Đàn Anh, Tha Mạng! Xin Đừng Kéo Váy Em

Chương 3: Muốn Mang Em Mang Em




Edit + Beta: Chanh ????

_______

Tối thứ bảy, tôi đang ngồi trong phòng nghỉ của trung tâm, chờ Mục Tuấn Sâm đến.

Phòng nghỉ của trung tâm khác hoàn toàn với lối trang trí sang trọng bên ngoài.

Những bức tường sơn nham nhở với vài hàng ghế sắt xếp chen chúc nhau, ở đằng trước còn để thêm mấy chiếc ghế đẩu thấp.

Bây giờ trung tâm không có khách, các chị gái trẻ mặc đồng phục thủy thủ đang đánh bài, nói chuyện rôm rả.

"ĐM, chị hốt giờ chót, có một thằng cha già béo núc ngày nào cũng đến, cứ bắt chị phải mạnh tay lên, dùng sức điên cuồng vào.

Mỗi lần hết giờ là tay chị muốn gãy mất.

Mọe nó, thật sự van xin ổng hôm nay đừng đến nữa!"

"Vậy thì chị đẩy giờ đấy qua cho số 6 đi, em trai lực khỏe hơn."

"Em trai nhà mình có sugar daddy rồi, có cậu nhóc đẹp trai ngày nào cũng tới tìm em ấy mà.

Tối nay còn muốn mua giờ đưa ẻm ra ngoài chơi cơ."

"Ủa, số 6.

Sao giờ em còn mặc đồng phục thế?"

Trong tích tắc, mọi ánh mắt trong phòng nghỉ đều tập trung vào mỗi mình tôi.

Mấy chị gái trong trung tâm ai cũng đẹp, tên đàn ông nào bị nhiều chị gái nhìn chằm chằm như vậy cũng đều cà lăm cả thôi, tôi cũng không ngoại lệ: "Em...!em chỉ có một bộ đồ nữ này, em..."

"Mặc của chị, mặc của chị đây này.

Hôm qua chị mới mua cái váy mới, vừa thanh khiết lại vừa quyến rũ! Đặc biệt hợp với em trai lắm!"

Tôi: "Cảm ơn các chị...!Nhưng em có thể không mặc váy không..."

"Giày cao gót, giày cao gót nữa.

Tôi có một đôi rất hợp với ẻm!"

"Em ấy không quen, đi giày cao quá chắc chắn sẽ bị trẹo chân, giày bệt cũng được rồi, có ngốc không má?"

"Còn tất chân, màu da hoặc lụa đen thì sao?"

"Quan trọng nhất là ngực đấy, độn bự hơn một chút."

Tôi: "......"

Không ai quan tâm tôi nói gì, trong phòng khách náo nhiệt hẳn lên.

Giờ tôi chỉ như ông già, giọng lí nhí như muỗi kêu.

Bộ dạng mấy chị đều đang rất hăng hái, một chị nhân viên bước tới đây, trên tay còn cầm hai trái quýt đem nhét vào trong áo tôi.

Bọn họ xoay tôi như chong chóng cũng khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó loa trên tường vang lên âm thanh: "Số 6, đến ca, nhanh đến trước quầy lễ tân."

Là Mục Tuấn Sâm đến đón tôi.

"Giả con gái cũng bị mua giờ rồi, ẻm sẽ không bị cậu nhóc đẹp trai kia làm này làm nọ chứ?"

"Em trai, nếu hắn ta thực sự định làm gì em thì em cứ lột phắt bộ váy này ra, móc hàng ra khoe còn to hơn hắn luôn."

"Nói thật không vậy trời, sao em trai to hơn cậu ta được."

Tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, đỏ bừng cả mặt, thô giọng nói: "Sao...!Sao em lại không thể to hơn cậu ta?!"

Trong phòng nghỉ vang lên một tràng cười lớn.

Mấy chị đẩy tôi lên phía trước rồi lặng lẽ đi theo sau tôi.

