Quý Cung được bày trí lại khác hẳn trước đây.
Bước tới khuôn viên là nghe mùi hoa thơm ngát của anh đào, dưới đó còn trồng hoa ly và hoa hồng một cách cẩn thận.
Người nhìn xung quanh rồi gật đầu hài lòng.
Bước vào trong, tất cả khung cửa đều được trang trí tấm màn treo màu xanh nhung óng ánh như bầu trời sao.
Những viên đá ngọc nhỏ được gắn khắp phòng, chúng phản ứng ánh sáng của ngọn lửa và lấp lánh nhẹ nhàng.
Kì thực Hoàng Thượng cứ ngỡ mình đang đi trong một bầu trời đầy sao.
Rất ma mị, rất mơ hồ, rất đẹp nhưng không chói lóa như Thiên Hoa.
Dưới chân người được lót từ những tấm lông hổ trắng kết lại đi rất êm.
Đập vào mắt Tiêu Nguyên là giường ngủ đồ sộ gối nhưng được xếp rất ngăn nắp.
Chỉ cần nhìn sơ là biết khi nằm lên rất êm ái.
Tiêu Nguyên vội xua tay cho đám người hầu ra ngoài và đóng cửa lại.
Hoàng Thượng khá ngạc nhiên về cách bày trí này của y, thường thì các phi tần muốn cho Cung của họ càng nguy nga, càng lộng lẫy càng tốt.
Quý Cung này cũng rất hoành tráng, không chói lóa ngược lại còn đem đến cảm giác dễ chịu.
Rất đơn giản nhưng cũng không mờ nhạt.
Đây là một cách trang trí cũng như sở thích hoàn toàn mới lạ so với người.
Trong phòng thanh tẩy, phát ra một giọng hát vu vương, hờ hững không theo nhịp nhưng nghe lại rất hay.
Hoàng Thượng ra lệnh cho Tiêu Nguyên ra ngoài.
Trong Quý Cung này chỉ còn lại hai người, Hoàng Thượng dần dần đi sâu vào bên trong.
Mùi hương hoa đào tỏa ra nghi ngút, bao trùm lấy người, như một mùi hương ma mị, quyến rũ đến cả quên thở.
Người nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, một làn khói và mùi hương sộc thẳng đến cánh mũi khiến người bất giác lạc tâm.
Sau một hồi trấn tĩnh, Hoàng Thượng quan sát kỹ thân hình nhỏ nhắn trước mặt.
Làn da trắng nõn nà hồng hào, cùng mái tóc đen huyền ướt sũng nước bết lên, làm tăng thêm độ quyến rũ cho người nhìn.
Cánh tay nhẹ nhàng xoa dịu các phần da thịt khác, có vẻ như y sắp xoay người lại.
Hoàng Thượng lùi lại một bước đứng khuất vào khóc tối.
Y xoay lại, dung mạo tuyệt sắc làm lay động lòng người, cứ thế ngắm mãi không thôi.
Người cứ ngắm nhìn khuôn mặt, đôi môi rồi đến cái cổ trắng ngần mịn màng đó, dâng lên trong lòng một niềm khao khát lạ kì và cuối cùng ánh mắt đưa đến nhũ hoa màu hồng nhạt, bé xinh lộ rõ rệt bởi ánh đèn.
Tất cả như ảo mộng, cứ như là nàng tiên nào gián trần tắm tiên vậy.
Nét đẹp ấy ma mị đến mê hồn, miệng y ngân nga một khúc “Nguyệt” trong veo.
Hoàng Thượng vội vã chạy ra ngoài, người không tin là sẽ có một ai đó làm mình lay động và khao khát mãnh liệt đến như vậy.
Khi còn đang kẹt với những suy nghĩ thì một tiếng nói phát ra:
- Ngươi là ai?
Tiếng nói trong veo cùng mùi hương thơm ngọt ngào tỏa khắp cung, một người nữ nhi…à không…một người nam nhi mặc áo lụa mỏng, tóc còn vương nước, khuôn mặt ướt sũng đứng ngay giường và nói.
