[Đam Mỹ] Kiêu Ngạo

Chương 37




Khi Lâm Vô Ngung ra khỏi nhà ga, xe gọi từ trước đã tới rồi, trực tiếp đưa anh về căn phòng thuê.

Khi đi ngang qua cửa trạm tàu điện ngầm, anh lại nhìn qua cửa kính mấy lần, trạm tàu điện không có gì thay đổi, ngay cả những con người đến rồi đi cũng không có gì thay đổi, vẫn xa lạ như trước.

Những cửa hàng mà Đinh Tễ nhìn qua là nhớ, Lâm Vô Ngung cũng ghi nhớ, lúc này nhìn lại có chút quen thuộc, quen thuộc nhất chính là bậc thang mà anh và Đinh Tễ đoán bước chân kia…

Còn có đoạn đường ngắn phía trước bậc thang, anh trở thành fan của một người không biết là ai.

Lâm Vô Ngung bật cười.

Hôm đó Đinh Tễ nhét số điện thoại cho cô gái kia, vẫn không có sau đó, xem ra lần gặp gỡ kia không phải là kỳ tích, chỉ có thể coi như một khúc nhạc đệm.

Người đeo khẩu trang kia không phải Lâm Trạm, mà cô gái kia cũng không nhìn trúng Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung đi vào phòng, thu dọn hành lí, anh để giá sách nhỏ lên bàn trà, nghĩ gì đó lại cầm để vào trong phòng ngủ.

Phòng ngủ không có bàn, tủ đầu giường lại quá nhỏ, Lâm Vô Ngung xoay hai vòng, đặt giá sách lên trên giường, để thể hiện nó là một cái giá sách, anh còn cầm quyển “Charlotte và Wilbur” đặt lên.

Trong nhà còn có không ít sách, anh đều không mang đi, chỉ cầm một quyển ở ký túc xá, mang nhiều cũng không có chỗ đặt, sau này có chỗ đặt thì từ từ mua sau.

Quyển sách này là quyển sách đầu tiên anh ngồi đọc hết trong nhà sách, còn trốn ở góc khóc một hồi, sau đó cầm tiền tiêu vặt mua luôn. Sau khi mua về nhà thì không đọc lại lần nào nữa, nhưng khi trọ ở trường anh đều đặt quyển sách này trong ký túc xá, tuy rằng không viết đây là sách của học thần nhỏ, cũng không viết mấy lời lải nhải trong sách….

Thu dọn đồ đạc xong anh lại nhìn điện thoại một lần, khi sắp xuống xe anh gửi cho Đinh Tễ một tin nhắn, Đinh Tễ gửi lại anh một tấm ảnh bánh rán, nói Lưu Kim Bằng tới rồi, bà nội rán một đống bánh.

Giờ này là giờ cơm, vốn đã đói, Lâm Vô Ngung nhìn tấm ảnh bánh rán, cảm thấy muốn ăn luôn cả điện thoại.

– Lát nữa tôi nhìn xem có quán nào ship bánh rán không.

– Không có, ai ship cái này, nhiều lắm cũng chỉ mua được ở quán bán đồ ăn sáng thôi.

– Vậy sáng mai tôi ra ngoài tìm.

– Cũng không ngon như bà nội tôi rán.

–??

– Tôi ăn giùm cậu nhé, sau đó miêu tả cho cậu một chút.

– Tuyệt giao đi.

Đinh Tễ gửi qua một cái icon cười lớn sau đó không nói thêm gì, có lẽ đã đi ăn bánh hộ anh rồi.

Lâm Vô Ngung thở dài, cầm quần áo đi tắm.

Đang tắm thoải mái, điện thoại để trên giá vang lên, không phải là âm báo tin nhắn, mà là cuộc gọi.

“Ôi.” Lâm Vô Ngung cầm khăn lau mặt, nhìn qua điện thoại, là cuộc gọi video từ Đinh Tễ.

Anh do dự một lát, tắt điện thoại đi, lau khô tay muốn gửi lại tin nhắn nói cho Đinh Tễ mình đang tắm.

Nhưng Đinh Tễ lại gọi ngay tới.