Họ nói là muốn nhìn thấy biểu cảm của Mục Tuấn Sâm khi trông thấy tôi như thế này.

Tôi còn không biết chính mình nhìn như thế nào nữa mà.

Chỉ biết rằng mình đang mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhét vào trong chiếc váy da nhỏ màu đen, đôi tất trơn cùng màu với màu da tôi và giày vải bạt màu trắng.

Trên mặt bị họ tô tô vẽ vẽ thứ gì đó, nhưng tôi vẫn chưa kịp soi gương.

Quầy lễ tân của trung tâm đối diện với hướng cửa chính, Mục Tuấn Sâm đang đứng trên hành lang bên cạnh quầy lễ tân, quay mặt ra cửa.

Hắn có bờ vai rộng, chân dài, lại cao to nên rất dễ nhận ra.

Mục Tuấn Sâm diện trên người áo khoác cao bồi, khẽ xoay lưng, phía sau hắn, ở ngoài cửa lớn là bầu trời đêm độ cuối thu.

Lúc nhìn thấy tôi, hắn trơ mặt ra vài giây.

Sau đó hắn đỏ mặt, đưa tay lên gãi đầu gãi tai.

Mấy chị gái phía sau lưng tôi cười ầm cả lên.

Mục Tuấn Sâm vừa thấy họ, hắn đã ngay lập tức sải bước đến cầm tay áo của tôi rồi dắt ra khỏi trung tâm.

Vào mùa này trời thường mau tối, mới 6 giờ hơn thì bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Tôi với Mục Tuấn Sâm đang ngồi trên ô tô đi về thành phố, ngồi ở dãy ghế sau.

Chúng tôi ai cũng đều dựa vào một cửa.

Ngoài cửa xe, những ánh đèn cùng bóng cây thay phiên nhau chiếu rọi lên gương mặt Mục Tuấn Sâm.

Tay hắn níu lấy quần jeans, vẻ mặt dường như có hơi căng thẳng.

Hắn như vậy càng khiến cho tôi lo lắng thêm, vân vê phần váy trên đùi.

"Dây an toàn." Mục Tuấn Sâm không hề báo trước mà chồm tới chỗ tôi, cũng không thèm nhìn, hắn vươn tay nắm lấy dây an toàn treo phía trên cửa xe, "Để tôi thắt cho em."

Hắn cúi người, mải miết mân mê trước ngực tôi.

Chỉ nghe thấy tiếng "lạch cạch" khe khẽ, dây an toàn đã được thắt xong, chéo qua trước ngực, thít chặt bên hông.

Không hiểu tại sao, tôi lại có cảm giác như bị hắn "cài cúc" áo.

Khoảng cách gần như vậy càng khiến cho tôi chột dạ, sợ hắn vô tình chạm vào hai "trái quýt" của mình nên tôi đành ngồi khép nép vào ghế.

Hắn nhận ra rồi ngồi xuống ngay lập tức.

Nhưng hắn không trở lại chỗ cửa xe bên kia, mà lại ngồi xuống cạnh tôi.

Đôi chân dài vận quần jeans, thỉnh thoảng do va chạm trên đường nên lắc lư rồi cọ vào tất chân tôi.

Nó trơn trượt, kỳ lạ đến mức làm chân tôi nổi hết da gà, nhưng tôi tò mò muốn biết thêm cảm giác này là thế nào.

Rồi không nhịn được lén lút đưa tay vào sờ một tí, ai ngờ đâu, sờ sướng phết!

Cảm giác của con gái khi họ mặc quần tất là vậy hả? Sờ đã thật đấy, như đang có tình yêu.

Tôi còn muốn sờ thêm lần nữa, nhưng Mục Tuấn Sâm đột nhiên nghiêng đầu và liếc nhìn tôi.

Tôi ngay tức khắc bỏ tay ra rồi để nghiêm chỉnh trên váy.

"Em Sáu, hôm nay em thơm quá." Hắn nhỏ giọng nói với tôi, hàng mi rũ xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.

