Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 15




Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Sở Tích Vũ tỉnh lại, chuyện thứ nhất cậu làm là click mở giao diện hệ thống, ấn vào thông tin trang cá nhân, trên trang cá nhân có các loại bình xét cấp bậc nhiệm vụ cùng số tích phân đạt được, số tích phân nhận được không cao, rất dễ nhìn ra được là tài khoản của người chơi mới.

【 tên họ người chơi: Sở Tích Vũ 】

【 cấp bậc: NO.1】

【 tích phân: 5.32 vạn】

【 giá trị thể lực: 55 (max 100) 】

【 giá trị sinh mệnh: 50 (kiến nghị người chơi ít đi đến nơi nguy hiểm, nếu không ngài rất có khả năng sẽ trở thành tiểu dã quỷ tiếp theo nga ~) 】

【 giá trị mị lực: 101 (? Giá trị mị lực bạo biểu, xem ra so với trí tuệ, ngài càng thích hợp nằm thắng đó nha ~ ) 】

【 giá trị kích hoạt nhiệm vụ phó bản: 25.3%】

【 tổng điểm: 85 (xinh đẹp là luôn đúng!) 】

【bảng xếp hạng người mới: NO. 2】

Sở Tích Vũ mím môi đỏ, cậu có lý do hoài nghi lời bình đang trộm nói xấu cậu, cậu nheo lại đôi mắt, đóng giao diện thông tin.

Cậu lại chọn Thanh Nhiệm Vụ của phó bản một.

Thanh Nhiệm Vụ chỉ có một nhiệm vụ, bên trên ghi độ hoàn thành là: 20.3%.

Trong khung giao diện của nhiệm vụ chủ tuyến có một thông báo có dấu chấm than màu đỏ, thời gian phát ra thông báo là sáng sớm ngày hôm qua, Sở Tích Vũ bây giờ mới nhìn thấy.

【 cảnh cáo: Bởi vì người chơi lại lần nữa kích phát đột phát cốt truyện, dẫn đến cuộc sống sinh hoạt chủ tuyến phát sinh thay đổi, việc này có khả năng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với nhiệm vụ chủ tuyến của người chơi. 】

【 suy xét đến người chơi còn đang ở giai đoạn đầu, bởi vậy hệ thống lại lần nữa quyết định vì ngài kéo dài nhiệm vụ kỳ hạn. 】

【 nhiệm vụ kỳ hạn lùi lại: 3 ngày. 】

【 thời gian nhiệm vụ còn lại: 3.5 ngày 】

【 khấu trừ tích phân: 5 vạn】

【 [nhấn vào đây để xác nhận] 】

Sở Tích Vũ tuy rằng luyến tiếc, nhưng chỉ có thể nhấn chọn xác nhận, sau khi xác nhận, thông báo rất nhanh đã biến mất, trong thanh Tin Nhắn cũng phát ra thông báo mới——

【 tài khoản của ngài đã thành công chi trả tích phân: 5 vạn】

Sở Tích Vũ cảm giác tâm như đang nhỏ máu, nhưng nhiệm vụ kéo dài cũng tốt, ít nhất tranh thủ được thêm càng nhiều thời giờ đi hoàn thành nhiệm vụ.

Giao diện hệ thống lại bắn ra một thông báo tự động.

【 tổng bộ hệ thống nhắc nhở ngài: Thỉnh người chơi có ý thức phòng bị, khi cảm giác cốt truyện hoặc NPC dị thường thì cần kịp thời ngăn lại.

【 đặc biệt là các người chơi có giá trị mị lực mãn phân, thỉnh đặc biệt chú ý, chớ làm NPC quá độ mê luyến chính mình. 】

Khi Sở Tích Vũ nhìn thấy thông báo này, trong lòng mạc danh lộp bộp một chút, cậu hỏi hệ thống 1998 của mình:

"Nếu bị NPC thích, sẽ có hậu quả gì?"

