Dám Yêu Dám Lên

Chương 31: Kế hoạch b




Vốn định theo kế hoạch là Hoắc Hiên sẽ cùng mình đến gặp mặt mẹ và cha dượng một lần nhưng đột nhiên họ lại thay đổi hành trình, kéo dài thời gian trăng mật, cho nên bọn mình chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.

Cũng không biết Hoắc Hiên dùng cách gì để lấy lòng mẹ mình mà đến lượt mình nghe điện thoại thì mẹ lại liên tục nói mình phải đối tốt với Hoắc Hiên, nhất định không thể để tuột mất một chàng thanh niên tốt như vậy, cuối cùng còn nói, tình cảm sâu đậm thì nên làm gì thì hãy làm cái đó, cứ dè dặt sẽ bị nghẹn quá tổn hại đến sức khỏe.

Hoắc Hiên ơi là Hoắc Hiên, rốt cuộc đã nói cái gì với mẹ vậy, khiến cho mẹ không những đồng ý mà còn giựt dây ném con gái bảo bối đến miệng cho Hoắc Hiên ăn. Chậc chậc chậc, người đàn ông này đúng là không đơn giản nha.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Hoắc Hiên liên tục khen lão phật gia nhà mình, có cơ hội nhất định phải mời mẹ mình đi ăn cơm rồi nói chuyện.

Hoắc Hiên có thể nói chuyện vui vẻ với mẹ mình khiến mình hài lòng, chỉ hi vọng mẹ mình còn nhớ mình mới là con gái mà mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra là tốt rồi.

Chúng mình quyết định rời khỏi Hải Nam trở về nhà, kết thúc kỳ nghỉ phép không thời hạn. Thật ra thì bọn mình có thể tiếp tục hưởng thủ những ngày nghỉ có lương nhưng mà Hoắc Hiên mềm lòng muốn quay về giúp anh trai quản lý công ty, Hoắc Hiên đúng là tốt bụng nha! Vì không muốn lãng phí bất kỳ thời gian gặp nhau nên mình cũng quyết định trở về đi làm. Được rồi, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là vì mình không biết nên làm gì trong thời gian nghỉ phép này, không thể giống như Anna và Lâm Dật Văn có những ngày nghỉ vui vẻ bên nhau được.

Hoắc Hiên đưa mình đến dưới nhà thì cũng đã mười một giờ đên, mình mặt dày ngồi im trên xe không có ý định xuống, mà Hoắc Hiên thì cũng nắm lấy tay mình không muốn buông ra. Thật vất vả bọn mình mới xuống xe, lúc này không chỉ nắm tay mà trực tiếp ôm.

Mình có nên mời Hoắc Hiên lên nhà ngồi một chút không? Nhưng nếu thế thì có quá nhanh không? Lên nhà rồi thì đương nhiên sẽ không đơn giản chỉ là uống trà nói chuyện phiếm.

Nhiệt độ giữa mình và Hoắc Hiên ngày càng tăng lên, tăng đến mức mình gần như mất đi lý trí.

"Nếu không. . . . . ." Mình không muốn buông Hoắc Hiên về.

"Đừng nói mời anh lên nhà uống trà nói chuyện phiến nha, bằng không ngày mai chúng ta đều phải xin nghỉ phép đấy. Đừng ngọ ngậy, để anh ôm em một chút, một chút là tốt rồi."

Hoắc Hiên thành công hạ nhiệt độ cơ thể xuống, mình đẩy Hoắc Hiên ra, sau khi dặn Hoắc Hiên phải lái xe cẩn thận thì chạy một mạch lên nhà. Mình sợ không đi nhanh có thể mình sẽ kéo Hoắc Hiên lên nhà đóng cửa lại rồi ăn sạch mất. Nói thật đó, mình là dục vọng nhưng không có can đảm, nếu cứ lưu luyến không rời nhau thì chắc chắn ngày mai sẽ đi làm trễ.

Tắm xong leo lên giường nằm, rõ ràng mệt muốn lăn ra ngủ ngay nhưng trong lòng rất nhớ Hoắc Hiên, vừa mới chia tay chưa đến hai tiếng nhưng mà đã nhớ đến Hoắc Hiên rồi. Chẳng lẽ đây chính là tình yêu cuồng nhiệt trong truyền thuyết sao?

Đúng lúc này, điện thoại mình vang lên, là Hoắc Hiên gọi đến.

"Loại cảm giác này là lần đầu tiên anh trải qua," Hoắc Hiên vừa mở miệng đã nói, "Phải làm sao bây giờ? Chưa gì anh đã nhớ em rồi."

