Đàn Bà Không Biết Đẻ

Chương 14: Phần 14




Đàn Bà Không Biết Đẻ​

Phần 14

– À.

Hoàng chỉ nói một chữ “À”, mà nghe anh trả lời thế, tự nhiên tôi lại thấy thất vọng. Hình như tôi bị điên rồi.

Diệp không buông tha cho anh, cố tình hỏi thêm:

– À là thế nào? Anh có người yêu xinh thế mà không giới thiệu cho em nhé.

– Lúc nào anh sắp cưới thì giới thiệu luôn một thể nhé. Giờ chưa có ý định lấy vợ nên không dám giới thiệu đâu.

– Gớm, ông này trả lời khôn quá cơ. Nói chuyện duyên kiểu đấy khối cô chết.

Hoàng cười cười, rót rượu ra bốn chiếc ly trên bàn:

– Mọi người uống mà không gọi em nhé, phạt rượu, phạt rượu.

– Phạt mấy ly đấy? Phạt Ngọc nặng nhất nhé, hàng xóm kiểu gì mà chẳng quan tâm nhau gì cả.

– Anh Minh phạt hai ly, Diệp một ly, Ngọc ba ly.

Tôi cầm cốc rượu ngơ ngác hỏi anh:

– Ơ, sao phạt em nặng thế? Tại không thấy anh ở nhà nên em không biết chứ.

– Anh có điện thoại mà. Không trình bày hay kháng nghị nhiều nhé, em uống đi.

Chú Minh nói:

– Đúng rồi đấy. Hôm trước Ngọc chả bảo xưa nấu rượu suốt nên tửu lượng tốt còn gì. Ba ly uống đi.

– Thế cụng ly nào. Ba ly thì ba ly, em say là mọi người phải đưa về đấy.

Diệp uống xong một ly, chú Minh cũng uống xong hai ly với Hoàng, đến tôi, khi rót cốc thứ hai ra, vừa định uống thì tự nhiên anh giữ tay tôi lại:

– Thôi, anh đùa đấy. Em uống ít thôi, mai còn đi làm.

Chú Minh và Diệp nghe thế thì phản ứng dữ dội:

– Không được đâu nhé. Nãy phạt Diệp với tôi, sao Hoàng không nói thế. Ngọc uống đi, phạt phải uống chứ.

– Vâng. Em uống được mà, không sao đâu.

Tôi nói xong lại định uống, nhưng anh vẫn kiên quyết giữ tay tôi. Bàn tay anh rất ấm, lúc nắm lấy tay tôi dùng lực cũng vừa đủ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự vững chãi tin cậy qua sự tiếp xúc da thịt ấy.

– Thế em uống thay Ngọc, đàn ông uống thay phụ nữ chắc hai người không phản đối chứ?

Diệp nhìn tôi cười đầy hàm ý, còn tôi thì tim đập chân run, chú Minh cũng cười:

– Hoàng nói đấy nhé. Ngọc còn hai ly, chú uống đi.

Anh không nói gì, cầm ly rượu của tôi lên uống, xong lại rót thêm một ly khác uống hết. Tôi đần mặt ra nhìn anh, chẳng biết rượu làm mặt tôi đỏ hay cái gì làm tôi đỏ mặt nữa, sao tự nhiên tôi lại thấy xốn xang thế này.

– Đây, em uống hết rồi nhé. Lần sau mọi người tụ tập mà không gọi em thì phạt mười ly đấy.

Chú Minh cầm chai rượu, rót thêm vào cốc của anh:

– Thế phạt bọn anh mười ly, còn Ngọc một ly à. Chú thiên vị vừa thôi.

– Người ta bảo bán anh em xa, mua láng giềng gần mà.

– Gớm, khôn thế. Thôi ăn đi, đồ nướng phải ăn nóng mới ngon.

Bốn người chúng tôi ngồi ăn ở vỉa hè, dù vừa bụi vừa ám mùi thức ăn, mà ở đây cũng chẳng hợp với hai lão “phó giám đốc” và “giám đốc” mặc sơ mi, quần tây kia… thế nhưng hôm ấy chúng tôi đã thật sự rất thoải mái vui vẻ.

Lúc ăn xong, Diệp với chú Minh bảo chúng tôi lên xe để chở về Times City, khi về gần đến nơi thì phía trước có vụ va chạm xe nên đường tắc cứng, không đi được. Chúng tôi ngồi đợi hơn mười phút mà chỉ nhích thêm được mỗi hai mét, cuối cùng Hoàng phải bảo chú Minh:

– Còn một đoạn nữa là đến nhà, để em với Ngọc xuống đi bộ cũng được. Đường này tắc thế chắc lâu nữa mới thông, muộn rồi, anh quay xe về đi.

