[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 41




Những ngày sau đó Hòa An luôn ở trong phòng làm việc cùng Tuấn Khải. Có nhiều cuộc họp hơn về dự án mới. Tất cả đều rất suông sẻ, hai người họ càng ngày càng ăn ý. Tới mức có lúc Tuấn Khải chỉ đưa một ánh mắt là Hòa An hiểu ngay ý anh ta muốn gì.

Hai ngày đầu vì Hòa An vẫn chưa khỏe Tuấn Khải còn trực tiếp thức sớm. Không đi tập thể dục mà nấu đồ ăn sáng cho cậu ta. Nhiều lúc vừa làm vừa đấu tranh tâm lý rằng tại sao lại phải làm những điều này.

Hòa An cũng dần dần lấy đó làm thói quen, chiều nào ngồi xe về cũng hỏi ngày mai ăn gì. Quả thực đem Tuấn Khải biến thành đầu bếp riêng rồi. Từ lúc được ăn đồ ăn của anh ta nấu Hòa An cảm giác đồ ăn bên ngoài đều không có mùi vị.

Trần Nhân còn tệ hơn. Từ ngày thấy cảnh tượng đó cậu liền u sầu cáu gắt. Lúc nào cũng mang một ánh mắt đau thương nhìn Hòa An. Thấy người anh thân thiết của mình bây giờ làm việc suốt cùng người khác liền như ngàn tiễn xuyên tâm. Cả người mang nhớ nhung như cách xa vạn dặm.

Buổi trưa cuối tuần ngồi ăn trưa với Hòa An cậu quậy quậy ly nước của mình thẩn thơ hỏi.

“Anh này. Dạo này anh có thấy gì lạ lạ không?”

Hòa An đang lấy hành tây ra khỏi đĩa cơm lắc lắc đầu. Trần Nhân quyết không buông tha. “Này, anh với trưởng phòng dạo này cũng quá là thân thiết rồi. Em còn thấy hai anh đi làm chung xe.”

Hòa An cười cười. “Cậu hỏi anh cũng cả ngàn lần rồi đó, chẳng phải là anh nói do tính chất công việc sao. Còn việc đi xe chung chỉ là tiện đường, vả lại anh ta lúc về nước tới giờ toàn đi taxi.”

“Nhưng mà rõ ràng hôm đó…” Trần Nhân đột nhiên ngừng.

“Hôm nào?” Hòa An ngước lên thắc mắc.

“À, không có gì.” Trần Nhân ngay lập tức đánh trống lãng. “Mà anh có nghe là công ty mình năm nay đặc cách nhận thực tập sinh chưa? Trước tới nay chưa từng có tiền lệ này. Bộ phận mình cũng có một người, nghe là đầu tuần sau sẽ đến.”

Hòa An tỏ ý nữa quan tâm nữa không. “Anh có nghe bên nhân sự nói với trưởng phòng rồi, nhưng không để ý lắm. Công việc anh quá nhiều.”

“Haha. Em thì háo hức lắm. Nó làm em nhớ lại em của lúc trước. Cũng quá là nhiệt tình đi, cuối cùng vì đi trễ một cuộc họp mà phải đi năn nỉ cho qua được điểm A.”

Ầm ỉ cả buổi trưa với Trần Nhân xong thì như thường lệ Hòa An trở về phòng làm việc của Tuấn Khải. Phát hiện anh ta không có ở đây. Bên ngoài cũng không có, cũng không còn nhỏ không sợ lạc mất nhưng lại cảm thấy lòng bất an lạ lùng.

Lúc Tuấn Khải mở cửa phòng làm việc bước vào khuôn mặt đã trắng bệch toát đầy mồ hôi. Hòa An ngay lập tức tiến lại gần cực kỳ khẩn trương.

“Anh làm sao vậy?”

“Tôi không sao, cậu quay lại làm việc được rồi.” Nói xong liền khụy chân xuống, nằm gục trên sàn cứng.

Quá nhanh nên Hòa An không kịp phản ứng nên không chụp anh ta lại kịp. Hốt hoảng ngồi xuống đỡ dậy.

“Tôi đưa anh đến bệnh viện. Cố gắng một chút.”

Hòa An đỡ Tuấn Khải ra ngoài dưới cái nhìn lo lắng của mọi người. Tất cả vừa nhìn thấy liền bắt đầu nháo nhào theo. Trần Nhân chạy sang đi sang bên cạnh đỡ Tuấn Khải. Mỗi người một bên đưa anh ta xuống thang máy. Suốt dọc đường Tuấn Khải đau đến một lời cũng không thể nói.

Trên xe lòng Hòa An như lửa đốt. Nếu lo lắng có thể khiến người khác phát điên thì Hòa An có lẽ đã lấy được giấy của bệnh viện tâm thần rồi.

Lúc chạy xe có hơn năm lần Trần Nhân hét lên bảo anh chạy cẩn thận một chút. Tuấn Khải càng ngày đổ mồ hôi càng nhiều. Mặt đã xanh không còn chút máu.

Lúc đẩy xe vào phòng cấp cứu. Hòa An đã lo tới nổi không biết phải làm gì tiếp theo.

Tới lúc có hộ lý kêu ghi thông tin mới lúng túng phát hiện thứ duy nhất biết về Tuấn Khải là họ tên và năm sinh. Bây giờ chỉ có thể biết được gì sẽ điền cái đó, những gì không biết xin bổ sung sau.

Hơn mười phút sau có người gọi.

“Ai là người nhà của bệnh nhân Phan Tuấn Khải.”

Hòa An bây giờ cực kỳ nhạy cảm với cái tên này nên lúc nghe lập tức trả lời. “Là tôi.”

Y tá ra dấu cho anh lại gần rồi nói. “Anh Khải bị viêm ruột thừa cấp tính. Cần phẩu thuật gấp. Anh vui lòng điền đẩy đủ thông tin rồi xác nhận phẩu thuật giúp tôi.”

Hòa An gần như ngay lập tức hoàn thành thủ tục.

Cửa phòng phẩu thuật đóng lại lòng Hòa An bỗng chút chùng xuống chừng trăm bậc.

Trần Nhân đã quay về làm việc. Bây giờ chỉ còn mình anh ngồi thẩn thờ trước phòng phẩu thuật mà lòng nóng như lửa đốt.

“Hòa An.”

“Phải Hòa An không?”

Hòa An nghe tiếng có người gọi tên mình nên ngoái sang nhìn.

“Minh Phong!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.