Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Vệ Nam Bạch sau khi nghe xong, thẹn quá hoá giận giơ tay lên muốn động thủ.
Ngay lúc đó, hàn quang trong mắt Tiếu Mặc hiện ra đưa tay trụ lấy tay Vệ Nam Bạch một cách dễ dàng "Vệ Nam Bạch". Thanh âm trầm thấp cất lên một cách chậm rãi, trong ánh mắt đen huyền đó loé ra đao quang "Trong lúc này, ngươi lại nôn nóng, bất an, có thể là việc không thành, muốn che giấu sự bất an trong tâm mình?"
"Ngươi..." Vệ Nam Bạch trong lòng thất kinh, sau đó nhìn chằm chằm Tiếu Mặc, khẽ cười một tiếng "Tam điện hạ, thứ cho Vệ Nam Bạch ngu muội, không biết ý điện hạ muốn nói đến là gì?"
"A...."
"Thẩm Đại Hải, hôm nay ngự hoa viên thực là náo nhiệt nha."
Hai người trong đình nghe thấy giọng nói này liền thoáng sững sờ, Vệ Nam Bạch nhân cơ hội rút người ra khỏi Tiếu Mặc. Tiếu Mặc thấy thế, cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình thu lại lạnh lùng trong đáy mắt, liền đi đến chỗ Tiếu Kỳ.
"Thần đệ bái kiến Tam hoàng huynh." Tiếu Kỳ thấy Tiếu Mặc đi đến chỗ mình thì liền chắp tay phục xuống.
"Cửu đệ, nghe nói hôm qua ngươi bị nhiễm phong hàn, tỉnh lại sao không nghỉ ngơi một chút?" Tiếu Mặc tuy nói lời trách cứ nhưng trên mặt lại thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Tam hoàng huynh, thần đệ tốt hơn rồi, về bệnh phong hàn này thì không cần lo lắng nữa, cũng là do Thẩm Đại Hải làm kinh động mọi người. Hại Tam hoành huynh lo lắng rồi, thần đệ nằm dưỡng sức cũng lâu, chẳng còn chút sức lực nào cả. Nên bây giờ ra ngoài hóng gió hưởng khí trời một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy. Đều là lỗi của nô tài." Thẩm Đại Hải ở bên cạnh ha hả gật đầu.
"Tham kiến Cửu điện hạ." Vệ Nam Bạch sau đó mới đứng dậy đi tới, hướng Tiếu Kỳ hành lễ.
Tiếu Kỳ lại tỏ ra không nghe thấy, không nhìn thấy, trực tiếp đi ngang qua người y, cùng một đường với Tiếu Mặc bước đến đài.
Tần Mặc cùng Thẩm Đại Hải ở một bên đứng nhìn, vốn muốn nói gì đó lại bị ánh mắt của Vệ Nam Bạch ngăn lại không nói được lời nào.
Qua một hồi lâu, mãi đến khi Tiếu Mặc ám chỉ với Tiếu Kỳ rằng Vệ Nam Bạch vẫn chưa được đáp lễ, hắn lúc đó mới nhớ đến người đang ở ngoài đài kia hướng mình nửa quỳ. Hắn cũng không hề liếc mắt nhìn, chỉ đơn giản là khoát tay một cái, giả mù sa mưa nói với Vệ Nam Bạch cách đó không xa "Ai nha, Vệ công chúa, ngươi xem ta bị bệnh, mắt liền bắt đầu không tốt rồi. Xin lỗi, ngươi mau đứng dậy trở về đi, bổn điện hạ không tiễn."
"Tạ ân điển của điện hạ." Vệ Nam Bạch quỳ hồi lâu, môi đã hơi trắng bệch, nghe vậy liền phục hồi lại, thấp giọng đáp. Tần Mặc thấy thế liền cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ y, hai người sau đó mới chậm rãi dời đi.
Trên đường, Tần Mặc không nhịn được liền căm giận bất bình "Vừa nhìn là biết tên Tiếu Kỳ này cố tình để chủ nhân mất mặt mà, chủ nhân vì sao phải nhẫn? Thuộc hạ thực sự là không nhìn nổi..."
