Học trưởng đưa thụ về nhà. Y nói muốn ở lại với cậu, nhưng thụ cười khổ bảo, em còn chưa thật sự thất tình mà, chờ đến khi đi đứt rồi anh ở lại cũng chưa muộn.
Học trưởng tức giận nói: “Đừng có gở mồm, không có chuyện gì đâu.”
Sau khi nhìn học trưởng lái xe đi, thụ không về nhà ngay mà tùy tiện tìm một bồn hoa ngồi sụp xuống. Cậu cũng cảm thấy mình quá yếu nhược không biết tranh giành, sau khi thấy hội trưởng trở về đã bị đánh hiện nguyên hình.
Nếu như là một người bất kỳ nào khác cậu sẽ không làm như vậy, nhưng hội trưởng thì không giống, cậu hiểu rõ tầm quan trọng của người này.
Đến cậu cũng có thể thích nam thần nhiều năm như vậy, tại sao nam thần lại không thể nhung nhớ hội trưởng chứ?
Trước giờ cậu chưa từng hỏi chuyện của hội trưởng, vì cậu thật lòng cho rằng đó đã là chuyện của quá khứ. Lúc biết được nam thần và hội trưởng không ở cùng một nước, thụ thậm chí còn thầm vui vẻ, bởi vì điều này cho thấy đã lâu lắm rồi anh ấy chưa từng gặp lại hội trưởng.
Nếu như gặp, sao còn độc thân đến tận bây giờ.
Nếu như gặp, sao còn vị trí cho cậu đây.
Tất cả những niềm vui ấy chỉ có thể đến đây mà thôi. Hội trưởng về rồi, hơn nữa nam thần còn lên xe người đó.
Trong lòng thụ có vô số ý nghĩ âm u bao phủ, nam thần và hội trưởng sẽ làm gì, tình cũ lại cháy à, nam thần sẽ lần nữa yêu hội trưởng ư, sẽ chia tay cậu ư? Hay là chưa chia tay, bắt cá hai tay cái đã?
Nếu quả thật là như vậy, cậu muốn giết nam thần, cậu đã yêu người ấy đến mức sắp điên rồi.
Đột nhiên ven đường có tiếng còi ô tô vang lên khiến thụ chấn kinh, sau đó hoàn hồn lại.
Cậu phát hiện bàn tay mình đã siết chặt lấy nhau tự bao giờ, móng tay đâm vào mu bàn tay để lại một vệt máu cong cong.
Cả người thụ đẫm mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà sợ. Lúc nãy cậu nghĩ gì thế này, những ý nghĩ khiến người ta ghê tởm ấy thật sự đã nảy sinh trong thời điểm đó.
Quả nhiên sau khi chiếm được, con người ta sẽ bắt đầu nảy sinh dục vọng tham lam. Ban đầu chỉ nghĩ nhìn thấy là tốt rồi, sau khi ở bên nhau lại muốn bên nhau trọn đời, không được có ai hết, chỉ có anh và em.
Thời đại bây giờ đừng nói là tình yêu nam nam, đến nam nữ cũng nói chia tay là phải chia.
Chỉ có kẻ hoang tưởng mới có thể dây dưa, chỉ có người thất bại mới có thể quấn riết.
Thụ khóc, nước mắt tuôn trào trên khóe mi rơi lộp bộp xuống đất tạo thành những dấu mờ xám. Ảm đạm như cậu, dù có nhất thời mượn lấy ánh sáng để nam thần nhìn thấy được mình, thì chung quy vẫn sẽ có ngày kết thúc.
Cậu không biết mình đã ngồi ngốc ở đó bao lâu. Rốt cuộc cậu cũng đứng lên cầm giấy ăn lau khô nước mắt.
Thụ đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn tươi, sau đó xách bao lớn bao nhỏ đến nhà nam thần, nhập mật mã rồi tiến vào trong.
Trước khi cửa mở, cậu vẫn sợ trong nhà đã có người. Ai ngờ trong nhà vẫn yên tĩnh, nam thần vẫn chưa về.
Thụ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn chua lè. Nam thần vẫn chưa trở lại là vì còn đang ở một chỗ với hội trưởng à?
Thụ cởi áo khoác mặc tạp dề vào. Đầu óc cậu vẫn ngơ ngẩn, dường như nghĩ rất nhiều thứ, lại như chẳng hề nghĩ gì.
Cậu xắt thịt, mổ cá, tiếng nước chảy rào rào.
Cậu không biết nam thần trở về lúc nào, mãi đến khi hắn ôm chặt lấy cậu từ sau lưng rồi hôn hôn vành tai mình một cái. Cậu cảm nhận được gò má mịn màng của nam thần đang sượt qua cổ mình. Hơi thở lành lạnh của hắn cứ vấn vít bên má cậu: “Em đang làm gì đấy?”
Hắn giơ tay chạm vào nước đang chảy, cau mày nói: “Trời lạnh thế này sao em không mở nước ấm mà dùng.”
Sau đó, nam thần chú ý đến sắc mặt không tốt của thụ bè giơ tay ra nắm chặt lấy hai bàn tay cậu: “Khó chịu à? Đừng làm nữa, em đi nghỉ ngơi một chút, còn chỗ này cứ giao cho anh.”
Thụ nhìn bàn tay nam thần đang nắm chặt lấy tay mình. Ấm áp quá, hoàn toàn khác với nhiệt độ trên tay cậu.
Cậu ngước mắt lên: “Anh đi đâu về đó?”
Nam thần chăm chú nhìn cậu: “Từ công ty về, sao thế em?”