Chưa bao giờ biết mình cũng giống như những cô gái khác, đều rất thích nghe những lời nói ngọt ngào.

". . . . . . Em cũng vậy rất nhớ anh." Thì ra mình cũng có thể trở nên dịu dàng như vậy, nhỏ nhẹ, ỏn ẻn như các cô gái khác.

"Được nghe giọng nói của em anh có thể đi ngủ rồi, em nghỉ sớm đi, ngày mai đi làm là chúng ta có thể gặp nhau rồi." Cuối cùng Hoắc Hiên vẫn lý trí hơn mình, kết thúc cuộc nói chuyện này.

Đây chính là cảm giác yêu và được yêu, thật ngọt ngào, thật ấm áp. Trước khi đi ngủ được nghe giọng nói của Hoắc Hiên, đêm nay mình có thể ngủ ngon rồi, trước kia luôn mơ thấy hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông, là chồng mình nhưng hôm nay thì không còn mơ thấy nữa.

Mặc dù quan hệ đã khác trước nhưng mình không mong Hoắc Hiên đến đón mình đi làm, thật ra thì nhà mình cũng không tính là xa công ty, hơn nữa mình cũng không muốn Hoắc Hiên bớt thời gian ngủ nướng.

Có bạn trai nên tâm trạng cũng tốt hơn, chỉ cần nghĩ đến lát nữa được gặp Hoắc Hiên thì khéo miệng nhếch lên.

"Quả Quả, đi Hải Nam gặp chuyện gì vui sao?" Ryan đập nhẹ lên vai mình hỏi.

Mình mải nghĩ đến Hoắc Hiên nên Ryan và DK đến cũng không biết.

"Yêu! Yêu! Quả Quả chắc chắn là yêu rồi!" Lolo cũng đã đến được một lúc lâu, sau khi quan sát biểu hiện của mình chị Lolo đã đưa ra kết luận này, "Năm xưa khi mới yêu ông xã Lolo cũng cười như vậy."

"Mau nói cho anh biết người đàn ông kia là ai!"

"Đúng đúng đúng!"

Mấy người này thật tò mò.

"Người đó tên Hoắc Hiên, thế nào, mấy người có ý kiến gì không?" Eo của mình đột nhiên mọc ra một đôi tay, cái người tên Hoắc Hiên xuất hiện ngay cạnh mình.

Hình như trừ DK ra, cả Ryan và Lolo đều trợn trờn hai mắt.

"Trời ạ! Hai người hoạt động bí mật! Cái gian – tình này xảy ra ngay dưới mắt chúng ta sao không ai phát hiện ra?" Lolo thực sự bị đả kích, gian - tình xảy ra ngay bên cạnh chị ấy mà chị ấy không phát hiện ra, đây đúng là một loại sỉ nhục với Lolo.

"Ryan nhớ Hiên từng nói tuyệt đối không chơi trò tình yêu văn phòng mà?" Ryan đúng là đàn ông, bình phục rất nhanh.

"Đúng, từng nói như vậy, bởi vì lúc đó tớ chưa gặp Quả Quả." Hoắc Hiên vẫn là Hoắc Hiên, mỗi câu nói đều khiến mình đỏ mặt.

"Hiên," DK từ nãy vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, "Không được nói những lời buồn nôn đó làm An nhà tớ ( chính là Ryan đó) nổi da gà."

Mọi người: ". . . . . ."

Rốt cuộc ai mới khiến người khác buồn nôn? Không ngờ DK mặt lạnh như tiền mà có thể nói những lời buồn nôn khiến bọn mình phải nổi da gà.

Sau khi mối quan hệ giữa mình và Hoắc Hiên công khai với mọi người ở tầng này, mỗi lần có tài liệu cần đưa cho Hoắc Hiên thì liền ném cho mình làm giúp, nói cho oai là để mình có thêm nhiều thời gian gặp Hoắc Hiên nhưng thực ra thì là một cách trừng phạt mình vì tội dám che giấu chuyện mình thích Hoắc Hiên với chị ấy, chị ấy cảm thấy mình chưa thực sự coi chị ấy là bạn bè. Vì để Lolo vui, mình đem mọi chuyện khi mình và Hoắc Hiên ở Hải Nam từng giây từng phút thành thật khai báo thì Lolo mới bỏ qua cho mình.

Thật ra công việc của Hoắc Hiên rất bận, cả Hoắc Huyền nữa, cho nên ngoài thời gian gặp nhau ở công ty ra thì sau khi hết giờ làm hầu như Hoắc Hiên phải ở lại tăng ca. Có lúc mình ở lại cùng làm thêm giờ với Hoắc Hiên nhưng ngoài ra, mình và Hoắc Hiên chưa từng thực sự có cuộc hẹn hò nào đúng nghĩa cả.