“A!” Lâm Vô Ngung chỉ có thể lại tắt, sau đó nhanh chóng gõ chữ, tắm.

Còn chưa gửi đi, Đinh Tễ lại gọi điện thoại tới.

Lâm Vô Ngung cơ bản chưa từng gọi video, cảm giác bình thường điện thoại của anh không nhạy lắm, nhưng tại sao hôm nay lại nhạy tới như vậy, có phải là wifi của chủ phòng mạnh hơn.

Đinh Tễ gọi điện thoại vội thế này, chưa biết chừng là có việc gì, Lâm Vô Ngung cúi đầu nhìn bản thân, với góc độ này nhận điện thoại có lẽ chỉ thấy mặt.

Vì thế anh ấn đồng ý.

Khuôn mặt Đinh Tễ rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Đinh Tễ đang vui vẻ gặm bánh rán, điện thoại vừa được kết nối đã hét: “Nào nào nào anh Vô Ngung, cái này em ăn giúp anh đây….”

Còn chưa nói xong nụ cười trên mặt Đinh Tễ đã đông cứng lại, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh, trừng mắt đè thấp giọng: “Đậu má, cậu đang tắm sao?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Đậu má vậy mà cậu còn dám nhận cuộc gọi?” Đinh Tễ thấp giọng gào.

“Làm sao?” Lâm Vô Ngung vội vàng nhìn bản thân mình trong chiếc gương nhỏ bên cạnh, không nhìn ra có vấn đề gì.

“May là tôi không gọi bà tới đây nhìn cậu!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn.

Tuy rằng chỉ có đầu và vai, nhưng dù sao vừa nhìn đã có thể đoán ra đang ở trong phòng tắm, vừa nghĩ là biết anh đang để trần, quả thực có chút không thích hợp.

“Trách tôi sao?” Lâm Vô Ngung ấn màn hình, đổi camera ngược lại, “Tôi tắt cậu lại gọi, tắt rồi cậu lại gọi, tôi còn tưởng….”

“Đậu má!” Mắt Đinh Tễ bên kia sắp trừng rớt ra ngoài, ống kính lắc lư, nhìn có lẽ là đang định vào phòng ngủ, “Quay camera lại đi! Lâm Vô Ngung cậu điên rồi à! Bà nội tới đây rồi!”

“Sao nào? Không phải thế này không nhìn thấy gì sao?” Lâm Vô Ngung nói.

“Đối diện cậu là gương! Khi cậu không đeo kính đều mù thế hả?” Đinh Tễ gào lên.

Lâm Vô Ngung giật mình, nhìn chiếc gương trước mặt, bên trong là học thần đẹp trai cầm điện thoại, bởi vì cho rằng không quay phải người, anh còn không dùng khăn mặt che lại.

“Đậu?” Trong lúc kinh sợ, anh không quan tâm gì khác, trực tiếp ấn liên tục vào điện thoại, ấn rất nhiều lần cuối cùng cuộc gọi video cũng kết thúc trong tiếng cười như điên của Đinh Tễ.

Anh biết ở đây có gương, trước đây khi tắm cũng không quay lưng lại, có lẽ là do luôn xem nhẹ, cho nên lúc này mới quên mất.

“A…….” Lâm Vô Ngung quăng điện thoại lên trên giá, gục đầu vào tường đấm tay lên tường mấy cái.

Tắm xong đi ra, anh cầm chiếc kẹo mà Đinh Tễ để lại trên bàn lên ngậm, điện thoại có mấy tin nhắn anh vừa mới nhận được.

Đều là tin của Đinh Tễ gửi tới, không cần nghĩ cũng đều có thể đoán được nội dung.

– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

– Lâm Vô Ngung cậu làm tôi cười chết rồi.

– Nếu sớm biết tôi đã ghi lại rồi ha ha ha ha ha, video tuyệt mật học thần tắm rửa.

– Ha ha ha ha ha ha ha bà nội còn hỏi sao đã tắt rồi bà còn chưa nhìn thấy cậu.

– May là chưa thấy, nếu không tôi sợ ông nội sẽ đánh cậu.