Diệp cười tủm tỉm nháy mắt chú Minh, chú Minh hiểu ý, trả lời:

– Ừ, thế chịu khó xuống đi bộ nhé. Về nhà an toàn rồi lần sau rảnh lại hẹn hò nhé.

– Vâng.

Hoàng nói xong quay sang tôi:

– Ngọc có đi bộ được không em?

– Được mà. Em đã say đâu.

– Ừ, thế xuống thôi.

Chúng tôi chào chú Minh và Diệp rồi xuống đi bộ dọc đường Minh Khai về Times City. Từ chỗ tắc đường đến cổng Times City khoảng hơn hai trăm mét thôi, chúng tôi đi một lát là đến.

Đường vào khu chung cư rộng rãi, không đông đúc ồn ào như ngoài đường chính, tôi với anh cũng chẳng nói gì mà cứ thế lặng lẽ bước đi. Chẳng biết sao khi ấy tôi lại có suy nghĩ cứ muốn đường dài mãi, dài mãi, để cứ im lặng đi bên nhau thế này thôi, không cần nói gì cũng được.

– Dạo này em bận à?

Tự nhiên đi thêm một đoạn nữa, anh lại hỏi tôi như thế. Tôi gượng cười trả lời:

– Vâng. Dạo này bán hàng bận quá, phải đóng hàng rồi đi ship suốt.

– Ừ. Lâu rồi không thấy nhà em mở cửa.

– À… Anh thế nào? Dạo này có bận không?

– Ừ, anh cũng đi suốt.

– Công ty đã bắt đầu hoạt động ổn định chưa anh? Công việc có tốt không?

– Mới về nên anh vẫn chưa quen với môi trường kinh doanh ở đây lắm. Nhưng nói chung hơn một tháng nay cũng ổn ổn rồi.

– Vâng.

– Hôm nay em uống thế có say không đấy?

– Không. Em vẫn bình thường mà, anh mới uống nhiều ấy, anh có say không?

– Không, ngửi mùi rượu nhà hàng xóm từ hồi nhỏ quen rồi, giờ không say nữa.

Tôi vẫn gượng gạo vì muốn giữ khoảng cách với anh, nghe xong câu này cũng phải phì cười. Hai chúng tôi cứ thế vừa đi bộ, vừa nói chuyện đến khi về nhà mới thôi. Trước khi tôi mở cửa vào nhà, anh nói:

– Làm ít thôi, giữ sức khỏe. Có viêc gì cần giúp cứ bảo anh nhé.

– Vâng. Khi nào không thuê được ai ship hàng thì em thuê anh.

– Vẫn giá như cũ đấy.

– Ok. Ok.

Tối đó tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, lâu rồi mới uống rượu nhiều như thế, cả đêm chỉ khát nước rồi uống nước. Tôi thức đến hai giờ sáng, khó chịu quá nên ngồi dậy bật máy tính xem có ai hỏi mua hàng mà tối nay mình chưa trả lời không. Vừa mở Facebook ra thì thấy lời mời kết bạn từ anh hàng xóm.

Facebook anh cũng giống như Zalo, chẳng có gì ngoài mấy dòng trạng thái từ cách đây rất lâu rồi, dòng trạng thái gần đây nhất, anh viết: “I may not have gone where I intended to go, but I think I have ended up where I needed to be”

Khi tôi học trung cấp, cũng được học sơ sơ qua một lớp tiếng anh, mấy năm nay không dùng đến, giờ gần quên hết rồi, bây giờ nhìn dòng trạng thái của anh tôi cũng không dịch được. Cuối cùng đành phải dùng google để dịch ra: “Tôi có thể đã không đi nơi tôi dự định đi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã kết thúc ở nơi tôi cần đến”

Bây giờ nghĩ lại mới thấy tác hại của việc không chịu học tiếng anh mà trông chờ vào google dịch, đến một câu bình thường như thế mà dịch sai hoàn toàn ý nghĩa, hại tôi ngồi cả một đêm cũng chẳng hiểu anh viết thế là gì.

Tôi đồng ý kết bạn xong, Facebook mới hiện lên bạn bè tag anh vào ảnh, trong đó có ảnh của đồng nghiệp công ty Hoàng, còn có cả cô gái kia, có một tấm hình Hoàng và cô ấy chụp chung với nhau. Chẳng hiểu sao xem xong, tự nhiên tôi lại thấy lòng mình nhói nhói.