"Tần Mặc." Vệ Nam Bạch nhỏ giọng đánh gãy lời Tần Mặc, thấy bốn bên đều ảm đạm, vắng lặng mới an tâm, y bất đắc dĩ cười cười "Cửu điện hạ cùng làm vậy vì chúng ta thôi."
"Cái gì?" Tần Mặc sửng sốt. Chủ nhân nhà hắn có phải bị chỉnh đến điên rồi không? Tiếu Kỳ đây là cố ý để chủ nhân nhà mình quỳ lễ dưới ánh mặt trời chói chang, nửa ngày còn không cho y đứng lên, đây mà là vì tốt cho y? Việc này chưa bao giờ gặp phải, hoang đường cực điểm!
"Tần Mặc, nơi này cách Lệ Chính điện khá xa, ngự hoa viên này là một nơi sâu xa vô cùng." Vệ Nam Bạch lạnh lùng nói "Hắn đây là vội vã mà đến, ngươi nghĩ nó là ngẫu nhiên sao?"
"Chủ nhân..."
"Nếu như hắn che chở ta, ta sẽ trở thành nhược điểm của hắn, giúp kẻ khác cản trở hắn." Thở dài một tiếng, giọng nói Vệ Nam Bạch mang theo chút thương xót "Ngươi quên đám thích khách ngoài thành Trường An rồi sao? Tiếu Kỳ vì thế mà mới trở nên như vậy, mới che chở bình an cho chúng ta ở nơi hiểm ác này."
Tần Mặc nghe, lâm vào trầm mặc không nói lời nào, sau đó mới quỳ phục xuống "Thỉnh chủ nhân trách phạt, là thuộc hạ trách oan Cửu điện hạ rồi."
Vệ Nam Bạch không đành lòng, xua tay rồi đỡ Tần Mặc đứng dậy, sau đó nghiêng người nhìn về phía bóng người mơ hồ trên lan đài kia.
Đám lang hổ trong cung này lúc nào cũng nhìn bọn họ chằm chằm, hận không thể ăn sống nuốt tươi bọn họ đến sạch sẽ.
Đây lại là sinh tồn, chỉ cần bất cẩn một chút là thấy bại, thậm chí ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.
Huống hồ bây giờ Đại hoàng tử xuất chinh Bắc Nhung, trong cung sẽ chẳng còn ai che chở cho Tiếu Kỳ. Chỉ mình hắn một thân một mình tự bảo vệ bản thân trong thời điểm này, lại còn chăm sóc cả Vệ Nam Bạch y.
Tần Mặc nhìn Vệ Nam Bạch ngắm cả vườn hoa mẫu đơn kia mà bật cười, khó tránh khỏi lo lắng "Chủ nhân, ngài đừng lo lắng. Trong tâm Cửu điện hạ lúc nào cũng có ngài, mà ngài còn có bọn thuộc hạ che chở cho, tóm lại là về sau sẽ có thể bình an."
Nhớ tới lời của Hoàng hậu, sắc thái ấm ức nhanh chóng lan tràn khắp cặp mắt đen kia, Vệ Nam Bạch miễn cưỡng nở nụ cười "Tần Mặc a, ta e là những ngày về sau sẽ là ngày đau khổ của chúng ta ở Lệ Chính điện, càng ngày càng mệt mỏi hơn." Y mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kỳ thực, Vệ Nam Bạch từ lâu đã đã nghi ngờ Hoàng hậu sẽ không ngồi yên chờ chết, Đỗ Vân Trúc này sẽ không đơn giản mà kết thúc mọi chuyện nhanh như vậy.
Mà y lại vạn lần không ngờ đến, bọn họ lại có thể mang củ khoai nóng hổi bỏng tay này đưa đến Lệ Chính điện. Trước đó y đã an bài, giúp Đỗ Vân Trúc được Hoàng đế chú ý, sau đó thì...
Thật sự là khó lường, từng bước từng bước đi lại thêm khó khăn mới!