Hệ thống 1998 cũng là hệ thống mới, mới vừa kích hoạt không đến nửa năm, nhưng nó nghe rất nhiều hệ thống nói qua.

【 ngài khả năng sẽ bị nhốt trong phòng tối [ chậc——] đến mức không thể rời giường. 】

【 ký chủ, ngài cần phải đề cao cảnh giác nga. 】

Sở Tích Vũ ngẫm lại cảm thấy rất đáng sợ, cậu gật gật đầu.

Cậu đi giày đến phòng tắm rửa mặt, trong phòng ngủ hiện tại chỉ có một người là cậu, giường phía đối diện trống không, gần đây học sinh trọ ở trường không nhiều lắm, hẳn là sẽ không có ai dọn vào nữa.

Tuy rằng buổi tối có đôi khi sẽ hơi sợ hãi, nhưng cậu rất thích có cuộc sống tự lập.

Sở Tích Vũ một bên phát ngốc đánh răng, một bên phát sầu vì nhiệm vụ.

Cậu nghĩ về lời nhắc nhở kia, có lẽ là địa phương cậu đã đi qua.

Nghĩ nghĩ, tốc độ đánh răng rửa mặt nhanh hơn, thay giáo phục xong thì nhanh chóng chạy đến bàn học.

Cậu thử liệt kê ra một danh sách các địa điểm, bắt đầu từ ngày đầu tiên cậu đi vào thế giới phó bản:

Nhà của bà ngoại

Cổ trạch

Minh hồ

Bệnh viện

Trường học

Cửa hàng xe đạp

Chợ bán thức ăn

Sở Tích Vũ viết đến địa điểm thứ sáu, phát hiện đã không còn địa phương nào mình đã đi qua, cậu nháy mắt cảm thấy phạm vi đáp án kỳ thật cũng không  rộng như trong tưởng tượng.

Có lẽ cậu đã đi qua......

Thậm chí đi qua rất nhiều lần.

Sở Tích Vũ loại trừ trừ ba nơi đầu tiên, bà ngoại là bà cốt, cả đời bái thần đuổi quỷ, tích đức làm việc thiện, tính cách của bà căn bản khinh thường việc lấy đi đôi mắt người khác; cổ trạch của Tần tiên sinh cũng không có khả năng, hắn hàng năm ở trên gác mái dưỡng bệnh, đối với cái gì cũng không có hứng thú, càng sẽ không có động cơ.

Minh hồ cậu đã dùng [ thẻ đáp án] hỏi qua, đáp án là không có, vậy nơi này cũng có thể loại trừ.

Khả năng ở chợ bán thức ăn cũng không lớn, chợ bán thức ăn ngư long hỗn tạp, mỗi ngày người đến người đi, nếu có một đôi mắt giá trị mấy chục vạn đặt ở nơi đó, nói không chừng đã bị bán từ lâu, không có khả năng đến nay còn giữ lại hoàn hảo.

Như vậy, hiện tại chỉ còn lại hai nơi có khả năng.

Bệnh viện, hoặc là trường học.

Sở Tích Vũ cẩn thận gấp gọn danh sách, lại giả bệnh xin nghỉ một ngày, tính toán đi đến nơi mà cậu có cảm giác xác suất xuất hiện lớn hơn một chút là bệnh viện để nhìn xem.

......

Sở Tích Vũ nhớ lời cảnh cáo của bà ngoại, ra ngoài phải luôn mang theo phù đuổi quỷ  bà đưa, cũng không được lưu lại Minh hồ cùng phụ cận cổ trấn.

Cậu bắt xe đi tới bệnh viện trung tâm thành phố, lần trước cậu đã đưa bà ngoại tới nơi này kiểm tra, đi qua khoa thần kinh cùng khoa nội tổng hợp.

Sở Tích Vũ biết mình mà quang minh chính đại đi vào tìm khẳng định tìm không thấy cái gì.