Tôi đứng dậy tự đi vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo lại, sau đó tắt máy tính đi ngủ. Gần đây hình như tôi bị điên rồi thì phải, chẳng biết sao cứ vui buồn thất thường, còn quan tâm đến anh hàng xóm hơn mức bình thường rồi thì phải.

***

Cũng nhờ có vụ vào Facebook của Hoàng mà tôi có thêm quyết tâm đăng ký tham gia một lớp tiếng anh buổi tối. Thứ nhất, bây giờ biết tiếng anh, làm việc gì cũng dễ. Thứ hai là để tôi tránh được khoảng thời gian anh về nhà, đỡ phải tiếp xúc với nhau.

Tôi bán hàng mấy tháng, dồn được một ít tiền, với cả vay thêm tiền Diệp để mua một chiếc xe máy cho tiện đi đây đi đó.

Hôm ấy, có một chị phụ huynh đến đón con muộn nên hơn sáu giờ tôi mới được ra về, nghĩ giờ này muộn rồi, thôi chẳng ăn cơm nữa mà đến lớp học tiếng anh luôn, không ngờ vừa đi ra khỏi cổng thì lại gặp Tuấn đang đứng ở đó. Anh ta thấy tôi thì chạy đến giữ xe lại:

– Đi làm về muộn thế?

– Việc của anh à?

Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, hình như cũng hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi, à không, sự lột xác của tôi.

– Bây giờ cô ở đâu?

– Anh không phải hỏi, không liên quan gì đến anh.

– Cô với tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp đấy. Với cả, tôi còn giữ một số hình ảnh nhạy cảm của cô nữa cơ, có muốn ôn lại tý tình cảm vợ chồng không?

– Tôi bảo này, anh bớt vô liêm sỉ đi để tích đức cho con anh. Đã chọn rồi thì tự có trách nhiệm với bản thân và gia đình đi, đừng làm phiền đến tôi nữa.

– Cô cũng biết tôi với Hiền không thể lấy nhau, cô cứ cố chấp làm gì nhỉ? Tôi không bỏ cô, cô vẫn là vợ tôi thì có gì đâu mà thiệt.

– Thế ý anh tôi là bù nhìn à?

– Đàn ông chẳng có thằng nào chung thủy đâu, tôi có người khác nhưng tôi vẫn không bỏ cô, lẽ ra cô nên biết quý trọng điều đấy mới đúng.

– Thôi, quý trọng đó anh đem về cho bồ anh, đừng ở đây nói với tôi làm gì cho mất công. Tránh ra cho tôi về.

– Thế ý cô định thế nào? Bây giờ muốn thế nào phải nói một câu để tôi biết đường.

– Li dị. Ký đơn đi, giải thoát cho nhau.

– Để cô đi cặp kè với thằng Hoàng phải không? Thấy nó ngon hơn nên mới kiếm cớ li dị để dễ gạ gẫm nó đúng không?

– Anh im mồm đi. Anh Hoàng là anh của anh đấy.

– Nhà này đéo anh em gì nó, loại con hoang không bố mẹ đó mà đòi anh em với tôi à? Tôi nói cho cô biết, tôi không li dị, tôi cũng không để cô toại nguyện dễ thế đâu. Để tôi bắt gặp cô cặp kè với thằng Hoàng nữa thì đừng có trách.

– Đừng có trách thì anh định làm gì?

– Lúc đấy rồi biết.

Tôi ngán anh ta đến tận cổ, chẳng hiểu sao ngày xưa lại có thể yêu và lấy anh ta được. Tôi giả vờ nhìn sang bên đường rồi nói to:

– Anh Dũng đi đâu thế? (Tên cấp tên của Tuấn)

Tuấn nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn theo mắt tôi, tôi nhân cơ hội đó rồ ga phóng vút đi, mặc kệ anh ta đứng đứng nhìn tôi hậm hực ở đó. Trên đường đi tôi cứ nghĩ mãi, nếu anh ta vẫn nhất định không buông tha tôi thì thế nào, nếu anh ta tìm cách hại Hoàng thì thế nào? Tôi biết tính cách của Tuấn, lúc còn ở với nhau, anh ta không từ bất cứ thủ đoạn gì, kể cả những thủ đoạn ghê tởm nhất để tôi không thể trốn đi. Bây giờ tất nhiên anh ta cũng có thể làm ra những điều tương tự như vậy.