Không cần quay lại thì cũng biết đó là ai.
Hoàng Thượng lấy lại vể uy nghi, quyền lực xoay người đáp:
- Hắc Phong!
Thiên Nguyệt nhìn người một hồi.
Rồi lấy vải lau khô tóc.
Một cơn mưa bất chợt ùa tới, rất lớn, rất nhanh, khiến cho y một lúc sau mới nhận thức được.
- Này ngươi là gì? Sao lại vào đây?
Hắc Phong suy ngẫm một hồi rồi nhìn Thiên Nguyệt:
- Là một tên hầu nhỏ của Hoàng Thượng.
Người sai thần đến thương lượng.
- Thương lượng? Việc gì? Về khẩu vị của ta sao? – Thiên Nguyệt nói tay vẫn làm khô tóc – Không bao giờ!
- Ngươi…- Hắc Phong trừng mắt
- Hửm? – Y ngơ ngác nhìn người
Hắc Phong từ nổi giận bỗng nhiên tâm trạng nhẹ nhàng hẳn.
Khuôn mặt của y lúc này thật quyến rũ, đôi môi khép hờ tạo ra nét gì đó hờ hững cùng những lọn tóc vương lại trên khuôn mặt y thật là biết cách làm người khác quyến luyến.
Đúng là không tầm thường, với một dung mạo như thế, với một tính cách như thế thật khó để người khác không muốn chiếm hữu y dù có là nam hay nữ.
Hắc Phong vuốt mặt để lấy lại sự tỉnh táo, bây giờ người cũng hiểu sự thay đổi đột ngột kì lạ của Nguyên Kì rồi.
Nguyên Kì nói đúng, y rất đặc biệt, kể cả trái tim băng giá của người, mọi nổi thù hận, nghi ngờ, toan tính ở gần y thì như mất hẳn.
Y liếc nhìn người một cách ngang ngạnh như nghi ngờ điều gì đó.
Chậm rãi ngồi lên giường, chống cằm nhìn người chăm chú.
Hắc Phong tự dưng cảm thấy không thoải mái khi cứ bị y nhìn chằm chằm.
- Này có thật ngươi chỉ là một tên hầu cho Hoàng Thượng không vậy?
Hắc Phong nhẹ gật đầu nhìn y
- Không ngờ Hoàng Thượng cũng thật biến thái!
Hắc Phong trợn mắt nhìn Thiên Nguyệt, đôi mắt người thể hiện sự gấp gáp muốn nhận lại một lời giải thích của y.
Nhưng y chỉ nhìn người, nhìn rất lâu, rất sâu.
Một lúc sau mới lên tiếng:
- Hừm…! Ta để ý thấy hầu hết những người xung quanh hắn toàn là “hoa ngọc” “giai nhân” tài sắc vẹn toàn cả.
Từ cái tên Nguyên Tướng Quân đó đến Tiêu Thái Giám cả tên hầu nhỏ như ngươi mà cũng tuấn tú đến như thế thì không biết có ý đồ gì đây.
Mặt Hắc Phong thực sự đã biến sắc rồi.
Biến thái? Biến thái sao? Chưa một ai dám nói người như vậy câuu nói đó như một sự sỉ nhục thoáng qua, nếu là một tên nhãi nhép nào đó thì có lẽ người đã tước kiếm và một nhát chém chết hắn rồi.
Nhưng y thì lại khác, một người “tuyệt sắc” như vậy, đặc biệt như vậy chết đi sẽ uổn lắm.
Đào đâu ra một người như vậy trong thiên hạ này? Tuy hơi ngỗ ngịch và ngang ngạnh nhưng khí chất rất thật thà, người trong cung như vậy thì còn một ai? Hắc Phong thở dài:
- Không phải đâu.
Hoàng Thượng không chọn những người đó.
Là Hoàng Hậu chọn.
Chỉ có Nguyên Tướng Quân là bằng hữu mà người chọn thôi.
