[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 14




Mộ Như Tĩnh ngủ dậy, cái eo cô tê dại, định hoạt động thử giãn gân cốt, lại nhìn thấy Đường Tu ngồi bên ngoài ngẩn người, bèn đi qua vỗ vai anh một cái.

Đường Tu hơi sửng sốt, ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt hơi mông lung nhè nhẹ.

"Sao cậu không vào bên trong nằm hay về nhà vậy? Ngồi ngốc ở đây làm gì?" - Mộ Như Tĩnh ngáp một cái: "Đóng cửa sổ rồi còn khoác thêm cái áo blouse cho tớ làm gì, nóng chết bà đây rồi!"

Mộ Như Tĩnh bình thường hay quen việc nói chuyện trên cơ Đường Tu, lúc nói ra những lời này bản thân chẳng mang theo ác ý gì, cô đoán rằng người này chắc chắn sẽ phản biện lại bằng miệng lưỡi sắc nhọn của mình, không nghĩ đến việc anh cười cười mệt mỏi, mang theo giọng nói đầy hối lỗi.

Mộ Như Tĩnh lập tức hối hận, cô bị đầu óc chưa tỉnh táo của mình làm cho hồ đồ, quên là cậu ấy chẳng những đang mang em bé mà còn bị bệnh, tâm trạng đang không tốt, vội vàng hối lỗi: "Tở nói đùa."

"Tớ biết. Không sao cả." - Đường Tu gật đầu nhẹ.

".....Cậu sao thế? Đừng trưng ra dáng vẻ sầu não này nữa, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi đó." - Mộ Như Tĩnh thành tâm nói: "Cậu không vui thì có thể tâm sự với người khác mà, hay là mắng tớ cũng được."

Đường Tu không nhịn được bật cười: "Cậu nghĩ tớ sẽ mắng cậu à? Thế nên vội vàng thú tội chịu trận trước?"

"Tớ thấy cậu cứ lẩn quẩn cái gì trong lòng, nhìn bộ dạng cậu tệ lắm."

"Lẩn quẩn trong lòng cái gì....tớ chỉ mệt mỏi rã rời thôi." - Đường Tu vừa nói xong rồi ngáp một cái(*): "À đúng rồi, cậu giới thiệu cho tớ vài loại thuốc bổ lúc mang thai đi."

(*): Nguyên văn là "Đường Tu nói đúng lúc mà đánh cái ngáp", theo mình hiểu lúc Đường Tu nói vậy thì trùng hợp ngáp một cái luôn, nhưng mình không biết edit lại sao cả, bạn nào biết chỉ mình nha. Thanks ^^

Mộ Như Tĩnh trừng anh một cái: "Uống thuốc bổ làm cái gì, ăn cơm không tốt à?"

"Có lúc ăn không vô, nhưng không để đứa nhỏ đói bụng mà...." - Đường Tu lẩm bẩm: "Đến lúc đứa bé lớn thêm chút nữa, dù không ăn uống được thì cũng có cái cho đứa nhỏ lăn lộn."

"Được rồi, được rồi. Lát tớ nhắn qua WeChat cho."

"Cảm tạ, bác sĩ Mộ, tớ đi trước." - Đường Tu cười vịn ghế dựa đứng lên, Mộ Như Tĩnh xem anh như một người lao lực, đi tới đỡ anh một chút.

"Cậu ổn không? Muốn tớ đỡ ra ngoài không?"

"Không cần." - Đường Tu cứng rắn từ chối, khuôn mặt tái nhợt cười trêu chọc cô: "Hai chúng ta đều coi như là trai tài gái sắc, ở bệnh viện mà đi bên nhau một chuyến, ngày mai chắc cả bệnh viện chúc chúng ta trăm năm hạnh phúc".

Mộ Như Tĩnh đoán Đường Tu có lẽ đã ổn định tinh thần trở lại, thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục dỗi: "Hứ, ai cùng cậu trăm năm hạnh phúc chứ, tớ chán cậu đến chết đi được, cậu trong như một tên liễu yếu đào tơ vậy, chồng tớ tuy thấp hơn cậu 2cm nhưng nặng hơn cậu tới chục cân."

