[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 101-2




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Lời nói hắn vừa dứt, bỗng nhiên đưa tay tháo đi lớp nguỵ trang của Nguyệt Vân Sinh, sau đó cả hai cùng hướng hoàng đế đang khiếp sợ mà cúi rập đầu xuống.

Hoàng đế thấy không khỏi kinh hãi "Chuyện này...." Nhưng nội tâm ông lại lạ lùng không có phần tức giận, nhắc tới cũng kỳ quái, từ khi Tiếu Kỳ trở về từ Bắc Nhung, cho đến khi bọn họ đại hôn, ông cho đến nay đều mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác không rõ. Có lẽ giấu diếm trong lòng rốt cuộc đã được cởi ra, trong lòng Tiếu Kỳ cũng thoái mái.

"Thỉnh phụ hoàng thứ tội." Tiếu Kỳ vừa nói vừa rập đầu, trên người vốn băng bó vết thương, lại bởi vì thế mà nứt ra, máu tươi thấm cả vải, trông vô cùng kinh sợ.

Nguyệt Vân Sinh bỏ đi lớp nguỵ trang kia nháy mắt không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể lăng lăng nhìn Tiếu Kỳ. Giờ khắc này thấy vết thương trên người hắn xuất huyết, theo bản năng muốn giúp nhưng lại bị Tiếu Kỳ ngăn lại.

Hoàng đế đứng ở đằng kia bao lâu, Tiếu Kỳ quỳ ở đó bấy lâu. Giữa lúc mà Nguyệt Vân Sinh cho là hoàng đế muốn xử lý hắn, hoàng đế lại nhìn bọn họ chậm rãi nói "Thời gian của trẫm không nhiều, con cháu tự có phúc của con cháu, trẫm dù có muốn quản cũng không quản nổi."

Nguyệt Vân Sinh nhìn dung nhan mệt mỏi của hoàng đế, viền mắt chẳng biết vì sao có chút toả nhiệt, y hướng bệ hạ sâu sắc nói "Bệ hạ, việc khác Văn Cẩn không dám nhận nhưng A Kỳ xuất chinh Di Địch, Văn Cẩn thề sống chết đi theo."

Hoàng đế nhìn y, có gì đó muốn nói nhưng lại nghẹn ngào, không thể làm gì khác hơn là trịnh trọng gật đầu.

Thôi, nếu như hai nhi tử có thể sống chết bên nhau, ông còn đòi hỏi cái gì nữa?

Sau đó ông liền để Tiếu Lâm và Cáp Xích tiến vào, bọn họ thấy Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh đều phục trên đất, không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hoàng đế không nói, cũng không tiện hỏi, đỡ ông ra ngoài.

Nhưng bọn họ mới đi ra ngoài không xa đã thấy Tiếu Mặc quỳ gối ở cửa Lệ Chính điện.

Mưa to gió lớn, cũng không biết hắn quỳ bao lâu, tới từ khi nào, cơn mưa lạnh băng vô tình đánh lên mặt hắn, có chút chật vật.

Mọi người đều ngẩn ra, Tiếu Mặc theo bản năng nói "Phụ hoàng, chiến sự Di Địch cấp bách, Lãnh tướng quân và Hoài Nam vương đều vừa trải qua trận ác chiến trở về, lần này xin để nhi thần đi"

Hoàng đế sau khi nghe xong sửng sốt.

Tiếu Mặc trong mưa, quỳ mãi không đứng lên.

Hoàng đế theo bản năng liếc mắt nhìn Lệ Chính điện, sau đó hỏi "Tại sao?"

Tiếu Mặc nghe vậy không khỏi cười khổ "Phụ hoàng không phải đã biết tất cả mọi chuyện rồi sao?"

Hoàng đế trầm mặc.

Tiếu Mặc tiếp tục nói "Phụ hoàng, hơn nữa ngài biết, hiện tại ta là lựa chọn tốt nhất!"

Tiếu Lâm ở một bên nhìn, cũng không nói gì.

Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, trận chiến Di Địch, đường xá hung hiểm, sợ là rất khó an toàn trở về, mà Tiếu Mặc.... Lại chủ động thỉnh chiến!