– Buồn cười quá, tôi nói với cậu này, mỗi từ ha đều là do tôi tự gõ đấy ha ha ha ha ha ha ha ha.

Lâm Vô Ngung nhìn một chuỗi tin nhắn này, không nhịn được cũng cười theo, sau đó mới trả lời một tin.

– Tắm xong rồi.

Đinh Tễ lại gửi một yêu cầu gọi video, anh thở dài, ấn nhận.

“Tắm xong rồi?” Đinh Tễ vừa nhìn thấy anh, đột nhiên lại cười nhăn tít mặt.

“Đưa tiền đây.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đưa tiền gì?” Đinh Tễ vừa cười vừa hỏi.

“Xem không hả?” Lâm Vô Ngung nói.

“Xem không đấy thì làm sao nào?” Đinh Tễ trừng anh.

“Cậu cho rằng tôi chỉ dựa vào máy bay không người lái để kiếm tiền sao?” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ sửng sốt, qua một lát mới chỉ tay vào camera: “Lâm Vô Ngung, cậu nói xem cậu như vậy mà là học thần sao?”

Lâm Vô Ngung cười: “Cậu liên tục gửi mời gọi video là vì để tôi nhìn cậu ăn bánh rán sao?”

“Đúng vậy.” Đinh Tễ khoát tay, một cái bánh nháy mắt chiếm cả màn hình, “Nhìn thấy chưa, tôi vừa mới đi lấy đấy, vừa mới ra khỏi chảo, cậu ghé tai lại gần còn có thể nghe thấy âm thanh dầu sôi lách tách, lách tách…”

“Xin cậu,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi còn chưa ăn cơm.”

“Cậu xuống tàu được một lát rồi phải không?” Đinh Tễ sửng sốt, buông bánh rán xuống, “Tôi còn tưởng rằng dạ dày vương như cậu đã phải gọi đồ ăn từ trên đường rồi chứ.”

“Không nghĩ ra ăn gì,” Lâm Vô Ngung nói, “Hay là cậu nghĩ giúp tôi một chút.”

“Nghĩ cái mông, ở đường phía đối diện khu nhà của cậu có cửa hàng ăn vặt huyện Sa, đi mấy bước ra ngoài tùy tiện ăn là được,” Đinh Tễ nói, “Buổi tối đói thì gọi thêm đồ ăn ngoài.”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Trong video của Đinh Tễ xuất hiện một bóng người, lắc lư mấy cái ngồi xuống bên cạnh Đinh Tễ, sau đó màn hình xuất hiện gương mặt của Lưu Kim Bằng.

“Đậu má, Lâm Vô Ngung hả?” Cậu ta nói, trong tay còn cầm bánh rán cắn một miếng lớn.

“Hi.” Lâm Vô Ngung chào hỏi với cậu ta.

“Hi.” Lưu Kim Bằng vẫy vẫy bánh rán với anh, sau đó rời khỏi màn hình, giọng nói truyền tới từ bên cạnh, “Hai người nói đi… tao tưởng mày đang nói chuyện với bạn gái cơ…”

Nụ cười trên mặt Đinh Tễ chợt đông cứng, ánh mắt đảo qua bên cạnh: “Cút đi.”

“Cậu ăn trước đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Bà cậu đã làm cơm xong rồi nhỉ, tôi tùy tiện đi ăn đồ ăn vặt huyện Sa là được.”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Vậy tôi tắt nhé?”

“Tắt đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Có chuyện nhớ liên lạc.” Đinh Tễ nói một câu, sau đó vươn tay chọc lên màn hình.

Hình ảnh khuôn mặt cậu dừng lại trên màn hình mấy giây sau đó biến mất.

Lâm Vô Ngung cầm điện thoại sửng sốt một lúc, cảm thấy không biết nên làm gì, qua một lát mới nhớ ra bản thân muốn ra ngoài ăn đồ ăn vặt huyện Sa.

Khi đứng dậy muốn đi, phát hiện ở góc sô pha có một thứ gì đó màu trắng.

