thương của anh không?
– Không
Tuấn nháy mắt, nói thêm:
– Em khéo léo một tý là được mà.
Tôi nghe lời làm theo, trèo lên người chồng mà vừa sợ lại vừa run, thỉnh thoảng ngoài hành lang có người đi qua đi lại, lại càng làm cho chúng tôi thêm kích thích, hóa ra cảm giác vụng trộm lại làm cho người ta đê mê như thế, chẳng trách xã hội bây giờ lại nhiều người lại ngoại tình đến vậy.
Chúng tôi cứ thế làm đi làm lại cả một đêm, khi xương cốt rã rời không thể chịu đựng được nữa mới thỏa mãn ôm nhau đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi lại dậy sớm đi mua đồ ăn sáng cho chồng rồi mới về nhà. Mẹ chồng vừa thấy tôi bước vào đã chửi đổng:
– Mới sáng sớm nhìn thấy lũ bệnh dịch đã thấy hãm hết cả vía. Đúng là bọn ăn lông ở lỗ, bọn hãm tài hãm vận.
Tôi vẫn chào bình thường rồi lên phòng thay đồ đi làm. Hôm đó, tôi không nấu đồ ăn sáng cho nhà chồng mà đi ăn bên ngoài, mặc kệ bố mẹ chồng muốn ăn gì thì ăn.
Mẹ chồng thấy tôi thay đồ xong đi xuống thì tức lắm, nhưng không thèm nói với tôi câu nào mà mang hẳn bát muối gạo ra ngoài cổng vãi, bà vừa cầm nhúm muối vừa chửi:
– Chín phương trời, mười phương đất, đuổi hết bọn ám quẻ, bọn man ri mọi rợ, bọn cô hồn dịch bệnh đi.
Tôi với mẹ chồng chiến tranh lạnh như thế đến hơn một tuần sau, chồng tôi xuất viện trở về nhà thì mới hết. Mà thật ra là bà thấy Tuấn về nên lật mặt nhanh như lật sách mới đúng, sáng ra năm giờ sáng bà í ới gọi tôi dậy, bảo là dậy đi tập thể dục với mẹ cho vui nhưng thực ra là gọi tôi dậy để dọn dẹp ngoài siêu thị, còn bà ở trong bếp làm đồ ăn sáng. Chồng tôi có thói quen ngủ muộn nên chẳng biết gì, cứ tưởng mẹ chồng thương tôi lắm.
Bình thường một tuần chồng tôi đi trực một hoặc hai đêm, đêm nào không có chồng ở nhà thì ba giờ sáng tôi đã phải dậy dọn dẹp. Hôm đó chồng tôi cũng đi trực, mẹ chồng bảo tôi dậy sớm lau dọn hết mấy tầng nhà đi rồi mới được đi làm. Bà tai quái đến nỗi không cho tôi dùng cây lau nhà mà bắt tôi xách một xô nước đầy cùng một cái giẻ để lau khắp sáu tầng nhà.
Tôi ở nhà quê, vất vả từ nhỏ nên mấy việc như thế cũng không nề hà gì, tuy nhiên không hiểu sao hôm ấy vừa làm tôi lại vừa cảm thấy đau bụng.
Bụng tôi cứ nhói lên từng cơn, đau kiểu như sắp bị kinh, cứ cuồn cuộn như muốn đẩy mọi thứ ở trong bụng ra ngoài, tôi khi ấy chỉ nghĩ mình sắp đến kỳ kinh nguyệt nên vẫn nhịn đau để làm nốt việc. Đến khi lau gần xong, khi tôi vừa xách xô nước đi xuống đến gần tầng một thì không thể chịu đựng được nữa, đau đến mức hai mắt hoa đi, cuối cùng trượt chân ngã đập người xuống ba bậc thang cuối.
– Á.
Tôi cảm nhận được bụng dưới của tôi đang gò lên để đẩy một thứ gì đó ra ngoài, cơn đau từ lưng truyền sang bụng làm mặt tôi tái xanh tái mét, không thể đứng dậy được. Mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy tôi nằm đó không hỏi han câu gì đã chửi:
– Đúng là cái loại vô tích sự. Có lau mấy tầng nhà thôi cũng không nên hồn, đổ hết nước ra nhà tao rồi.