Hoàng đế nhất thời khó quyết định, mà trước mắt xem ra, nếu là Tiếu Mặc đi, về công về tư, đều không thể tốt hơn, vì vậy ông nhẹ giọng nói "Trẫm biết, ngươi trở về đi. Ngày mai lâm triều, trẫm tự có tính toán."

Tiếu Mặc lần thứ hai rập đầu "Nhi thần ở đây, trước xin đa tạ long ân của phụ hoàng."

Ngày thứ hai lâm triều, rất nhiều đại thần đều sớm biết tin, đối với chuyện đêm qua Tiếu Kỳ bị ám sát nghị luận vô cùng sôi nổi. Sau khi vào triều, được hoàng đế cho ngồi, Tiếu Kỳ mang thân trọng thương ngồi đó, càng nhận được nhiều lời bàn tán xì xào.

Quả nhiên, vừa lâm triều, từ Hoài Nam Vương đi đầu, các chúng thần của Lại bộ và Hình bộ cùng bẩm tấu, oan tình của Tiếu Kỳ rốt cục được giải, mà chuyện ám sát lại càng nghiêm trọng hơn, trong vòng nửa tháng phải tra ra tất cả. Hoàng đế nhanh chóng giải quyết, dường như đã sớm chuẩn vị, các thần tử vốn tưởng một đêm kinh tâm động phách kia không dễ bỏ qua, có thể hoàng đế lại chuyển đề tài, làm mọi người trở tay không kịp, để Cáp Xích nâng một phần thánh chỉ, với chúng thần trước tự mình niệm chiếu, sắc phong Tiếu Kỳ là Thái tử Bách Việt!

Lời vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.

Lãnh Thiên Sơn và Đỗ Tương nhìn nhau, đều kinh hãi!

Mặc dù biết thân thể hoàng đế ôm bệnh, vị trí Thái tử này, trong khoảng thời gian sau sẽ định ra, nhưng vạn vạn không ngờ tới, lại đột nhiên như cậy, mà ứng cử viên lại nằm ngoài sở liệu.

Tiếu Kỳ luôn tưởng rằng, hoàng đế trước đó căn dặn hắn hôm nay lâm triều phải có mặt, có lẽ là muốn cho hắn xuất chinh ra trận, nhưng không ngờ tới, nhất thời sửng sốt. Cáp Xích thấy, không nhịn được thấp giọng nhắc nhở "Thái tử điện hạ, còn không mau tiến lên tạ ơn!"

Liếc mắt nhìn Tiếu Mặc và Tiếu Lâm ở một bên, bọn họ lại bình tĩnh như thường.

Ồn ào qua đi, văn võ đại thần đều phân ra hai bên, Tiếu Kỳ không còn cách nào khác, nhưng vẫn trịnh trọng tạ chủ. Ý chỉ bất ngờ này của hoàng đế, vì thế mà điển lễ sắc phong được an bài vào ba ngày tới, cùng với chủ ý, sắc phong Tiếu Mặc làm Trấn Bắc vương, hắn sẽ cùng Tiếu Lâm chia hai đường binh, Tiếu Lâm đến Vệ quốc điều binh, sau đó hai người cùng nhau xuất lĩnh đại quân, đi vào nghênh chiến đại quân Di Địch! "Tam điện hạ!" Lãnh Thiên Sơn và Đỗ Tương không nhịn được kinh ngạc.

Tiếu Mặc không hề bị lay động, trực tiếp nhìn về phía trước.

"Nhi thần lĩnh mệnh, sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng."

Tiếu Mặc và Tiếu Lâm cùng bước lên một bước quỳ xuống tiếp chỉ.

Không ngờ tới đấu võ hồi lâu, triều cục lại có biến hoá lớn như vậy, đại thần đều có chút không ứng phó kịp.

