Trong nhà tối tăm, song sa nhẹ nhàng đong đưa, cửa sổ chạm rỗng khắc hoa điểm loang lổ ánh mặt trời nhỏ vụn.
Sương mù mỏng manh chậm rãi xuyên qua rừng cây, một trận gió nhẹ từ rừng cây đối diện thổi tới, xẹt qua gương mặt, làm người cảm thấy một tia hàn ý.
Sở Tích Vũ híp hai mắt, chỉ thấy quang ảnh mông lung qua bức màn.
Tần Kế ôm cậu vào trong ngực, cậu gối lên cánh tay Tần Kế.
Cậu có hơi giật mình, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc nhìn chăn cùng quần áo trên mặt đất.
Ngay sau đó đại não trống không một mảnh.
Cậu...... Bọn họ......
Chút buồn ngủ của Sở Tích Vũ nháy mắt tiêu tán, cậu thử xoay người, cảm nhận được sự đau nhức khó nói một cách rõ ràng.
Sở Tích Vũ khẽ cau mày, chỉ cảm thấy hết thảy hoang đường ly kỳ giống như một giấc mộng.
Hết thảy càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện chủ tuyến.
Cậu muốn rời khỏi cái ôm của Tần Kế, lại bị Tần Kế phía sau ôm càng chặt.
Thân hình Tần Kế cao lớn như nhà giam bao trùm lấy Sở Tích Vũ.
Tần Kế nắm hai tay cậu, dùng lòng bàn tay vuốt ve ngón tay, lại hôn lên vành tai cậu, trong giọng nói mang theo thoả mãn, "Chào buổi sáng."
Toàn thân Sở Tích Vũ cứng đờ, không biết là do khẩn trương hay do muốn trốn tránh, gương mặt cậu có chút đỏ lên.
Trong lúc nhất thời cậu không biết phải đối mặt với cục diện này như thế nào.
Tần Kế hỏi, "Muốn rời giường sao?"
Thanh âm Sở Tích Vũ hơi khàn, cậu còn đang trong trạng thái hoảng hốt lại có chút ngây thơ, gật gật đầu, "Ừm."
Sở Tích Vũ vừa định khởi động tay ngồi dậy, đã bị Tần Kế chặn ngang ôm lên. Sở Tích Vũ hoảng sợ, cậu sợ bị ngã xuống, hai tay nắm chặt cổ áo Tần Kế.
Tần Kế ôm cậu đến trước bồn rửa mặt.
Rửa mặt xong.
Tần Kế ôm Sở Tích Vũ về phòng ngủ, hắn thay quần áo cho Sở Tích Vũ.
Sở Tích Vũ thực an tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ủy khuất, như là còn chưa phục hồi tinh thần từ tối hôm qua, ánh mắt linh động.
Tần Kế nửa ngồi xổm trước người cậu, chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, cúi người hôn lên.
"Ưm."
Sở Tích Vũ bị hôn đến mê mang.
Sau một hồi, Tần Kế mới buông tha, sửa sang lại ngọn tóc hỗn độn trên trán cho cậu.
Tần Kế bọc kín Sở Tích Vũ bằng chăn, một tay Sở Tích Vũ nắm chặt chăn, nháy mắt lại giống bé rùa đen che nửa mặt vào trong chăn.
Cậu chỉ để lộ ra đôi mắt tròn vo, ánh mắt ướt át, làm người nhịn không được lại lần nữa sinh lòng chiếm hữu.
Tần Kế nhớ đến hồi ức tối hôm qua, thực tủy biết vị.
Hắn ôn nhu nói, "Lại nghỉ ngơi thêm một lát, nhé?"
Dứt lời, Tần Kế hôn lên trán cậu.
Sở Tích Vũ nhìn lệ quỷ trước mắt, tâm tình hoảng hốt lại phức tạp.
Cậu giống như bị Tần Kế gắt gao khóa chặt trong tòa cổ trạch, không còn cơ hội chạy thoát.