Lúc anh dọn vào trong phòng này, phòng đã được dọn sẵn, không để lại cho anh dù chỉ là một mảnh dẻ lau, thứ này không biết là gì, lúc trước anh và Đinh Tễ ngồi ở ghế sô pha mấy ngày mà không nhìn thấy.

Anh vươn tay kéo thứ đó lên mới phát hiện ra nó là một chiếc áo phông.

…. Là của Đinh Tễ.

Anh còn nhớ cái áo này, buổi cuối cùng hai người họ ngồi trấn thủ ở đó Đinh Tễ mặc cái áo này, là màu trắng thuần, đằng sau in hai chữ “đẹp trai”, sau đó là một mũi tên hướng lên trên.

Người này cũng không biết thu dọn hành lí thế nào, quần áo còn không mang hết.

Lâm Vô Ngung cầm cái áo lên, không biết rốt cuộc là giặt rồi quên mang đi hay là cởi ra vứt ở đây… do dự mấy giây, anh cẩn thận cầm cái áo đưa lên trước mũi, dùng tay quạt quạt, không ngửi được mùi gì, vì thế anh lại cẩn thận lại gần ngửi ngửi.

Không ngửi được mùi mồ hôi, nhưng cũng không ngửi được mùi gì giống như trên người Đinh Tễ.

Nhưng anh lại nhìn thấy vết nhăn trên áo, là đã mặc qua rồi.

Chậc.

Anh quăng áo vào trong máy giặt ở bên ngoài ban công.

“Bằng Bằng!” Đinh Tễ đứng ngoài phòng tắm, “Bằng Bằng! Bằng Bằng!”

“Mày sao thế!” Lưu Kim Bằng mở cửa, ló đầu ra, “Con mẹ nó tao đã đáp mấy tiếng rồi mày điếc à?”

“Mày cầm cái áo kia của tao à?” Đinh Tễ hỏi.

Lưu Kim Bằng cũng không đóng cửa, trực tiếp xoay người kéo một cái áo trên mắc vẫy vẫy về phía cậu: “Cái này! Sao nào! Mày có thể mặc sao? Cô gái nào tặng vậy?”

“Được rồi, được rồi, tao không tìm thấy một cái áo,” Đinh Tễ phất tay, “Đóng cửa, lát nữa bà nội tới đây lại nhìn thấy.”

“Có lương tao sẽ mua tặng mày một cái,” Lưu Kim Bằng đóng cửa lại, “Một cái áo thôi mà còn phải làm phiền tao tắm rửa.”

Đinh Tễ không để ý tới cậu ta, quay về phòng mình, lại lên sân thượng nhìn một cái, trong đống quần áo phơi không có cái áo kia.

Thật thần kì, còn thần kì hơn chuyện mất quần trong, cái áo to như vậy mà còn có thể không thấy.

… Không thấy thì không thấy, dù sao có cái áo kia hay không thì cậu vẫn đẹp trai.

Cậu nằm xuống giường, Lưu Kim Bằng đi vào: “Nhìn trộm tao tắm hả.”

“Tao còn cần nhìn trộm mày sao,” Đinh Tễ nói, “Mấy bộ phận trên người mày có cái nào mà tao chưa từng nhìn thấy không, đừng nói là tao nhìn thấy, cả con phố này cũng không ít người nhìn thấy.”

“Mày giỏi rồi!” Lưu Kim Bằng chỉ cậu, “Còn có mặt mũi nói sao?”

Đinh Tễ cười hi hi.

Lưu Kim Bằng thu quần áo phơi về đổ lên giường, lấy điện thoại ra chơi game, Đinh Tễ ngồi bên cạnh xem một lát cảm thấy không thú vị, thế là cũng lấy điện thoại ra, mở khoảnh khắc bạn bè, chuẩn bị ngủ.

Cậu vốn định gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung, nhìn thời gian một lát, có lẽ Lâm Vô Ngung ngồi tàu một ngày lúc này đã ngủ, cậu quăng điện thoại sang bên cạnh, nằm lên gối đầu.

Lúc nhắm mắt lại, hình ảnh Lâm Vô Ngung không mặc gì ở trước gương vụt qua.

Nhất thời cậu không nhịn được bật cười.