- Thật vậy sao? Nhưng mà vẫn biến thái thôi
Lời nói như một nhát dao xuyên tim người.
Mặt người tối sầm lại, suy ngẫm so sánh xem mặt mình với mặt mấy tên biến thái sở khanh hắc diệt ngoài thiên hạ.
Rồi quyết định lên tiếng:
- Tại sao?
-Vì hắn dám bắt ta vào thay cho Thiên Hoa…Hứ! Ta đường đường là một nam nhi mà.
Đó không phải biến thái chứ là gì? Thật là…Xì… mà dù nói gì đi nữa thì đối với ta hắn vẫn là tên biến thái thôi.
Nên ngươi đừng hòng biện minh cho hắn – Thiên Nguyệt nói một cách chắc chắn
Hắc Phong thở dài.
Đúng là ta đang phí hơi với một đứa trẻ ranh mà.
Nhưng không biện minh thì uất ức thật.
Người cứ đứng đó chờ cho cảm giác khó chịu đó biến mất rồi nói tiếp:
- Sao trong Quý Cung không có một ai canh gác?
- À…ta đã cho những người đó đi nghỉ ngơi rồi.
Trời đã tối, ta cũng đâu cần họ hầu hạ gì nữa.
– Vừa nói Thiên Nguyệt vừa cảm thấy kì lạ
Cách thưa chuyện của tên này sao ngạo mạn quá.
Chỉ là một tên nô tài hầu nhỏ Hoàng Thượng thôi mà dám nói chuyện như vậy với ta sao? Mà thôi mặc kệ như vậy cũng tốt, có thể nói chuyện thoải mái với nhau, dễ dàng kết bằng hữu.
Y im lặng lắng nghe tiếng mưa, mưa to như vậy chắc tới rạng mai.
Hắn mà đội mưa chạy về thì có mắc cảm không nhỉ? Y tự hỏi và nói:
- Này…mưa lớn thế chắc tới rạng mai mới tạnh đấy…Ngươi ra xem xem còn ai ở ngoài không, nếu có thì nói họ mang lụa cho ngươi che…còn nếu không thì hôm nay ngươi ở đây với ta cũng được.
Ta thích kết bằng hữu lắm – Thiên Nguyệt nói và mỉm cười.
Nụ cười làm tim Hắc Phong lỗi một nhịp, người đứng ngây ra đó một cách vô thức.
Chiếc miệng nhỏ xinh ấy để lộ hàm răng trắng đều.
Hắc Phong đã tự nhủ rằng, không bao giờ để cho bất kì ai thấy nụ cười của y.
Thiên Nguyệt nhìn người tròn mắt, nhận thấy hành động kì lạ của mình.
Người vội vàng đi ngay ra ngoài, vờ như ngó xung quanh quan sát nhưng thật ra là đang ra hiệu cho Tiêu Nguyên và những người khác ra khỏi đây.
Tiêu Nguyên hiểu ý liến đội mưa rút nhanh tất cả người hầu và binh lính.
Hắc Phong nhẹ nhàng khép cửa lại và xoay người bước vào thấy Thiên Nguyệt đang nằm đọc một cuốn kinh thư nào đó.
Y quay sang:
- Không còn ai hết sao?
Hắc Phong gật đầu.
Thiên Nguyệt hí hửng, vui mừng kéo tay Hắc Phong lên giường.
Người cực kì ngạc nhiên về hành động quá thân mật và to gan này.
Nhưng cũng không muốn đôi co.
- Nào nào nằm xuống đi – Thiên Nguyệt hí hửng
- Chúng ta? … Ngủ chung sao?
- Ngủ chung có gì là không được chứ? Chúng ta đều là nam nhi mà – Thiên Nguyệt nhăn mặt nhìn người.
Hắc Phong không nói gì chỉ ngoan ngoãn nằm xuống chờ đợi, trong lòng cũng hồi hộp không yên.
Thiên Nguyệt với tay bóp tim đèn.Cả không gian phút chốc bao trùm một màu đen, y cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh người.