Cậu đau khổ suy nghĩ vài phương án đều không thể được,  cậu phải làm thế nào để không bị phát hiện khi đi vào tìm trong bệnh viện?

Cậu hỏi hệ thống: Trò chơi này có đạo cụ có thể làm người ẩn thân hay không nha.

【 có. 】

【 đạo cụ thương trường có rất nhiều, ngài nhấn vào góc trên bên phải thì có thể tùy tiện chọn. 】

Sở Tích Vũ bỗng có chút hối hận, sớm biết vậy cậu nên hỏi sớm.

Như vậy lần trước khi cậu đi cổ mộ là có thể dùng được rồi.

【 nhưng mà thẻ ẩn thân chỉ có thể sử dụng dài nhất là 60 phút. 】

【 hơn nữa giới hạn chỉ có tác dụng đối với người nga. 】

Vậy nói cách khác, quỷ có thể nhìn thấy cậu.

Sở Tích Vũ nội tâm miễn cưỡng cân bằng một ít, click mở đạo cụ thương trường. Bên trong có rất nhiều đạo cụ có chứa năng lực đặc thù, như: thẻ ẩn thân, đạo cụ quay ngược thời gian (thời hạn trong 10 phút), trang bị đổi mặt, nước bổ sung năng lượng tức thời, thuốc trị liệu......

Sở Tích Vũ liếc mắt một cái nhìn trúng đạo cụ thẻ ẩn thân, cậu nhấn chọn giao diện thẻ đạo cụ, nhìn thấy giá cả là: 3888 tích phân.

Cậu lại nhìn nhìn tích phân của mình: 3200.

"...... Tôi có thể ghi nợ không?" Sở Tích Vũ dò hỏi hệ thống, còn nói thêm: "Chỉ nợ một chút."

Sở Tích Vũ cùng nó thương lượng, dùng ngữ khí mềm mại không ai có thể cự tuyệt, nhỏ giọng nói: "Về sau tôi sẽ phát sóng trực tiếp gấp đôi, được không."

【...... Được. 】

Sở Tích Vũ như ý nguyện mà đạt được một thẻ ẩn thân, cậu đi vào thăm dò hai phòng.

Cậu tỉ mỉ tìm một vòng ở mọi nơi, thậm chí phòng nghỉ tư nhân cùng phòng thí nghiệm cũng đều đi xem, nhưng không phát hiện cái gì.

Cậu quay trở lại các phòng khác tìm thêm một lần, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Toàn bộ bệnh viện cậu cơ hồ đều đã đi một vòng, nhà xác, phòng đựng tiền, phòng giải phẫu đều đã đi, nhưng vẫn như cũ không tìm được đôi mắt của nữ quỷ.

Sở Tích Vũ rất mệt mỏi, cậu ngồi trên ghế dài trong đại sảnh bệnh viện thở hồng hộc, mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán cậu.

Cậu nóng đến mức hai má đỏ lên, môi đỏ khẽ nhếch, phả ra hơi nóng, cảm thấy nhân sinh xa vời.

Lãng phí hơn 3800 tích phân mất rồi.

Bệnh viện này, tạm thời được loại trừ.

......

Sở Tích Vũ kịp trở về trường học trước giờ cơm trưa, cậu lấy cơm ở nhà ăn rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Bạn cùng lớp Lâm Thanh Tuyết bưng mâm đồ ăn, mặt ửng đỏ, đứng ở vị trí đối diện, "Nơi này có người ngồi không vậy?"

Sở Tích Vũ ăn một ngụm cơm tẻ, lắc lắc đầu, "Không có, có thể tùy tiện ngồi."

Lâm Thanh Tuyết gật đầu, nở nụ cười "Được."

Cô cùng Sở Tích Vũ ngồi mặt đối mặt, dùng tay vén một lọn tóc ra sau tai, bắt đầu ưu nhã ăn. Cô có chút ngượng ngùng, vài phút rồi cũng chưa nói câu nào.