Lưu Kim Bằng liếc mắt nhìn cậu một cái: “Mày điên rồi ấy à.”

Tuy Lâm Vô Ngung buổi tối ngủ cũng chỉ để trần với mặc quần thể thao, những thứ có thể nhìn thì đều nhìn rồi, vẫn biết là cơ bắp rất được, nhưng nhìn chỉnh thể như vậy, hiệu quả thị giác vẫn khác biệt.

Cơ thể Lâm Vô Ngung rất được, cao gầy, trên lưng cũng không có sẹo lồi….

Đinh Tễ mở mắt ra.

Không biết tại sao, cho dù cậu có nhìn thấy Lưu Kim Bằng khỏa thân múa trước mặt mình cậu cũng không có cảm giác gì, nhưng khi nghĩ tới Lâm Vô Ngung, cậu luôn có cảm giác lúng túng, dường như cậu đang thực sự nhìn trộm người ta tắm vậy.

“Tắt đèn ngủ.” Cậu thô bạo ra lệnh cho Lưu Kim Bằng.

Lưu Kim Bằng cầm áo trên giường quất lên tường, tắt đèn, cũng không chơi game thêm nữa mà trở mình bắt đầu nói chuyện: “Đinh này.”

“Hả?” Đinh Tễ nói.

“Mày nói xem tao hẹn Trùng Trùng đi xem phim thì có đột ngột hay không?” Lưu Kim Bằng nói.

“Trùng Trùng gì?” Đinh Tễ xoay mặt qua, “Em gái thu ngân trong cửa hàng mày làm sao?”

“Đúng.” Lưu Kim Bằng nói.

“Không đột ngột đâu.” Đinh Tễ nghĩ, “Mày thể hiện rõ ràng là muốn theo đuổi cô ấy, nếu như cô ấy cảm thấy đột ngột, chứng tỏ rằng cô ấy không có cảm giác gì với mày cả, vậy mày phải thức thời đúng lúc đừng quấy rầy người ta nữa.”

“Tại sao tao lại thảo luận chuyện này với một đứa chưa thích ai bao giờ nhỉ?” Lưu Kim Bằng nói.

“Bởi vì tao có đầu óc.” Đinh Tễ nói, “Còn bằng lòng phối hợp nói với mày.”

Lưu Kim Bằng bật cười: “Xì, tao cũng không muốn nói chuyện này với những người khác.”

“Hay là mày mời cô ấy uống trà sữa thong thả trước đã.” Đinh Tễ nói, “Trực tiếp xem phim không thích hợp, không gian quá mức kín đáo, bình thường cho dù con gái có cảm tình tốt với mày có lẽ cũng không tiện chấp nhận trực tiếp tới rạp chiếu phim đâu.”

“Có lí.” Lưu Kim Bằng gật đầu.

Đinh Tễ nhắm mắt lại, nghe Lưu Kim Bằng đang ở bên cạnh lải nhải về Trùng Trùng, cậu cũng không nghe kỹ, chỉ biết cô gái ấy rất đáng yêu, Lưu Kim Bằng cảm xúc dạt dào, dù sao khi nói chuyện, Lưu Kim bằng cũng không cần cậu phải nói gì.

Nghe những lời này như thôi miên, cậu chỉ nghe đến điểm nhỏ thứ tư của ưu điểm lớn thứ hai trong bốn ưu điểm lớn của Trùng Trùng đã ngủ mất.

Gần như từ nửa giấc mơ đầu tiên, Lâm Vô Ngung chưa từng rời khỏi cảnh trong mơ của cậu.

Hơn nữa hình ảnh trong ống kính lần lượt xuất hiện, Lâm Vô Ngung không mặc gì đứng trong bối cảnh phòng tắm, đường chạy của Tam Trung, hội trường Tam Trung, con đường nhỏ dưới nhà bà nội, cửa trạm tàu điện mà bọn họ đã ngồi mấy ngày, bối cảnh cuối cùng sắp đổi thành kéo quốc kỳ, Đinh Tễ giật mình, vội vàng kết thúc giấc mộng khó hiểu này.