"Chồng cậu tốt như vậy, cậu càng phải nên quý trọng đó, cẩn thận coi chừng bị hiểu lầm, không được tuỳ tiện đi chung với trai đẹp." - Đường Tu cười nói: "Được rồi, đừng đánh tớ nữa, nhân lúc này không có việc thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, tớ qua bên Quách Khả xem thử một chút."

Mộ Như Tĩnh nhướng mày: "Cậu không về nhà hả? Vậy lát nữa có gì mua giúp tớ đồ ăn khuya được không?"

"Được." - Đường Tu gật đầu: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Mộ Như Tĩnh bị ánh mắt nghiêm túc của anh làm cô dở khóc dở cười: "Tớ đùa đấy, cậu nghỉ ngơi được thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, đừng hành hạ bản thân mình nữa."

Đường Tu cười cười, không trả lời.

- ---

Đường Tu đi đến trước một hành lang dài, thông gió, bị gió đêm thổi, anh run run sằn sặc một chút, rồi một tiếng "khụ" vang lên, sau đó là một tràng "khụ" không dứt, "khụ" đến khi bụng bắt đầu nhức mỏi một cách khó chịu, đầu óc bắt đầu mệt mỏi vô cùng, mọi âm thanh trong đầu đều ầm ầm kêu lên như tiếng gió lẫn tạp âm.

Anh cố gắng cầm những thứ có thể chống đỡ, bước đi gian nan chậm chạm tới bãi đậu xe chỗ Khương Mặc đứng, nhưng nơi đó giờ lại trống trơn, anh ngây ngốc nhìn chỗ trống kia một hồi, rồi lại nhìn một vòng các xe bên cạnh, xác định chắc chắn không có xe Khương Mặc.

Anh cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng anh có tư cách gì? Chính anh là người luôn muốn đuổi cậu đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tính tình anh thay đổi thất thường như thế, đúng thật không đáng để ai tin tưởng, trách ai được.

Anh đỡ gốc cây bên cạnh mà ngây ngốc đứng ở đó, cũng không biết mình đang chờ cái gì, có lẽ là đang mong chờ Khương Mặc quay lại chăng?

Anh cứ đứng đến khi đầu ngày càng choáng, thân thể ngày càng nặng, cái bụng nhỏ cũng nhức mỏi từng đợt, dù ngồi hay đứng cũng không dễ chịu.

- ---

Khương Mặc chạy đi mua cho Đường Tu một ly trà Phổ Nhị ấm áp. Trên đường trở về, cậu nghĩ có nên tìm một vệ sĩ giúp cậu đưa Đường Tu về nhà hay không, kết quả vừa mới đi được một đoạn, cậu nhìn thấy Đường Tu tựa kế một thân cây ven đường, nhìn đến phát ngốc vào cái chỗ cậu đậu xe ban nãy.

Trái tim cậu như có ai đang hung hăng kéo, tức khác không quan tâm đến buổi tiệc trà chiều nay có bị huỷ hay không, cậu vừa kêu tên anh vừa chạy như bay đến: "A Tu! Em đang ở đây này!"

Trong mắt Đường Tu mông lung như có một tầng sương mù bao phủ, anh nhìn mọi thứ không quá rõ ràng, Khương Mặc đứng trước mặt anh, anh cố gắng nhìn một chút, sau đó hơi mờ mịt mà nói: "Mình đứng cũng nằm mơ được sao....Có năng lực như vậy à?"

Trong lòng Khương Mặc tê rần, nhanh chóng giải thích: "Không phải, em không có đi, em mua trà cho anh mà. Anh sao vậy? Là do tình hình em anh không ổn lắm hay sao?"

"Cậu không đi." - Đường Tu nhẹ giọng lặp lại một lần, trông như không định trả lời vấn đề của Khương Mặc, sắc mặt anh dưới ánh trăng có vẻ tái nhợt dị thường.

"Em không đi." - Khương Mặc đem trà để dưới đất, thử ôm bả vai Đường Tu, thấy anh không có kháng cự: "A Tu, sao vậy? Có chuyện gì thì nói với em, không sao cả."

"Cậu....Tại sao cậu chưa đi vậy?"

"Em đang đợi anh mà."