"Cậu đã nghe nói chưa." Lâm Thanh Tuyết ăn được một nửa, nói với Sở Tích Vũ, "Khu phía Đông trường học có nam sinh bị trầm cảm rất nghiêm trọng, nhiều lần nhảy lầu tự tử không thành, may mà mỗi lần xảy ra chuyện đều có giáo viên phát hiện kịp thời."

Lâm Thanh Tuyết lại ăn một miếng cơm, nói thêm: "Thành tích cậu ta luôn đứng thứ nhất toàn khối, nghe nói bởi vì suy nghĩ của cha mẹ cực đoan, cảm thấy bệnh trầm cảm là tiểu bệnh. Áp lực học tập của cậu ta rất nặng, mới có thể bị bệnh này. Cha mẹ cậu ta cũng thật sự rất quá đáng, đúng không?"

Sở Tích Vũ trịnh trọng gật đầu.

Cậu cũng không cho rằng bệnh trầm cảm là bệnh vặt.

------

Sở Tích Vũ đã xin nghỉ một ngày, buổi chiều cũng không có địa phương để đi, liền đi đến thư viện.

Bầu không khí thư viện rất tốt, nơi này rất thích hợp tĩnh tâm tự hỏi, cậu tìm một góc, ghi ra danh sách các địa điểm cậu đã đi qua ở trường học.

Sau 12 giờ, ánh mặt trời nóng cháy, thư viện tuy mở ra điều hòa nhưng ánh mặt trời vẫn sẽ xuyên thấu qua cửa sổ pha lê chiếu vào trên mặt đất cách đó không xa.

Sở Tích Vũ rũ đầu, bị ánh sáng phía trước làm lóa đôi mắt, lông mi hơi hơi chớp, khe hở giữa hai mắt ngày càng nhỏ.

Cuối cùng nhịn không được chống hai tay lên mặt ngủ gật.

Đầu cậu gật gà gật gù, rất nhanh đã nằm xuống trên bàn ngủ mất.

Chờ đến khi cậu mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh lại, thì nhìn thấy có nam sinh ngồi phía bàn đối diện.

Nam sinh kia diện mạo xuất chúng, rũ mắt đọc một quyển sách có niên đại từ lâu, hắn phảng phất đã nhận ra có tầm mắt đang nhìn, ngẩng đầu chạm mắt cùng Sở Tích Vũ.

Ánh mắt hắn có cảm giác thực độc đáo, Sở Tích Vũ cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra loại cảm giác quen thuộc này từ đâu đến.

Sở Tích Vũ thu hồi tầm mắt, theo bản năng thu thập sổ nhỏ cùng bút, sau khi dọn dẹp, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi thư viện.

......

Sở Tích Vũ trở lại phòng ngủ.

Phát hiện có mấy nam nhân đang trải chăn đệm cùng chiếu phía giường đối diện, trong đó nam nhân trung niên chỉ huy là người cậu gặp hôm trước, chính là vị tự xưng là ông chủ của Tần gia địa ốc Tần Thân Tụng.

Tần Thân Tụng thấy Sở Tích Vũ, tươi cười rõ ràng càng dày đặc, "Thật là trùng hợp nhỉ, tiểu Sở."

Sở Tích Vũ bước chân dừng lại, cảnh giác hỏi: "Sao ông lại ở đây?"

"Nga, cháu trai họ của ta cần dọn phòng ngủ, nên ta đến đây hỗ trợ trải giường chiếu." Tần Thân Tụng cười, biểu tình không có biến hóa quá lớn, thoạt nhìn không giống như là đang giả vờ, "Chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, sẽ không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cháu, hy vọng hai đứa hảo hảo ở chung a."

Tần Thân Tụng nói, sau đó mang theo mấy nam nhân bên người rời khỏi phòng ngủ.

Việc khác thường tất có biến.

Sở Tích Vũ híp mắt nghĩ, nhân lúc hiện tại người mới tới kia còn chưa đến, trộm tiến lên, liếc nhìn thẻ tên ở đầu giường: Thẩm Từ Châu.