Khi tỉnh lại cậu đang nằm trên giường ngây ngốc một lúc, cảm thấy lúng túng, trong mơ dường như cũng không chú ý Lâm Vô Ngung có mặc quần áo hay không, nhưng ngược lại cậu cảm giác tâm tình rất vui vẻ, tựa như cái cảm giác chán ngấy nhưng vui vẻ khi cậu và Lâm Vô Ngung ngồi ở cửa trạm tàu điện đợi người.

Thậm chí cậu còn có chút không muốn tỉnh lại.

Trước khi gặp Lâm Vô Ngung cậu đã từng có vô số kỳ nghỉ, nhưng trước giờ dường như chưa bao giờ nhàm chán thế này, cậu không muốn đi tham gia họp mặt bạn bè, Lưu Kim Bằng còn đi làm rồi, không còn người cuối cùng để nói chuyện nữa.

Tuy rằng cậu luyến tiếc ông bà nội, muốn ở bên cạnh họ nhiều hơn, nhưng cậu vẫn buồn chán.

Mỗi ngày đều ngủ thẳng tới trưa, đi vòng vòng dưới tầng với bà nội, xem người ta đánh cờ ở đầu phố cùng ông nội, sau đó lại đi xe thăng bằng tới quảng trường nhỏ ngồi, chơi bóng rổ, nghe bọn Đại Đông biểu diễn, thỉnh thoảng người đàn guitar không có mặt cậu giúp gảy vài cái.

Đợt này Lâm Vô Ngung rất bận, mỗi ngày đều có việc, còn có khi ba ngày liên tục phải ở ngoại thành quay này kia, cậu tỏ ra vô cùng nhàm chán, còn không dám gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung.

Bởi vì cậu phát hiện, kỳ thực Lâm Vô Ngung cũng không phải là một người có thể gửi tin nhắn trả lời ngay lập tức, rất nhiều tin nhắn cậu chỉ nhìn một cái là xong, nhưng Lâm Vô Ngung sẽ trả lời tin nhắn của cậu, cho nên cậu không dám gửi nhiều, sợ ảnh hưởng tới công việc của anh, dù sao cậu vẫn còn nợ người ta ba vạn chưa trả được, chủ nợ còn phải đi kiếm tiền.

Bên sân bóng rổ có người huýt sáo hai tiếng rất vang, Đinh Tễ liếc mắt qua đó, mấy người đang vẫy tay với cậu, gọi cậu qua chơi bóng.

Đinh Tễ duỗi hông, nhảy xuống bậc thang, giẫm lên xe thăng bằng đi về phía siêu thị đối diện, hét về phía sân bóng: “Tao đi mua chai nước, ai cần không…”

“Cần cả…” Mấy người đều hét.

“Đệt,” Đinh Tễ nói, “Đợi tí!”

Vừa tới cửa siêu thị, điện thoại trong túi vang lên, cậu lấy ra nhìn, là một số lạ, cậu cũng không nghĩ nhiều ấn tắt âm rồi bỏ vào túi.

Đợt này liên tiếp có những cuộc gọi lừa đảo, cái gì mà cho vay giúp đỡ học tập, học bổng, du học….

Đinh Tễ đi vào trong siêu thị, lượn qua mấy giá hàng, điện thoại trong túi lại vang lên.

Cậu có chút mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, phát hiện vẫn là dãy số lúc trước.

Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều ấn tắt luôn, còn lười ấn tắt âm.

Nhưng khi bỏ điện thoại lại vào túi chưa đi được một mét, cậu đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại ra, mở cuộc gọi chưa nhận nhìn chằm chằm dãy số kia.

Số điện thoại này trông không giống như số điện thoại lừa đảo khác, nhìn như một số bình thường, hơn nữa đuôi lại là bốn số sáu….

Cậu do dự mấy giây, gọi lại qua đó, để điện thoại bên tai cậu đột nhiên có chút căng thẳng.

Bên kia nhân điện rồi, chuông rung lên một hồi đã có người nhận điện: “Đinh Tễ?”

Là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.

“Đúng, là ai vậy?” Đinh Tễ khống chế cảm xúc của mình.

Bên kia dừng một lúc rồi mới nói: “Lâm Trạm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.