Hắc Phong cảm nhận được chiếc giường này rất êm ái đúng như vẻ ngoài của nó.
Rồi đột nhiên trong bóng tối xuất hiện những tia sáng nhỏ nhắn như sao hôm, một bầu trời bao la vạn vì sao.
Thật mơ hồ nhưng cũng rất chân thật, một phong cảnh mà từ trước đến giờ người chưa hề được thấy qua.
Hôm nay, chính y đã cho người mở rộng tầm mắt.
Không có cách bày trí hoa cỏ, lộng lẫy, nguy nga nào sánh bằng.
Dù cho có lát vàng cả Cung Điện như Hậu Cung thì cũng chẳng đẹp bằng.
Người say mê ngắm nhìn cảnh vật hiện hữu trước mắt, thật giống một phép màu được ban ra.
- Cách nào? Làm bằng cách nào? – Hắc Phong hỏi trong sự ngu ngơ vô tận
- Là ta tự nghĩ ra.
Thấy sao? đẹp lắm đúng chứ? Ta rất thích ra ngoài ngắm sao nhưng không phải lúc nào cũng có sao để ngắm.
– Thiên Nguyệt phì cười – Này ngươi thấy đẹp không? Đây là báu vật của ta đấy.
- Đẹp – Hắc Phong vừa nhìn người vừa mơ hồ nói.
Ánh sáng nhỏ nhoi ấy rọi chíu lên mặt y càng thêm ma mị, tao nhã – Nhưng không đẹp bằng ngươi – Người nói trong vô thức
- Gì cơ? – Thiên Nguyệt ngạc nhiên
- Không…Ngươi thật hay.
Cảnh này đẹp quá – Rồi lại nhìn lên
- Ta cá là Hoàng Thượng của ngươi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thứ tuyệt vời vậy đâu…ha ha…và sẽ không bao giờ hắn được xem.
- Tại sao?
- Vì hắn dám bắt nhốt ta vào cái Hoàng Cung nhạt nhẽo này.
Khiến ta ngày đêm bức rứt, ăn chẳng ngon ngủ chẳng nổi, tâm trạng thì cũng chẳng vui
- Chỉ vậy thôi sao?
Thiên Nguyệt ngẫm nghĩ lại Hừm cũng chỉ vậy thôi sao? Sao chỉ có như vậy mà ta ghét hắn nhỉ?? Thôi mặc kệ ta không biết!!
- Ừ
- À mà này ngươi có bao giờ biết đến mùi nữ nhi? – Hắc Phong quay sang nhìn Thiên Nguyệt
- Ta thì…ta chưa…với lại ta cũng không hứng thú…Ta còn rất nhiều thú vui khác đang chờ ta.
sao lại phải vướn víu đến mấy ả nữ nhi phiền hà ấy chứ - Thiên Nguyệt cố bào chữa cho mình
- Thế môi thì sao? – Hắc Phong nhích gần đến y
- Môi? Cũng không, trước giờ ta rất ít tiếp xúc với nữ nhi.
Ta chỉ kết bằng hữu với những hảo hán giang hồ thôi
Hắc Phong càng tiến lại gần Thiên Nguyệt hơn, dường như có cái gì đó lạ kì sắp sữa xảy ra.
Y cảm nhận được và nghiêng đầu xuống một chút.
Nhưng người cứ tới gần hơn, thật kì là y cảm nhận có cái gì đó bất thường sắp diễn ra.
Nhưng nhìn gần nam nhân trước mặt y quả thật rất đẹp, có cái khí chất gì đó quyền lực và đáng sợ thoát ra từ con người này.
Nhưng rõ ràng hắn chỉ là tên hầu nhỏ cho Hoàng Thượng thôi mà? Thât khó thấu.
Hắc Phong tiến lại gần thêm chút nữa, gần đến nổi họ có thể cảm nhận được cả hơi thở, nhịp đập của nhau.
Bỗng người lên tiếng câu nói khiến y hoang man:
- Muốn thử không?