Tiếu Kỳ trở lại Lệ Chính điện liền thấy Bạch Chỉ đã đợi ở bên trong từ lâu.
Thẩm Đại Hải đã sớm được hắn cho lui xuống, hắn ngồi trên giường trầm giọng hỏi "Thứ ta đưa ngươi đã tra được tin tức gì chưa?"
"Thưa điện hạ, miếng vải này còn có tên là lụa Thiên Hương Lăng, do chính tay Vệ quốc Cẩm phu nhân làm ra. Lụa Thiên Hương Lăng này nhẹ như cánh ve, mỏng như lớp sương, màu sắc sáng đẹp vô cùng, chỉ có người trong Vệ quốc công phủ mới được phép dùng. Dân gian truyền tục rằng, quần áo làm ra từ loại lụa này sẽ giữ mãi không hỏng, nhưng người trong phủ mới được dùng, người ngoài phủ thật sự rất khó cầu."
Nghe vậy, đôi đồng tử của Tiếu Kỳ co rút, im lặng một chút rồi hỏi "Bạch Chỉ, Thiên Hương Lăng lụa này ngoài trừ Cẩm phu nhân ra thì còn có ai có thể làm ra không?"
Bạch Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu "Theo như tra xét của thuộc hạ thì tất cả vải bên ngoài đều là giả, tất cả những thân thích của Vệ quốc công phủ nếu có được nó thì thân phận không phải bình thường."
Tiếu Kỳ nắm chặt tay trầm ngâm một lúc "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng. Chủ nhân, thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Bạch Chỉ đi rồi, trong lòng Tiếu Kỳ lúc này mới nổi lên một trận sóng không yên, khiến hắn suy nghĩ, nghi ngờ không thôi. Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới chậu hoa ở cửa sổ, ánh sáng mỏng manh bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng căn phòng vẫn lãnh như thường. Hắn kinh ngạc nghe tiếng gió gầm rú trong sân, cứ thất thần đứng đó, hồi lâu cũng không nói gì.
Làm sao có thể như vậy? Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh... Lại là người trong Vệ quốc công phủ?
Tiếu Kỳ càng nghĩ lại càng kinh tâm, không khỏi chau mày, chợt nhớ tới cái ngày đầu gặp mặt, lúc ấy đã vô tình phát hiện một mảnh huyết sắc trên bả vai của Vệ Nam Bạch, sắc mặt nhất thời trắng bệch, trong lòng dâng lên một trận run lạnh người.
Không thể! Làm sao có thể! Nguyệt Vân Sinh đâu có quan hệ gì với Vệ Nam Bạch, chuyện này... Điều này quá mức thiên phương dạ đàm (*).
Hắn càng nghĩ lại càng thấy lông tơ dựng đứng, đầu óc càng muốn rút ra một suy đoán phù hợp.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Nguyệt Vân Sinh chính là Vệ... Không! Hắn cưỡng bách mình nhanh chóng phủ quyết suy đoán này.
Chuyện này không thể nghi ngờ được nữa, Nguyệt Vân Sinh là một nam tử võ công cao cường, Vệ Nam Bạch thì lại là một nữ tử chốn khuê phòng, hai người từ thân hình đến âm thanh đều không giống nhau.
Nhưng... Tiếu Kỳ nhìn bồn cây Phù Tang bên điện, nếu như nói tất cả những chuyện này là trùng hợp thì thật khiến người khác khó có thể tin. Theo như manh mối đã tra được, bất kể như thế nào, Vệ Nam Bạch cùng Nguyệt Vân Sinh chắc chắn tồn tại một loại quan hệ nào đó.
Sau một hồi lâu, lòng sợ hãi của Tiếu Kỳ nhanh chóng bình ổn lại, nhanh chóng âm thầm tính toán. Hắn nghĩ vậy lập tức gọi Thanh La đến, tỉ mỉ phân phó sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ xưa đến nay, thật thật giả giả, giả mà thật, thật mà giả, Vệ Nam Bạch và Nguyệt Vân Sinh liệu có phải như vậy hay không, chỉ cần thử một lần là có thể biết được rồi!
Hoàn chương 15
(*): Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.