Cậu xác thật mệt đến mức không nâng nổi mắt, ngáp một cái, nghiêng người nằm lại trên giường, nhắm hai mắt ngủ mất.
......
Trong lúc ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy Tần Kế gọi tên cậu, một ngụm lại một ngụm đút cậu uống cháo trắng.
Cậu ăn một lát thì hơi tỉnh, lại có thói quen khó chịu khi rời giường, ủy khuất nhíu mày, Tần Kế ôm cậu vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ dành, khiến cậu lại rơi vào cảnh trong mơ.
( có người yêu chiều thấy cũng thích:))
Chờ khi cậu hoàn toàn tỉnh táo, ánh sáng ngoài cửa sổ đã trở nên mờ nhạt, ánh chiều tà mơ hồ chiếu vào bức màn, tà dương như máu.
Cậu xoa xoa mí mắt, hai mắt nhập nhèm, nhìn trần nhà xuất thần.
Cậu thế nhưng cùng lệ quỷ kết âm hôn.
Chỉ cần tưởng tượng đến vị hàng xóm phong độ nhẹ nhàng ngày xưa giờ trở thành người chồng lệ quỷ của mình, cậu bỗng cảm thấy rất là hoảng hốt.
Tần Kế giống như đã bày một thế cục lớn, bất luận cậu đi như thế nào, cuối cùng đều sẽ bị hắn nuốt ăn sạch sẽ.
Từ Tần Bách Chu đến Thẩm Từ Châu, đều là như thế.
Tần Kế như vậy thật là đáng sợ.
Sở Tích Vũ tưởng tượng đến Thẩm Từ Châu, sẽ nhớ đến lời nói của hắn trong đêm đó ở ký túc xá.
Nói cách khác.
Khi làm nhiệm vụ đầu tiên, đôi mắt nữ quỷ là do Tần Kế tìm được, như vậy nhiệm vụ thứ hai chẳng phải cũng là......
Không phải Lâm Thanh Tuyết tự mình chạy ra, rất có khả năng là Tần Kế giúp cậu tìm được cô?!
Tại sao Tần Kế lại làm như vậy?
Cậu nghĩ trăm lần cũng không ra, dùng ý thức click màn hình điều khiển, lại ấn vào Thanh Nhiệm Vụ của phó bản, trên đó có hai nhiệm vụ, tiến độ đều là 100%, màn hình hiện màu xanh nhạt, biểu hiện đã hoàn thành.
Cái thứ ba là nhiệm vụ phụ: 【 tìm ra độc thủ sau màn buôn bán nội tạng 】.
Thanh nhiệm vụ có màu xám, tiến độ trước mắt là 0%.
Tần Kế lo lắng cậu ngủ không thoải mái, đặt hai cái gối mềm cạnh eo cậu, một tay cậu ôm gối mềm, ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, ấn mở giao diện trên diễn đàn.
Suy tư mãi, cậu quyết định viết bài xin giúp đỡ từ người chơi khác:
"Tuy rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng NPC làm kịch bản trong cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo chủ tuyến, hơn nữa nhiệm vụ cũng do NPC gián tiếp trợ lực hoàn thành, như vậy có ảnh hưởng gì không?"
1F: "Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành là được rồi, bảo bảo đừng hoảng hốt"
2F: "Loại tình huống này rất hiếm thấy, nhưng tôi nhớ trước kia cũng có người chơi xuất hiện tình huống này, chỉ cần thế giới phó bản không đóng băng thì hẳn là vấn đề không lớn, tôi có lưu trữ kinh nghiệm của một đại thần, cậu có thể nhìn qua xem [ link ]"
3F: "Trời đất, NPC trợ lực hoàn thành nhiệm vụ?! Hắn chỉ cần không biết đây là nhiệm vụ của cậu thì hẳn là không có việc gì."
4F: "ĐM, lệch khỏi quỹ đạo chủ tuyến kiểu gì vậy, hắn rốt cuộc làm cái gì?"
5F: "Ông trời của ta, hắn làm cái gì?"
6F......