Giữa lúc Lãnh Thiên Sơn và Đỗ Tương chuẩn bị có hành động, mấy vị lão đại thần đã dồn dập quỳ xuống, cùng hô hoàng đế anh minh, chỗ trống Thái tử đã lấp, sau đó các môn sinh, mấy công thần cấp vụ chạm vào là bỏng tay, mà còn có mấy thần tử không có thực quyền đều làm theo, hạ thanh liên tục. Nếu đã đi đến nước này, Tiếu Kỳ xưa nay không hề trêu đùa sắc mặt người khác, nhưng giống như mới tỉnh giấc chiêm bao mỉm cười một tiếng.

Hoá ra Tiếu Kỳ cho đến nay đều thận trọng từng bước, nhìn như không tranh nhưng từ lâu đã an bài nhiều ám ký, huống chi, Vương phi hắn, bây giờ là Thái tử phi, là ái nữ duy nhất của Vệ quốc công, thực lực mạnh mẽ, lần này nghênh chiến Di Địch, Vệ quốc chắc chắn giúp không ít.

Hoàng đế thấy đại sự đã định, cũng lộ ra mấy phần ý cười, ông tự mình đứng dậy, đi đến trước mặt Tiếu Kỳ cảm khái "Thái tử, trẫm đem Bách Việt giao cho ngươi."

Tiếu Kỳ quỳ xuống trước mặt ông, rập đầu lớn tiếng đáp "Nhi thần tuân lệnh, thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần quyết không phụ phụ hoàng. "

Hoàng đế nhìn hắn, tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc đại thành, không nhịn được lão lệ tung hoàng, ông nâng Tiếu Kỳ dậy, vỗ vỗ tay hắn nói "Được được được, con ngoan của trẫm, hài tử của Vân Trúc, quá tốt rồi, thực sự quá tốt rồi!"

Đại thần lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hoá ra hoàng đế chưa bao giờ quên Tiêu Thục phi, mà những năm nay đãi ngộ lạnh nhạt, thật ra là dụng tâm chăm sóc, là vì bảo vệ Tiếu Kỳ! Mà những năm nay Tiếu Kỳ có hành vi phóng đãng, e chỉ là kẽ hở cầu sinh, cố ý giả đến cùng! Từ trước chận chiến Bắc Nhung, thì đã có thể vào thăm dò, chỉ bằng thân hắn xâm nhập vào đô thành, thành công cứu Đại hoàng tử ra liền không thể bàn cãi gì thêm! Mặc dù Đại hoàng tử Tiếu Lâm có chiến công hiển hách, nhưng vì chuyện bị bắt nhất định không thể leo lên kế vị, bằng không người này nhất định trở thành tâm điểm đen. Mà Tiếu Mặc.... Nhìn hắn trầm như nước, nhóm công thần chịu không nổi, trong lòng tiếc hận.

Thái tử đã định, mà hoàng đế mặc dù trọng dụng Lãnh Thiên Sơn và Đỗ Tương nhiều năm, chỉ sợ trong lòng ông đối với việc hai vị đại thần nắm giữ thế lực trong tay, sớm diệt cỏ trừ hoạ, bước kế chỉ sợ....

(Bồi thường các vị đã phải chờ đợi, phần sau của tác giả là có ý biếu tặng)

Tác giả có lời muốn nói: Từ đây trở xuống là phần được tặng nà...

"Bệ hạ! Bệ hạ!"

Một thị vệ máu me khắp người chạy vọt vào, sắc mặt Tiếu Kỳ ngưng lại, che ở trước mặt hoàng đế.

Một bên Tiếu Lâm cao giọng quát "Trong triều há có thể thất thố như vậy!"

Người binh sĩ mang thương thế rất nặng, giờ này đã như cung giương hết cỡ, cố không được "Bệ hạ, Đỗ Nguyễn đại nhân dẫn 10 ngàn cấm quân, giờ này đang vây cung, sợ là...." Lời chưa nói hết, hắn đã tắt thở.

Hoàng đế nghe xong, vô cùng tức giận! Các vị quan khác cũng không nhịn được mà chấn động.

Tiếu Kỳ theo bản năng liếc nhìn Tiếu Mặc, Tiếu Mặc hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn bình tĩnh lại.