Đến thứ sau, hết giờ làm Hoắc Huyền và Hoắc Hiên phải đi dự tiệc.

"Ngày mai chúng ta hẹn hò nha." Hoắc Hiên tách khỏi Hoắc Huyền chạy ra nói với mình.

Vì đây là cuộc hẹn hò đầu tiên của bọn mình, mình liền bỏ qua mọi lời phản đối của Trần Mạch, nhất quyết hẹn Tiểu Nại ra quán rượu.

"Mau nói cho tớ biết, lần đầu tiên cậu và Trần Mạch hẹn hò là ở đâu?"

"Nhà Trần Mạch, trên giường."

"Vu Tiểu Nại cậu xong đời rồi! Đúng là gần mực thì đen, bị Trần Mạch dạy hư rồi." Không thể như vậy được, trước kia khi nói những chuyện tế nhị này Vu Tiểu Nại còn đỏ mặt thế mà bây giờ mặt không đổi sắc. Mình nên khen Trần Mạch là một người thầy giỏi không?

"Chẳng lẽ Trần Quả không cảm thấy làm như vậy là bảo vệ môi trường sao? Vừa không phải tốn tiền, vừa không cần bật đèn có thể tiết kiệm nhiên liệu nha. Chẳng lẽ Trần Quả không muốn có cuộc hẹn như vậy sao?" Vu Tiểu Nại còn cố tình chọc mình.

Kế hoạch là thế nhưng thiếu thực tế.

"Tớ nói này, nếu như lúc đó Hoắc Hiên không đuổi theo cậu thì chẳng lẽ cậu cứ như vậy buông tha cho hắn sao?" Vu Tiểu Nại vẫn cảm thấy kế hoạch ra đi của mình là rất to gan.

"Sao có thể, tớ đã cố tình không trả lại chìa khóa nhà cho anh ấy, nếu anh ấy dám bỏ mặc tớ thì tớ sẽ cắn thuốc rồi tìm anh ấy ăn sạch!"

". . . . . . Trần Quả, cậu quá mưu mô!"

Có chút thôi, không thể bằng được ông anh họ mình nha.

Vu Tiểu Nại cười bẹo má mình một cái, "Ngày mai hai người hẹn hò thì đi xem phim đi."

Đây là cuộc hẹn hò đầu tiên nhưng mình và Hoắc Hiên đều đồng ý đi xem phim, và đều chọn phim kinh dị.

Vu Tiểu Nại nói đi xem phim thì phải xem phim kinh dị, như vậy sẽ gia tăng cơ hội tiếp xúc cơ thể giữa nam và nữ.

Mình chọn phim kinh dị vì Vu Tiểu Nại bảo mình, còn Hoắc Hiên chọn phim kinh dị thì là do ai dạy anh ấy đây?

Thật ra theo lý thuyết thì kế hoạch này rất hoàn mỹ, trong ánh sáng mờ mờ của phòng chiếu phim, mình sẽ bị những hình ảnh cùng âm thanh kinh dị dọa và sẽ ôm chặt lấy Hoắc Hiên. . . . . .

Nhưng mà bộ phim chiếu được một nửa mình mới nhận ra, thì ra ngoài thần kinh cảm giác về các chất có cồn thì đối với những bộ phim kinh dị này mình cũng bị thiếu. Có lẽ những bộ phim kinh dị được phép chiếu đã được cắt bớt những cảnh rùng rợn rồi, có thể những bộ phim bị cấm chiếu mới có thể hù dọa được mình.

Kết quả, mình và Hoắc Hiên lẳng lặng uống coca, cùng nhau ăn bỏng ngô. Ánh mắt của mình liếc về phía đôi tình nhâm bên cạnh, rõ ràng những hình ảnh này không hề rùng rợn nhưng vẫn khiến cô gái đó hét lên còn dịu đầu vào ngực bạn trai tìm kiếm cảm giác an toàn.

Trời ạ, sao bọn họ có thể làm được hay như vậy? Mau mau qua dạy mình đi.

Cho dù trong lòng liên tục kêu gào mình không nên bỏ qua cơ hội tiếp xúc cơ thể trong rạp chiếu phim nhưng mà mình làm không được, không thể giả vờ sợ hãi rồi ôm lấy Hoắc Hiên được. Mình đúng là không có tố chất làm diễn viên.

Đang lúc này, đoạn cao trào của bộ phim cũng đến, trên màn hình là một tử thi trong trạng thái vô cùng thảm hại, không có lời nào để miêu tả. Toàn bộ phụ nữ trong phòng chiếu này cùng hét lên, tiếng hét từ nỗi sợ thực sự, ngay cả phái mạnh khi đến cảnh này cũng hít một hơi thật sâu để tự trấn an bản thân.