Tôi đau quá không nói được câu gì, bà thấy thế lại càng ngứa mắt:
– Mày còn nằm ườn ra đó à? Còn chờ người khác đến hầu thì mới chịu đứng dậy à? Dậy lau vũng nước này mau lên.
Lúc này trời đã bắt đầu sáng, bác Hà vừa mới đến làm việc thì nhìn thấy tôi đang nằm sõng soài trên sàn, còn mẹ chồng thì đứng đối diện chống nạnh chửi. Tôi còn chưa kịp ngồi dậy, bác Hà đã hét ầm lên:
– Ngọc làm sao thế? Sao lại chảy máu thế kia.
Nghe vậy tôi mới chột dạ, tự nhiên thấy đũng quần âm ấm, khi nhìn xuống mới thấy phần dưới của tôi có máu.
Bác Hà lập tức lao lại ôm tôi dậy, tôi ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, thấy mặt bà cũng tự nhiên biến sắc:
– Cháu làm sao thế? Bị ngã cầu thang à? Va vào đâu mà chảy máu thế này, đau ở đâu, bác xem nào?
Tôi đau quá chỉ vào bụng, thều thào nói:
– Cháu đau bụng, bác ơi, cháu đau quá.
– Đang bị kinh à? Hay va vào đâu?
Vừa nói, bác Hà vừa lật lưng tôi lên xem có bị thương không, không thấy rách ra chảy máu chỗ nào cả, chỉ thấy máu thấm ra từ đũng quần tôi mà thôi.
Tôi không thể nói được gì, chỉ yếu ớt lắc đầu, máu càng lúc càng chảy nhiều. Bác Hà thấy thế thì hoảng quá, quay sang nói với mẹ tôi:
– Chết rồi chị Vân ơi, hình như nó có thai rồi.
Sắc mặt mẹ chồng tôi lập tức xanh lét.
– Mau, mau dọn mấy cái này đi.
– Ơ kìa, chị làm sao thế? Đưa nó đi bệnh viện xem thế nào đã.
– Cô đưa nó đi đi, tôi còn bận tý. Đưa đi trước đi.
Bác Hà nhìn tôi ái ngại, sau đó đành phải gọi mấy người nhân viên ở ngoài siêu thị vào khiêng tôi ra xe Taxi. Lúc đó tôi đau quá nên lúc tỉnh lúc ngất, hai mắt hoa không thể nhìn thấy gì, tôi còn nhớ khi đến bệnh viện, bác sĩ siêu âm xong nói:
– Sảy thai rồi.
Tôi nghe xong, chẳng biết đau lòng hay đau bụng, cuối cùng cũng hoàn toàn ngất đi.
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh, ngồi bên cạnh là chồng tôi và em gái tôi, ngoài ra không còn người nào khác nữa.
Hạnh thấy tôi mở mắt thì vội vàng hỏi:
– Chị ơi, chị thấy thế nào rồi? Chị có thấy đau chỗ nào không?
Tôi lắc đầu:
– Sao em biết mà vào đây?
– Anh Tuấn gọi cho em. Chị ngủ gần một ngày rồi đấy, chị có đói không? Muốn ăn gì không, em đi mua cho.
Chồng tôi thấy tôi tỉnh cũng đi lại gần, nói:
– Em đói chưa? Uống nước nhé.
Cổ họng tôi bỏng rát, cuối cùng đành phải gật đầu. Tuấn cầm chai nước có ống hút đưa lên sát miệng tôi, vẻ mặt của anh hơi buồn buồn:
– Em uống đi. Uống xong rồi ăn cháo.
Hạnh nghe thấy thế thì đứng dậy, bảo tôi:
– Em đi mua cháo đây, anh chị chờ tý nhé.
– Hạnh cầm tiền mà đi mua này.