Tôi đã khổ bốn năm rồi, khổ thêm tý nữa cũng chẳng sao, nhưng anh Hoàng không làm gì sai cả, tôi không muốn anh liên lụy đến những chuyện không đáng như thế này. Nhất là anh mới về Việt Nam, công ty mới thành lập vẫn còn gặp nhiều khó khăn.

***

Thời gian tiếp theo, tôi vẫn tránh mặt Hoàng, thậm chí còn nghĩ đến việc dọn đồ ra khỏi Times City để tìm phòng trọ mới. Diệp thì cứ khuyên tôi nên bình thường, không viêc gì phải sợ lão Tuấn cả, thế nhưng tôi còn chưa kịp bình thường lại thì anh ta đã tìm được nơi ở của tôi.

Hôm đó tôi đang bán hàng online thì điện thoại có tin nhắn đến, mở ra thì thấy số của Tuấn nhắn:

– Em dùng số này à?

Tôi sợ quá không trả lời lại, mấy phút sau lại thấy anh ta nhắn:

– Anh sai rồi Ngọc. Em tha thứ cho anh đi. Anh biết trước đây mình đối xử không tốt với em, nhưng nhà anh, anh là con độc đinh, không đẻ được con thì có lỗi với ông bà tổ tiên lắm em à. Em phải hiểu cho anh chứ.

Tôi bây giờ đã chẳng còn là tôi ngày xưa để anh ta lừa như con bù nhìn nữa, tôi nghĩ một lúc, sau đấy mới nhớ ra là Hiền bây giờ đang có thai, chắc anh ta phải nhịn lâu ngày, cộng với cả anh ta không muốn tôi qua lại với Hoàng nên tìm cách tán tỉnh lại tôi. Kiểu như lúc có thì không cần, lúc vứt đi, thấy có người nhặt thì lại tiếc.

Tôi nhắn lại:

– Bây giờ chuyện của anh tôi không quan tâm nữa. Mọi chuyện qua rồi, để nó qua đi.

– Anh đang đứng trước cổng chung cư chỗ em đây. Xuống đây rồi mình nói chuyện đàng hoàng.

Thấy anh ta nhắn vậy, tôi hoảng quá không biết làm thế nào. Lỡ anh ta dùng cái mác công an của mình để lên được tận nhà tôi thì tôi xong đời.

– Anh điên à?

– Nhà xxx, tầng 20, em không xuống thì anh lên đấy. Anh chỉ muốn nói chuyện tý thôi, em đừng đối xử với anh như thế. Dù gì mình vẫn là vợ chồng mà.

Những trận đòn roi, những lần anh ta bắt tôi uống thuốc kích dục để quay clip lại, lại hiện về trong đầu tôi, khiến cho tôi run lẩy bẩy. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bốn năm ở nhà chồng như một vết sẹo sâu trong lòng tôi, không thể nào xóa được.

Tôi đang không biết nên trốn đi hay nên gọi bảo vệ thì thấy nick Facebook của Hoàng đang sáng đèn. Lúc đó tôi sợ quá nên không nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng bấm vào nick anh rồi gõ chữ loạn xạ:

– Anh ơi, anh đang ở đâu đấy?

– Anh đang ở nhà.

– Em sang nhà anh một tý được không?

Tôi viết xong câu đấy thấy bên nick anh im lặng không nói gì. Khi đó mới nhận ra là hình như mình nói thế hơi vô duyên quá, đàn bà con gái tự nhiên đòi sang nhà đàn ông làm gì, nhất là anh ở một mình nữa.

Tôi vỗ đầu bốn năm cái cho đỡ ngu, sau đó vừa định nói dối là “bếp nhà em bị hỏng, sang nấu nhờ nốt nồi canh”, thì lại thấy anh trả lời:

– Ừ. Ok.

Đúng lúc ấy thì tôi lại thấy Tuấn nhắn đến:

– Em đâu rồi? Xuống gặp anh một tý, năm phút nữa em không xuống là anh lên đấy.

Tôi đọc xong hoảng quá, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài rồi khóa cửa lại, vừa định gõ cửa nhà Hoàng thì đã thấy anh mở cửa:

– Em sao thế? Sao mặt lại trắng bệch ra thế kia?

– Em… em…

Tôi ngượng quá, vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn thang máy liên tục, run cuống hết cả lên:

– Cho em ở nhờ nhà anh một tý, một tý thôi.

Hoàng hơi khó hiểu nhìn tôi, sau đó anh lại trấn an tôi bằng một nụ cười tỏa nắng:

– Ừ, em vào đi.