"Giống mùi quýt, rất ngọt..."

À, đó là ngực của tôi ấy, tôi cũng ngửi thấy mùi, cũng thơm thật, muốn ăn luôn.

Có hai trái, một trái tôi ăn một mình, còn trái kia...

"Ngày mai đi làm, tôi sẽ mang cho anh cân quýt." Tôi nói với Mục Tuấn Sâm, "Nếu anh cũng tới."

Mục Tuấn Sâm hơi mở to mắt nhìn tôi, hai mắt sáng như sao trong xe ô tô mờ mờ ảo ảo.

Sau đó độ cong của mắt cũng thay đổi, ánh lên nụ cười tươi sáng và vui vẻ.

"Tôi đi."

Huyện Đông cũng không quá xa thành phố, xe taxi chạy trên đường cao tốc rất nhanh, có vẻ đi chỉ khoảng hơn một giờ.

Tuy nhiên, khi vừa đến thành phố thì bị kẹt xe, taxi phải từ từ nhích từng chút trên đường một hồi lâu mới đến được chỗ tụ tập.

Nhiệt độ ở thành phố khác với ở huyện, vừa xuống xe, một luồng gió lạnh ập vào mặt làm tôi vội rụt cổ.

"Mặc ít quá." Mục Tuấn Sâm cởi áo khoác rồi choàng lên vai tôi.

"Tôi không lạnh, anh cũng mặc rất ít."

Cũng đâu phải là con gái thật đâu? Sao tôi có thể yếu ớt mà khoác áo hắn được.

Tôi cởi áo khoác xuống rồi choàng lại trên vai hắn.

"Cổ họng em chưa khỏe, hình như hơi thô đó, lát nữa nếu lại bị cảm xem em còn đi làm kiếm tiền được không?"

Hắn nhất quyết giật áo khoác ra, nhưng lần này hắn không khoác nữa, hắn muốn tôi tự mặc vào.

Nghĩ lại thì...

Cơ thể Mục Tuấn Sâm quan trọng hơn, hay việc tôi đi làm kiếm tiền quan trọng hơn?

Dĩ nhiên việc tôi đi làm kiếm tiền quan trọng hơn rồi.

Tuy vậy, tiền tôi kiếm được cũng là từ tiền của Mục Tuấn Sâm ra.

Nhưng mà nếu là hắn bị cảm thì tôi còn có thể mát xa cho hắn, còn nếu tôi bị cảm, sẽ không còn sức lực để làm cho hắn nữa.

Mặc quần áo chỉnh tề xong, Mục Tuấn Sâm cư xử rất kỳ lạ.

Hắn không chịu đi, chỉ đứng trên vỉa hè, dưới gốc cây long não nhìn tôi.

Lần đầu tiên tôi vào thành phố nên khá tò mò, quan sát xung quanh một vòng rồi xoay đầu lại.

Mục Tuấn Sâm vẫn cứ đứng như vậy nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, cũng chẳng làm gì hết.

Tôi: "???"

"Tôi...!tôi không thể biết tên em sao?" Hắn hỏi.

Tôi lắc đầu, cái tên Lộ Hoài nghe giống như con trai ấy, tôi cũng không muốn lấy tên giả gái nên dứt khoát không cho hắn biết.

"Tối nay em đẹp lắm." Hắn lại vò đầu bứt tai, trông y hệt một con tinh tinh đẹp trai.

"Tôi...!tôi không muốn dẫn em đến gặp đám bạn cấp hai đó nữa."

Ủa xin lỗi, hắn vừa nói gì vậy?

Tôi: "Anh mua thời gian của tôi không phải vì muốn tôi gặp họ sao.

Không gặp họ thì đi làm gì?"

"Tôi...!tôi muốn tìm một chỗ không có người..." Giọng Mục Tuấn Sâm càng lúc càng thấp dần.

"Mang em...!mang em..."

__________

Wattpad: @_geranium97_.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.