Từ trong đám người chậm rãi đi ra, Tiếu Mặc hướng hoàng đế quỳ xuống trầm giọng nói "Thỉnh phụ hoàng giao việc này cho nhi thần xử lý." Bên ngoài hò hét càng ngày càng gần, nhóm thần tử đều hướng ngoài kia nhìn lại, chỉ thấy dưới bậc bạch ngọc kia, Đỗ Nguyễn mang theo đại quân từng bước từng bước áp sát, nhất thời loạn lên. Hoàng đế cười lạnh một tiếng, đi ngang qua Tiếu Kỳ, từng bước đi ra ngoài.

Đỗ Nguyễn thấy hoàng đế đi ra, đưa tay cản lại, hình thành thái độ đối lập.

Không ngờ Đỗ Nguyễn lại dám bức vua thoái vị! Tiếu Kỳ kiên cường chỗng đỡ nhìn về phía Đỗ Tương và Lãnh Thiên Sơn, nếu như bọn họ cũng định nhập cuộc, chỉ sợ đại khai sát giới. Lo là mọi người ở đây lành ít dữ nhiều!

Hắn nghĩ, dù trên người mang thương nhưng vẫn kiên cường chống đỡ đến bên người hoàng đế.

"Thái tử." Nhìn thấy áo khoác của Tiếu Kỳ rỉ máu, hoàng đế nhíu mày.

Tiếu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, hướng ông cười nhạt một tiếng.

"Được được được, quả nhiên là hảo nhi tử của trẫm, Thái tử Bách Việt, ha ha ha."

Hoàng đế và hắn nhìn nhau, phụ tử tâm ý tương thông, không nhịn được vui sướng cười to.

Đỗ Nguyễn rất bình tĩnh, đứng ở thềm đá dưới kia nhìn về phía bọn họ, trên bộ y phục bạch sắc của hắn sớm đã loang màu máu.

Tiếu Mặc đi ra phía trước, cùng trao đổi ánh mắt với Lãnh Thiên Sơn và Đỗ Tương, ra hiệu cho bọn họ đừng ra tay, liền đi đến trước mặt Tiếu Kỳ và hoàng đế, quỳ xuống "Bệ hạ, Thái tử, loạn thần tặc tử này không đáng sợ, xin hãy để nhi thần đi."

Hoàng đế cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói "Cũng tốt, ngươi đi đi."

Tiếu Mặc lĩnh mệnh đứng dậy, trên ánh mắt của mọi người, chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Nguyễn, cách xa gã vài bước chân nữa mới dừng lại.

"Điện hạ." Đỗ Nguyễn khẽ gọi hắn một tiếng.

"Được làm vua, thua làm giặc, hà tất phải vậy."

"Điện hạ." Đỗ Nguyễn nghe vậy cười lạnh, "Con đường đế vương, nhất định nhất tướng công thành vạn cốt kho. Lẽ nào ngài bây giờ cam chịu thần phục sao?"

Tiếu Mặc nhìn gã không nói một lời.

"Giết hết người phía sau, ngươi có thể đăng cơ."

"Đỗ Nguyễn, ngươi không sợ sử sách chế nhạo sao?"

"Lịch sử là do người thắng viết nên, nếu như điện hạ trở thành hoàng đế Bách Việt, còn ai dám xen vào?"

Tiếu Mặc nghe, bỗng nhiên cất tiếng cười to.

Sau đó, Đỗ Nguyễn không dám tin trợn hai mắt, thất thần "Điện hạ."

Mưa qua đi, bầu trời mang theo màu xanh vạn dặm, ánh nắng chói mắt, chiếu rọi lên thân kiếm trắng như tuyết, chói lại ánh lên quang mang.

Tiếu Mặc vừa thu tay lại, thanh kiếm từ trong bụng Đỗ Nguyễn xuyên ra, dòng máu tươi thuận thân kiếm rơi từng giọt từng giọt lên bậc bạch ngọc.

Đỗ Nguyễn cúi đầu, nhìn máy tươi trong bụng tuôi ra, ánh mắt kinh ngạc mang theo bao nhiêu phần tuyệt vọng.

Tiếu Mặc cũng không thèm nhìn tới, dứt khoát quay người, nói với binh lính phía sau "Người đâu, bắt đám nghịch tặc này!"