Cậu nhìn hai giây, phía cửa truyền đến tiếng vang nhỏ.

Sở Tích Vũ vội chạy về giường mình, tùy tiện cầm quyển sách lên làm bộ làm tịch bắt đầu đọc.

Người nọ đi vào, ôn thanh đối với Sở Tích Vũ nói: "Chào cậu, tôi là người mới chuyển đến."

Sở Tích Vũ nghe tiếng ngẩng đầu, xoay người nhìn về phía hắn, "Xin chào."

"Tôi tên Thẩm Từ Châu." Thẩm Từ Châu chậm rãi ngồi xuống phía đối diện Sở Tích Vũ, mỉm cười nói, "Còn cậu?"

Lại tới nữa.

Cái cảm giác quen thuộc này.

"Tôi tên Sở Tích Vũ." Sở Tích Vũ nhìn hắn, hỏi, "Cậu là học sinh khu phía Đông à, hình như tôi chưa từng gặp qua cậu ở khu bên này."

"Đúng vậy." Thẩm Từ Châu gật đầu, ánh mắt hắn thâm thúy, ngũ quan xuất chúng, phảng phất có loại khí chất độc đáo không hợp với lứa tuổi ngây ngô của học sinh cấp 3, "Về sau mong được cậu chiếu cố."

"Được." Sở Tích Vũ ngượng ngùng gật đầu, cậu đưa một tờ danh sách bảng biểu cho hắn, "Điền một chút thông tin số lượng người trong phòng ngủ, ghi phía dưới tên của tôi là được."

Thẩm Từ Châu gật đầu, nhận lấy tờ đơn bắt đầu điền tên họ, rất nhanh đã đưa lại cho Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ nhận tờ giấy, cậu phát hiện Thẩm Từ Châu viết chữ là chữ phồn thể, chữ hắn viết phá lệ đẹp, cứng cáp hữu lực, du long kinh vân, làm Sở Tích Vũ nhịn không được nhìn nhiều hai mắt.

Chẳng lẽ......

Sở Tích Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Từ Châu nhìn hai giây, trong lòng suy tư.

Hắn học thư pháp chuyên nghiệp?

Hệ thống phụ họa nói: 【 có khả năng. 】

......

Ban đêm.

Sở Tích Vũ đã bò lên trên giường từ rất sớm, cậu trốn ở trong chăn, trộm nhấn tìm bảng xếp hạng thành tích toàn khối, tìm tên Thẩm Từ Châu, phát hiện hắn đúng thật là học sinh khu phía Đông, hơn nữa thành tích xếp hạng mỗi năm đều được ghi lại.

Sở Tích Vũ lúc này mới đánh mất chút nghi ngờ cuối cùng, an tâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Đêm.

Cảm giác dính nhớp lại lần nữa đánh úp lại, cậu cảm giác hai tay mình bị trói chặt, trong phòng ngủ tối đen, Sở Tích Vũ hơi hơi hé mở hai mắt.

Cậu liếc nhìn phía đối diện, Thẩm Từ Châu nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.

Nhưng giờ phút này, chăn cậu lại phồng lên, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ, một bàn tay to nâng mặt cậu, triền miên hôn lên cánh môi.

Sở Tích Vũ thấy không rõ người trước mặt, nhưng hơi thở u lãnh trên người hắn lại thập phần quen thuộc.

"A Vũ, vì cái gì trốn ta."

Người nọ thanh âm âm lãnh làm người run lên, mang theo âm trầm oán giận ý vị.

Sở Tích Vũ mím môi, sợ bị bạn cùng phòng phía đối diện nghe thấy.

Tần Kế cúi người, khẽ cắn xuống vành tai Sở Tích Vũ, lại tiện đà làm cho cái hôn ngày càng sâu.

Trong ngữ khí mang theo đáng sợ ý cười, trầm giọng nói: "Sợ hắn nghe thấy à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.