Người chơi trả lời hơn phân nửa đều tỏ vẻ kinh ngạc, cũng bày ra không ít kinh nghiệm cùng đối sách cho Sở Tích Vũ, loại tình huống liên quan đến cốt truyện trong phó bản là rất hiếm thấy.
Sở Tích Vũ trả lời thống nhất từ bình luận mới nhất cho đến cái đầu tiên: "Hắn không biết hai việc này là nhiệm vụ của tôi, nhưng tôi cảm giác cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo thật sự rất nghiêm trọng. Hắn vốn là hàng xóm, ngay từ đầu chúng tôi ở chung rất hòa hợp, tính cách người đó cũng khá tốt, nhưng sau đó tôi phát hiện ra hắn là lệ quỷ, hơn nữa hắn còn cưỡng bách tôi kết âm hôn cùng hắn."
Sở Tích Vũ hồi đáp xong, phong cách khu bình luận nháy mắt đột biến.
"Ừ????"
[ cái quỷ gì, đây còn không phải là cưỡng chế yêu sao ha ha ha ha ]
[ thật đúng là, CP này cũng thật là quá mẫn cảm. ]
[ Lệ quỷ làm hàng xóm? Kiến nghị chủ topic nói tỉ mỉ ( hưng phấn) ]
[ tôi hoài nghi chủ lâu giờ phút này đang nằm trên giường vị nhà hàng xóm trộm viết bài ]
[ npc yêu người chơi?! Kiến nghị chủ tus đọc thông báo mới nhất của hệ thống, vẫn nên lưu ý chút, cẩn thận thế giới trong phó bản sụp đổ nha. ]
[ làm sao bây giờ, muốn nghe chi tiết cơ ]
[ nói kỹ càng tỉ mỉ điiii!!! ]
[ kkkkk đừng lo lắng, ông chồng lệ quỷ có khả năng chỉ đơn thuần muốn làm cậu đến phát khóc thôi ]
[ vấn đề không lớn, chỉ là tôi cảm giác chủ tus có khả năng sắp bị nhốt trong phòng tối nhaaa ( hưng phấn) ( hưng phấn) ]
......
Sở Tích Vũ xem đại khái một vòng, phát hiện không có một tin tức nào là hữu dụng, cậu thất vọng rời khỏi diễn đàn.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Tần Kế bước vào, "Bé cưng, bữa tối chuẩn bị xong rồi, mau dậy ăn đi."
Sở Tích Vũ dùng ý thức đóng màn hình điều khiển trong hệ thống, giống đà điểu vùi mặt vào trong ổ chăn.
Tần Kế mỉm cười, đi đến mép giường ôm Sở Tích Vũ từ trong ổ chăn ra, hôn lên khuôn mặt cậu.
"Một ngày nay chưa ăn gì rồi, đói bụng thì sao đây."
Sở Tích Vũ bị ôm, Tần Kế không để cậu ngồi bên bàn cơm, mà để cậu ngồi trên người mình.
Tần Kế múc canh cho cậu, Sở Tích Vũ cầm thìa, cúi đầu há miệng nhỏ uống canh.
Cậu uống mấy ngụm, nâng mắt lên, như là đã châm chước thật lâu, mới hỏi Tần Kế, "Sao lúc trước anh lại lừa dối em."
Còn giả làm hàng xóm lừa cậu lâu như vậy.
Tần Kế nhìn về phía Sở Tích Vũ, ôn nhu lại khép nép nói: "Bé cưng, ta không nên lừa em, chỉ bởi ta quá yêu em, lo em sẽ sợ hãi, cho nên mới lựa chọn giấu giếm. Ta xin lỗi em được không, chồng về sau sẽ không lừa em."
Sở Tích Vũ thả bát lại trên bàn, lời Tần Kế nói quá mê hoặc, cậu lo mình sẽ lại dao động, vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng đôi mắt Tần Kế.