– Anh khóa cửa vào, anh đừng hỏi gì cả, anh khóa cửa lại giúp em với.

Nói chung là nghe tôi nói thế, Hoàng đứng người tập hai. Gặp tôi thì tôi cũng thế thôi, nhưng lúc này đầu óc tôi chỉ quan tâm đến việc Tuấn lên tìm tôi, còn mấy chuyện như thế này giải thích sau cũng được.

Tôi thấy anh cứ đứng ngẩn ra ở cửa nhà thì phải vội vàng nói:

– Anh cứ khóa cửa lại đi, em hứa không làm gì anh đâu. Em thề đấy.

Lần này anh bật cười, sau đó mới khóa cửa cẩn thận lại:

– Em làm sao đấy, có chuyện gì nói anh nghe xem nào.

Tôi ngồi xuống ghế, còn anh rót cho tôi một ly nước ấm. Tôi cầm cốc nước lên uống cho bình tĩnh lại rồi nói:

– Ngại quá. Anh cho em ở nhờ đây một tý, lát nữa em về.

– Sao giọng em giống kiểu bị truy sát thế? Có cần anh giúp gì không?

– Ôi, còn hơn bị truy sát ấy. Anh cho em ở nhờ đây là tốt lắm rồi, không cần giúp gì nữa đâu ạ.

– Ừ.

– Hôm nay anh không đi làm ạ?

– Có, nhưng buổi trưa anh đi tiếp khách, uống rượu nhiều quá nên chiều ở nhà nghỉ.

– À…. Anh đỡ say chưa? Có cần uống một cốc chanh muối giải rượu không, em làm cho.

– Anh đỡ rồi.

Tôi nhìn quanh nhà anh một lượt, nhà của anh rất sạch sẽ, đồ dùng trong nhà cũng được để rất ngăn nắp gọn gàng, lần đầu tiên tôi được vào đây nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác rất dễ chịu. Đúng rồi, dễ chịu hệt như lần đầu tiên tôi với anh gặp nhau.

– Bếp nhà anh kia à? Em làm cho anh cốc chanh muối nhé. Nhìn anh có vẻ vẫn còn say đấy.

Anh nhìn tôi cười:

– Em giỏi thế, nhìn thế mà cũng nhận ra à?

– Chuyện, em mà, chỉ cần ngửi mùi rượu là biết rượu nặng bao nhiêu nhé. Chờ tý, em làm cho.

Tôi nói xong đứng dậy đi đến bếp làm nước chanh muối cho anh. Lúc nhìn qua cửa sổ xuống dưới, tôi thấy Tuấn vẫn đang đứng ở sân, mà chỉ cần thấy anh ta là tôi đã sợ rồi.

– Tuấn đến à em?

Tôi đứng đó nhìn đến ngẩn người mà không phát hiện ra anh đã đi đến gần từ lúc nào. Nghe Hoàng nói vậy, tôi mới gượng cười:

– Vâng.

– Em không muốn gặp à?

– Vâng. Không biết sao anh ấy lại biết chỗ em ở.

Anh không hỏi: “Vì thế nên em mới trốn sang đây à?”, mà chỉ nói với tôi như thế. Anh lịch sự và tinh tế trong từng lời nói đến cách cư xử, tôi thì chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ anh, âm thầm thích anh từ lúc nào không biết.

– Đợi em tý nhé. Chanh trong tủ lạnh hả anh.

– Ừ.

Anh uống cốc chanh muối của tôi pha xong, lại mở tủ lạnh lấy một đĩa hoa quả đặt lên bàn. Anh nói:

– Em ngồi đây xem tivi nhé, buồn thì chơi ipad, ipad ở kia nhé. Anh làm việc một lát.

– Vâng, anh cứ làm đi. Em ngồi đây một tý, tý nữa em về.

Hoàng vào phòng làm việc, còn tôi thì ngồi ở ghế nghịch điện thoại và xem tivi, cứ tý tý lại chạy ra cửa sổ xem Tuấn về chưa, nhưng anh ta có vẻ rất kiên trì, qua ba mươi phút rồi mà vẫn đi đi lại lại ở dưới đó.

Tôi ngồi chơi một lát thì buồn ngủ ríu cả mắt, chẳng biết sao lại có thể ngủ ngồi luôn ở sofa, trong lúc vừa tỉnh vừa mê, tôi thấy có người chạm vào vai mình, sau đó thấy tự nhiên không còn thấy lạnh nữa.

Ấm quá… ấm và thơm hệt như chủ nhân của căn nhà này. Ngủ ngon nhé, tôi ơi!!!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.