Thụ nhìn thư ký lúng túng rời đi, sau đó cậu không quay đầu lại, chỉ bảo nam thần chờ ở đó để mình đi chọn cà phê.
Nam thần không nhịn được cười, dịu dàng nói được.
Sau khi cứu vớt tóc tai của mình ở phòng rửa tay, thụ mới mặt đỏ tai hồng bước ra đến trước mặt nam thần.
Dưới cái nhìn của hắn, thụ như một con vật nhỏ mắc mưa ướt nhẹp lông, bộ lông còn xù xù lúc nãy giờ đã ỉu xìu xẹp xuống, đáng thương vô cùng.
Hắn lấy tay chỉ lên cốc cà phê còn bốc hơi nóng đặt trên bàn, số thứ tự thụ đặt ở đó đã bị lấy đi, hắn nói: “Cà phê của cậu đến rồi kìa.”
Lúc nãy rõ ràng thụ chỉ kiếm cớ, hiện tại lại bị chọc thủng khiến cậu càng xấu hổ hơn. Nỗi xấu hổ ấy còn mang cả chút tức giận, cậu cúi đầu ngồi xuống nhấp một hớp cà phê, sau khi suy nghĩ một lúc lại ngẩng đầu lên nói: “Người vừa nãy là thư ký của em.”
Nam thần gật đầu, thụ lại nói: “Em không muốn giới thiệu anh cho cô ấy.”
Thụ đã làm đủ rõ ràng rồi, đương nhiên nam thần đã biết, nhưng hắn vẫn trêu: “Tôi không thể gặp người khác à?”
Lời này vừa thốt lên hắn đã thấy thụ sững sờ nhìn mình như si như ngốc, cuối cùng cậu lẩm bẩm nói: “Sao thế được, anh là người đẹp nhất mà em từng thấy.”
Sau khi thụ phát hiện mình đang nói nhảm hỏi một đằng trả lời một nẻo, cậu lại vùi mặt trong cốc cà phê, ngậm miệng.
Nam thần dẫn cậu đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Hắn nói rằng mình chưa từng đến, nhưng mà nghe người ta nói rằng ăn ở đó rất ngon.
Phòng ăn trang trí tinh xảo, cảnh vật rất đẹp.
Không biết có phải ở những nơi thế này rất dễ gặp người quen không, vừa nãy hai người mới gặp thư ký ở tiệm cà phê, giờ ở nhà hàng lại gặp được bạn của nam thần.
Người bạn kia ám muội nhìn nam thần và thụ: “Ăn cơm với cậu bạn nhỏ à?”
Nam thần quay đầu nhìn lại, trang phục thụ mặc hôm nay quả thật trông rất trẻ, đúng là nhìn qua trông rất giống thiếu niên. Hắn cũng không phủ nhận, thậm chí còn chủ động giới thiệu hai người họ với nhau.
Bạn thân rất có mắt nhìn, cũng không làm lỡ chuyện của hai người họ quá lâu mà tự giác rời đi.
Bữa cơm này vô cùng hài hòa. Nam thần không thiếu đề tài nói chuyện, còn thụ ngoại trừ chút ngượng ngùng phút đầu, dẫu sao cũng là người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, hai người nhanh chóng nói chuyện bình thường, thỉnh thoảng còn nhìn nhau nở nụ cười.
Sau khi ăn xong nam thần muốn đưa thụ về nhà. Trong bãi đậu xe, họ lại gặp bạn của nam thần. Y đang nắm tay bạn gái hiện tại, mời nam thần mấy ngày nữa tham gia một bữa tiệc, nhân tiện nhìn thụ: “Hứa tiên sinh cũng có thể cùng đi.”
Thụ liếc nhìn nam thần, có chút do dự. Nghe người bạn kia nói thì bữa tiệc này khá riêng tư, có lẽ đều là bạn bè quen của nam thần.
Có lẽ là bạn thân đã hiểu lầm thân phận của cậu, y cho là mình đang qua lại với nam thần. Ánh mắt này thụ hiểu rất rõ ràng
Vậy nam thần lấy thân phận gì để dẫn cậu đi đây, rõ ràng cậu chẳng là cái gì cả.
Nam thần nhìn thụ một chút, dịu dàng hỏi ý kiến của cậu.
Nam thần là một người rất dịu dàng, hắn giao quyền lựa chọn cho cậu, nhưng mặt cậu không dày đến mức thừa nhận hiểu lầm này, chen chân vào cuộc sống của nam thần.
Thụ mím môi, bày tỏ rằng mấy ngày nữa công việc của mình rất bận rộn, không có thời gian rảnh. Lời này vừa nghe đã biết chỉ lấy cớ, vẻ mặt người bạn kia vi diệu, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Đến khi y đi rồi, nam thần và thụ vào trong xe. Nam thần không nói gì, thụ thì suy nghĩ một chút “Vừa…”
Nam thần: “Không sao, cậu cũng không quen người ở đó, đi chơi không vui cũng không tốt.”
Sự quan tâm của nam thần lại càng làm cho thụ sa sút: “Có lẽ anh ấy đã hiểu lầm cái gì…”
Nam thần nghi hoặc mà ừ một tiếng.
Thụ ngừng một chút: “Anh ấy cho rằng hai chúng ta là…”
Nam thần như nghe không hiểu, nhíu mày: “Là cái gì?”
Thụ có hơi dỗi, người này cứ nhất định muốn mình phải nói rõ ràng ra, bèn nhất thời dũng cảm nói: “Anh ấy cho rằng chúng ta là bạn bè.”
Câu này đúng thật là thừa thãi, còn cực kỳ trái lương tâm. Vậy mà nam thần lại bật cười thành tiếng: “Vậy thì cậu ta thật sự hiểu lầm rồi.”
Nam thần nhìn sang bên, trong xe hơi tối, nhưng ánh mắt hắn lại dập dờn sáng lấp lánh: “Chúng ta đương nhiên không phải là bạn bè.”