Tuấn lôi ví tiền ra, rút tờ 500k đưa cho em gái tôi nhưng nó không nhận:
– Em có tiền rồi. Em đi mua đây, anh cho chị uống nước đi.
Khi Hạnh vừa đi khỏi, tôi không thể chờ thêm được nữa, đành phải hỏi chồng:
– Bác sĩ bảo em làm sao anh. Em bị sao hả anh?
– Không sao đâu. Em đừng nghĩ linh tinh.
– Bác sĩ bảo em sảy thai phải không? Có phải sảy rồi không? Anh nói thật đi.
Anh nhìn tôi thở dài, sau đó đặt cốc nước xuống bàn:
– Thôi đừng buồn. Từ từ rồi có bầu lại, sang năm đẻ cũng chưa muộn.
Tôi nghe thấy thế, nước mắt tự nhiên chảy ra. Cưới nhau gần tám tháng tôi mới có thể mang thai, vậy mà con chưa ở được với tôi bao lâu đã bỏ tôi rồi.
Tuấn thấy tôi khóc, anh đành lấy khăn lau nước mắt cho tôi:
– Đừng khóc nữa. Lần sau có bầu phải cẩn thận biết chưa? Mẹ bảo em đi không cẩn thận nên mới ngã cầu thang…
Nói đến đây, anh biết mình lỡ lời nên lại thôi:
– Mà thôi. Xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Thôi cứ chịu khó nghỉ ngơi cho lại sức rồi có thai lại cũng chưa muộn.
Tôi nghe chồng nói vậy, tức đến nỗi ruột gan thắt cả lại. Nếu không phải bà ta bắt tôi làm việc nhà quần quật, bắt tôi xách một xô nước đầy đi khắp các tầng nhà… thì tôi có sảy thai không?
– Không phải như anh nghĩ đâu, em…
Tôi vừa nói đến đấy thì điện thoại của chồng có người gọi đến, Tuấn liếc tôi một cái rồi nói:
– Thôi, em đang mệt đừng nói nhiều nữa. Nằm nghỉ đi, anh ra ngoài nghe điện thoại tý đã.
Nói xong, anh chẳng buồn nán lại thêm giây phút nào để nghe tôi nói hết đã mở cửa đi thẳng. Không biết khi ấy có phải mới sảy thai cho nên tôi nhạy cảm hơn bình thường không mà tôi cứ có cảm giác như chồng tôi đang lén lút làm việc gì đó, đến cả nghe điện thoại cũng không dám nghe trước mặt tôi mà phải ra ngoài.
Tôi cứ nằm nghĩ vẩn vơ như thế, vừa buồn cho chính mình, vừa buồn cho đứa con đã mất của chúng tôi, muốn khóc mà không còn sức lực nào để khóc nữa. Lát sau, em gái tôi xách cạp lồng cháo quay lại, Tuấn nghe điện thoại xong cũng trở về phòng bệnh, lúc ấy thành ra có thêm Hạnh ở đó cho nên tôi không tiện nói thêm gì với anh nữa.
Em gái đút cháo cho tôi mà tôi chỉ thấy vị cháo trong miệng đắng ngắt, chồng thì ngồi một góc hí hoáy bấm điện thoại, Hạnh nhìn tôi ái ngại, tôi nhận ra mấy lần nó muốn hỏi gì đó xong lại thôi.
Con dâu bị sảy thai nằm viện mà gia đình nhà chồng không hỏi han lấy một lời, cũng không thấy mặt mũi ông bà đến thăm, nếu bố mẹ tôi ở quê mà biết chuyện này, chắc hẳn sẽ buồn lòng lắm.
Có xa vòng tay bố mẹ mới biết cả thế giới này không có bất kỳ người nào yêu thương mình vô điều kiện, người ta nói “khác máu tanh lòng” chẳng sai, lần mất đi đứa con đầu tiên này của tôi, cũng là lần tôi hiểu ra được: người có thể đối tốt với mình nhất, chỉ là bản thân mình mà thôi. Vì thế cho nên, tôi ngày mai sẽ khác!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!