"Dạ!"

Người của Đỗ Nguyễn thấy gã đã sắp chết, liền biết có phản kháng cũng vô dụng, nên dồn dập đầu hàng.

Tiếu Mặc nhấc thanh kiếm, chuẩn bị hướng hoàng đế phục mệnh.

"Tiếu Mặc."

Hắn mới động chân, liền nghe thấy Đỗ Nguyễn hô lên.

Đỗ Nguyễn một tay cầm kiếm chống đỡ thân thể mình, một tay bưng bụng, mà bên cạnh gã từ lâu đã có một vòng hộ vệ, chỉ lo gã chống lại.

Tiếu Mặc không quay đầu, chỉ đứng ở kia không nhúc nhích.

"Ta tuy tham lam, nhưng đời này thế là đủ."

Tay run lên, Tiếu Mặc tay cầm kiếm đột nhiên căng thẳng.

Đỗ Nguyễn rốt cục không chống đỡ được nữa, ngã xuống.

Một khắc vừa qua, đám người vây quanh bốn phía đem Đỗ Nguyễn đi.

Đau đớn nhấn chìm hết thảy, khoé môi Đỗ Nguyễn lại lộ ra một nụ cười giải thoát.

Kỳ thật trước khi tới đây, gã đã biết đến kết cục này.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể dùng cái chết để đổi cho gã một hy vọng sống.

Nếu như Tiếu Mặc phản, gã sẽ phản, nếu như Tiếu Mặc không phản, chỉ cần biết sự lựa chọn của Tiếu Mặc, cho dù thế nào, Đỗ Nguyễn gã cũng sẽ tiếp thu.

Nếu đời này nhất định không có được, có thể chết dưới kiếm của Tiếu Mặc, kết cục đó tựa hồ cũng không tồi.

"Tiếu Mặc à..."

Trong nháy mắt hắc ám bao trùm, gã không nhịn được khẽ đọc cái tên này, buồng tim bồi hồi vạn phần.

Không ngờ tới, một đời Đỗ Nguyễn gã không nói ra được, lại đến lúc chết rồi vẫn không thể tiếp câu đó.

Nói cho Tiếu Mặc biết rằng, thật sự Đỗ Nguyễn rất yêu Tiếu Mặc.

Phát hiện người kia đã đi, Tiếu Mặc nhắm chặt hai mắt, hơi ngửa đầu, ánh mặt trời ấm áp rơi trên mặt hắn, lại không ngăn nổi đáy lòng tràn đầy băng lãnh.

Về sau, hắn từng bước đi đến trước mặt hoàng đế, thả trường kiếm dính máu trên tay xuống.

"Bẩm phụ hoàng, Thái tử, nghịch tặc đã được trừ."

___________________

Hoàn chương 101

Hoàn quyển 3: Biến Ảo Khôn Lường.

Lời cuối sách: Ý tưởng ban đầu cho quyển này là như sau, Đỗ Nguyễn vu hại Tiếu Kỳ mưu phản, Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ bị ép đi Vệ quốc xa xôi, hoàng đế muốn kéo dài liền giả ý truyền ngôi cho Tiếu Mặc, nhờ đó đọ sức với triều đình, cuối cùng Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh mang binh trở lại Trường An, hoàng đế kiên cường chống đỡ, cuối cùng tuyên bố trước triều truyền ngôi cho Tiếu Kỳ và mất, sau đó hai người khống chế toàn bộ triều đình, Tiếu Mặc tự sát, Đỗ Nguyễn bị điên, Tiếu Kỳ đăng cơ hoàng đế.

Nhưng cũng không biết có phải do gần đây thay đổi tâm trạng do nhiều chuyện hay không, cuối cùng lại là những gì mọi người đọc được vậy đấy.

Vẫn luôn viết đứt quãng, cuối cũng quyết định xin nghỉ về gõ chữ ha ha ha, quyển kế tiếp chính là quyển kết, sẽ không quá dài, cảm ơn mọi người đã làm bạn với tôi cả quãng đường, yêu các bạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.