Trong khoảng thời gian nháy mắt đó, Đường Tu phảng phất bước vào một màn sương trắng tuyệt vọng, đột nhiên anh có thể thấy rõ hết thảy xung quanh, anh nhận thấy mình chỉ cần bước một bước nữa là có thể tới bức tường đổ nát, nhưng hết một bước rồi lại một bước đều là vực sâu vạn trượng.

Nhưng khi anh dừng lại, ngoảnh đầu lại thì thấy khuôn mặt lo lắng của Khương Mặc, bên tai anh không ngừng vang lên câu ngắn ngủi đó "Em đang đợi anh mà."

Dây thần kinh đang căng chặt đã được thả lỏng xuống, Đường Tu cười cười, bắt đầu nhẹ nhàng thở dốc, càng đứng càng thêm mất sức, giọng nói so với hồi nãy càng nhỏ đến không nghe được: "Khương Mặc."

"Em đây, anh sao vậy A Tu? Có thể nói với em...."

"Tôi...."

Tôi nhớ cậu, Khương Mặc.

Cảm ơn cậu đã không bỏ đi.

Đôi môi Đường tu mấp máy nhưng không phát ra âm thanh, chung quy là do sức lực hao hết, khuôn mặt tái nhợt đột ngột ngã vào lồng ngực Khương Mặc.

"A Tu!" - Khương Mặc bị doạ sợ không hề nhẹ, vững vàng đỡ lấy anh, đem anh bế ngang lên, sau đó cậu mới phát hiện, nhiệt độ cơ thể Đường Tu cao vô cùng.

Thật ra đối với người bình thường mà nói, nhiệt độ này cũng coi là nóng được, nhưng từ xưa đến giờ nhiệt độ cơ thể bẩm sinh của Đường Tu đã thấp mà nhiệt độ hiện tại của người này là bất thường, Khương Mặc vẫn cảm thấy luống cuống.

Anh ấy phát sốt.

Trước đây anh ấy chưa bao giờ thế.

"A Tu, anh chịu khó một chút, em đưa anh đi khám bây giờ." - Khương Mặc ôm anh, hôn hôn trấn an lên cái trán ấm áp của anh.

Không biết là Đường Tu có nghe được hai chữ khám gấp không hay là cảm nhận được cái hôn của Khương Mặc mà anh hơi hồi phục được tinh thần vốn dĩ đang yếu đuối của mình, run rẩy nắm lấy vạt áo Khương Mặc: "Không đi..........Về nhà."

Khương Mặc đau lòng đến mức muốn nổi điên: "Bị sốt thì nên chích thuốc hoặc uống thuốc, anh là bác sĩ, anh không biết bản thân nên làm thế nào sao?!"

Đường Tu run rẩy, trái tim vì bị hét đến mức rầu rĩ mà sinh ra đau đớn, đôi mắt ướt át hơi ửng đỏ vì sốt nhìn cậu, giọng nói nhỏ nhẹ như mèo con mới sinh, còn mang theo một chút run rẩy: "Sao cậu lớn tiếng vậy...."

Khương Mặc vừa thấy bộ dạng đầy uất ức này của anh, cậu nhanh chóng hoà hoãn và nói lời xin lỗi không ngừng: "Xin lỗi, xin lỗi mà, em sốt ruột quá, anh bị bệnh rồi, đừng không nghe lời được không?"

"Trong nhà.....Có thuốc. Về nhà." - Đường Tu vẫn cố chấp, liều mạng khẩn trương nắm lấy vạt áo Khương Mặc, ánh mắt hiện ra sự khẩn cầu mà trước đây cậu chưa từng thấy: "Về nhà."

Khương Mặc hít sâu một hơi rồi khi nửa bước: "Em đưa anh về nha nghỉ một chút, nếu anh không đỡ hơn, em cõng anh đi khám gấp."

Đường Tu cũng đồng ý.

Lên xe, Khương Mặc mở máy sưởi, gắt gao đem Đường Tu ôm chặt, dùng chăn bọc đến kín mít.

Đường Tu cuộc tròn trong lòng ngực cậu, hôn hôn nhè nhẹ hỏi: "Không phải lát nữa cậu sẽ đi sao?"

"Không đi."

"Hôm nay.....Phải đi à?"

"Cả hôm nay đều không đi."