"Lông vũ nhỏ." Tần Kế thấy Sở Tích Vũ không nói lời nào, dán lên gương mặt Sở Tích Vũ, hai tay ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng nỉ non, "Em chỉ cần biết...... Ta thật sự rất yêu em."
Sở Tích Vũ trốn tránh trầm mặc thật lâu, tim cậu đập ngày càng nhanh, trong lòng phảng phất vĩnh viễn bị Tần Kế nắm lấy.
Sở Tích Vũ lo lắng cốt truyện trong phó bản sẽ lệch khỏi quỹ đạo nghiêm trọng, suy tư lo lắng hồi lâu.
Cậu đưa lưng về phía Tần Kế, siết chặt lòng bàn tay, cẩn thận nói, "Anh, anh có thể buông tha cho em hay không."
Ánh mắt Tần Kế khựng lại, trầm mặc vài giây.
Hắn cười ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc, ngũ quan rõ ràng, một tay đặt lên trên trán Sở Tích Vũ, tươi cười ôn nhuận, "A Vũ của ta hẳn là còn chưa tỉnh ngủ đúng không? Lại đang nói mê rồi."
Trong lòng Sở Tích Vũ run lên, tuy rằng trong giọng nói Tần Kế mang theo ý cười, nhưng cậu lại cảm nhận được ý lạnh vô cùng khiếp người.
Cậu khẩn trương cong thân mình, lông mi khẽ run. Truyện Mỹ Thực
"Chúng ta đã kết hôn, bảo bối." Tần Kế nâng cằm Sở Tích Vũ, cưỡng bách cậu nhìn về phía mình, u lãnh nói: "Ngay ngày hôm qua, em quên mất rồi sao."
Sở Tích Vũ có chút hối hận lời vừa nói ra, lo lắng Tần Kế bởi vậy mà tức giận, cậu lắc lắc đầu, "Không mà, em chỉ tùy tiện nói thôi."
Tần Kế cũng không giống như cậu tưởng tượng, mà là bưng bát cơm từ bàn lên.
"Lúc này mới ngoan." Tần Kế múc một muỗng canh, thổi hai ngụm đưa tới bên miệng Sở Tích Vũ, ôn nhu dỗ dành cậu, "Sao lại ăn ít như vậy, đến, uống thêm chút nữa."
Sở Tích Vũ bị Tần Kế đút thêm không ít đồ ăn, chờ đến khi cậu thật sự ăn no Tần Kế mới buông bát.
Cậu trộm ngắm sườn mặt Tần Kế, cho rằng khúc chiết này sẽ được bỏ qua.
Nhưng sự thật luôn không đơn giản giống trong tưởng tượng.
Ban đêm.
Trong phòng tắm không ngừng truyền đến thanh âm dòng nước cùng tiếng khóc, hơn một giờ sau mới ngừng lại.
Sở Tích Vũ nằm ở trên giường, bóng dáng trên trần nhà lướt qua đôi mắt.
Cậu thở phì phò, còn chưa hoà hoãn lại hơi thở, đã cảm giác có thứ đồ kim loại lạnh lẽo dán lên mắt cá chân.
Sở Tích Vũ nâng mắt nhìn qua, phát hiện trên mắt cá chân đang bị đeo lên một dây xích vàng, xích sắt rất dài, kéo dài tới đuôi giường.
Cậu nhìn xích sắt, cuống quít nói, "Này, đây là cái gì? Em không cần cái này."
"Lời A Vũ nói vừa rồi làm ta rất thương tâm." Tần Kế hôn mu bàn tay cậu, nói: "Chúng ta vừa mới kết hôn, em đã muốn rời khỏi ta sao?"
"Không có." Sở Tích Vũ lắc đầu, thật cẩn thận nói, "Em không có nghĩ như vậy."
"Có hay không cũng không quan trọng." Tần Kế cong môi, ý cười lạnh khiếp người, "Ta sẽ không để A Vũ có cơ hội rời khỏi ta."
Theo sau, cậu nghe "Cạch" một tiếng giòn vang.
Đó là thanh âm kim loại khép lại.
"Được, chúng ta tiếp tục."