Mình thừa nhận là mình có bị giật mình, nhưng mà mình đúng là khác người, cho dù bị sợ cũng không hét lên, cũng không tìm chỗ để dựa vào, chỉ biết ngẩn người ra, cơ thể cứng đờ. Và ngay bây giờ mình đã cứng đờ ngồi trên ghế rồi.

Đột nhiên, mình cảm thấy hơi ấm trước ngực, cúi đầu nhìn thì hóa ra là Hoắc Hiên ôm mình. Cho đến khi những tiếng hét so với hiệu ứng âm thanh trong phim dừng hẳn, Hoắc Hiên mới dựa đầu vào vai mình khẽ nói: "Vì không muốn lãng phí những cơ hội mà bộ phim tạo ra, luôn luôn có một người chủ động ôm người kia, vậy thì anh không ngại nhận nhiệm vụ này."

Những lời này của Hoắc Hiên khiến mình ấm áp, cảm ơn Hoắc Hiên có thể hiểu được suy nghĩ nhỏ bé này của mình.

"Sau khi hết phim em mời anh đi uống cafe!"

Mình quyết đinh thực hiện kế hoạch B!

Tuy mình hơi coi thường phim Hàn nhưng nhiều cảnh trong đó rất thú vị, ví dụ như tình tiết uống cafe capuchino sẽ dính chút sữa trên môi, rồi nhân vật nam sẽ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đó, cảnh này mình rất thích.

Cùng Hoắc Hiên ngồi trong quán cafe, mình gọi capuchino.

Nhìn thì có vẻ như vô tình nhưng thực ra mình cố tính để sữa dính lên môi mình, còn cố tình giả vờ không phát hiện ra. Nếu như theo đúng kịch bản thì Hoắc Hiên sẽ đứng dậy rồi cúi xuống, một tay nâng cằm lên sau đó dịu dàng cùng môi giúp mình lau đi sữa trên môi.

Đúng là Hoắc Hiên nhận ra nhưng anh ấy không làm theo đúng kịch bản trong đầu mình mà đưa cho mình giấy ăn ý bảo mình tự lau sữa dính trên môi.

Người đàn ông này nhất định không bao giờ xem phim Hàn, thật chẳng đáng yêu chút nào. Được rồi, nếu Hoắc Hiên không làm thì mình sẽ làm, mình không tin khi uống cafe Hoắc Hiên không dính chút nào trên môi.

Sự thật đúng là có dính cafe trên môi Hoắc Hiên nhưng anh ấy rất nhanh tự liếm sạch hoặc là dùng giấy ăn lau đi, tốc độ cực nhanh, mình còn chưa kịp đứng lên thì Hoắc Hiên đã lau xong.

Mình thất bại thảm hại, chỉ có thể chán nản ngồi nhìn Hoắc Hiên uống cafe.

Chủ nhật nên rất nhanh quán đã kín chỗ, trừ những đôi tình nhân thì trong quán còn có rất điều người độc thân túm năm tụm ba ngồi nói chuyện phiếm. Hoắc Hiên đi đến đâu cũng không thiếu những ánh mắt hâm mộ nhìn theo, mình không ghen, ăn dấm đâu có tốt cho dạ dày, những ánh mắt hâm mộ đó chỉ chứng mình một điều, mình rất có mắt nhìn người, chọn một người đàn ông mà tất cả mọi người đều thích.

Cafe cũng uống xong, đột nhiên Hoắc Hiên chống hai tay lên bàn, cả người hướng về phía mình. Bàn này vốn không rộng nên khoảng cách giữa mình và Hoắc Hiên trở nên rất gần.

Hành động này của Hoắc Hiên mình tự nhiên không thể giải thích được, chỉ thấy Hoắc Hiên nhẹ nhàng kéo sợi dây chuyền ra, ánh mắt nhìn mình ý bảo mình kéo ra.

Đột nhiên mình liền hiểu ý Hoắc Hiên, nhìn nụ cười mờ ám và chờ đợi khiến mặt mình đỏ lên, rồi vươn tay ra kéo sợi dây chuyền trên cổ Hoắc Hiên ra, khi gương mặt Hoắc Hiên sát vào mình thì mình cũng chủ động tiến lên một chút, cuối cùng kế hoạch B cũng thành công, mình đã hôn lên đôi môi hấp dẫn của Hoắc Hiên rồi.

Không phải nụ hôn capuchino, loại hôn này có được tính là lãng mạn không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.