"Ngày mai......cũng vậy hả?" - Đường Tu thở hổn hển, hơi choáng váng mỏi mệt, cả người không còn sức, nắm chặt quần áo Khương Mặc không chịu buông ra: "Cậu, đừng nói vội, nửa ngày.....Được không....."

Tôi thật sự rất khó chịu.

Cậu không thể ở bên tôi nhiều hơn một chút sao?

Chóp mũi Khương Mặc chua xót, hơi nghèn nghẹn nói: "Có thể, cả ngày mai, ngày mốt, ngày kia, em đều không đi, đều ở với anh."

- ---

Khi Đường Tu nằm ở trong lòng Khương Mặc đã ngủ rồi, thân nhiệt không còn cao nữa, nhịp thở cũng không hổn hển như lúc nãy nhưng vẫn khá nặng nhọc, gian nan.

Khương Mặc lo lắng anh ngồi sẽ không ổn, nằm thẳng thì lại khó thở, liền cấp tốc gọi điện cho Khương Thành, bảo em ấy chạy qua lái xe.

Lúc này Khương Thành đã mơ vài giấc, khi nhận được điện thoại Khương Mặc thì khóc ròng: "Anh gọi em chi vậy? Mấy ngày nay khó khăn lắm em mới ngủ được một giấc, anh muốn giết em à?"

Khương Mặc hạ giọng nói: "Em đến lái xe, địa điểm là bệnh viện nhân dân tỉnh này, giúp anh lái xe về nhà."

Khương Thành nghe càng muốn khóc: "Anh muốn em trực tiếp lái xe đến nhà xác bệnh nhân dân à, đàn em dưới tay anh nhiều tinh binh hãn tướng như vậy, vì cái gì mà cứ muốn một tên mới có bằng lái xe đến lái hả??"

Khương Mặc đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương: "Mịa nó, em đừng ồn ào nữa, A Tu bị bệnh, anh không tiện lái xe.....Lát nữa tiện đường mua giúp anh một hộp miếng dán hạ sốt lạnh lại đây."

"Em tới liền."

"Ha?" - Khương Mặc hơi sửng sốt, nhưng đầu bên kia đã vội vã cúp máy.

Không lâu sau, Khương Thành hấp tấp chạy tới, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Tu đang ngủ trong lòng Khương Mặc, không vui nói lẩm bẩm: "Anh à, anh không thể chăm sóc tốt chị dâu em được sao?"

"Em bớt lải nhải được không? Lái xe nhanh đi!"

Khương Thành nghiêng qua một bên xe, nhìn vào kính chiếu hậu một bên mà đánh giá Đường Tu, mặt đầy tự hào nói: "Bất quá chị dâu vẫn là chị dâu, dù bệnh vẫn đẹp, em rốt cuộc cũng tin vào chuyện có "mỹ nhân bệnh" trên đời này."

Khương Thành lải nhải không ngừng, vô tình tay trượt bánh lái làm thùng xe hơi rung lên, xóc nảy làm Đường Tu chấn kinh, ho khan một tiếng, mơ mơ màng màng ở mắt, vô thức nhìn về hướng Khương Thành.

Khương Mặc xúc động kiềm chế ý muốn một đao xiên chết Khương Thành, đem Đường Tu vào ngực mình mà ôm ôm, nhỏ giọng trấn an nói: "Không chuyện gì đâu A Tu, anh cứ ngủ tiếp đi."

Đường Tu vì phát sốt, cả người mệt mỏi nhưng trông rất ngây thơ, tầm mắt mơ màng chớp chớp hai cái rồi tiếp tục ngủ.

Khương Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lấy ra một miếng dán hạ sốt dán lên trán anh.

Khương Thành ngây ngô cười, tay sờ sờ cái mũi: "Em lại tin tưởng trên thế giới này có tồn tại "mỹ nhân bệnh". Chị dâu vừa liếc mắt sang em một cái, em lập tức cảm thấy thế giới này như muốn tan ra."

"......Mi cút đi" - Giọng nói Khương Mặc lạnh nhạt: "Để anh kêu người khác tới lái."

"Em không cho đấy!" - Khương Thành không sợ chết mà thè lưỡi với Khương Mặc, một chân giẫm mạnh chân ga.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.