Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 55: Đại hội sum họp




Thấp thỏm bất an đợi vài ngày, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa thoạt nhìn bình thường dừng trước cửa phủ của Trần gia, nói là mời Trần lão gia, Trần phu nhân, Trần thiếu gia đến Trang Tử làm khách. Trần lão gia, Trần phu nhân, Trần Mục Phong thậm chí không có thời gian thay đổi y phục long trọng liền lên xe ngựa.

Xe ra khỏi cửa thành đi về hướng tây, càng chạy chung quanh đường càng vắng, cơ hồ không nhìn thấy thôn trang nào, đi hồi lâu đến dưới chân núi Ngọc Tuyền mới nhìn thấy xa xa có hai cái thôn trang lân cận nhau, thoạt nhìn rất chất phác, chung quanh Trang Tử cũng không có nhà nào, thoạt nhìn là lạ.

Đến cửa Trang Tử đã sớm có gã sai vặt đang chờ, cung kính dẫn bọn họ vào cửa lớn, bọn họ mới có cơ hội nhìn Trang Tử, thoạt nhìn như là một cái nông trang, nhưng cũng không phải theo hình thức tứ hợp viện thường thấy ở Bắc kinh, trước mặt bọn họ là gian phòng gồm năm căn, phòng ốc hai bên các đường nhỏ thông ra sau, tùy tùng dẫn bọn họ đi từ đường phía tây vào sương phòng, trong viện sạch sẽ lại đặt rất nhiều hoa, bọn nha hoàn mặc y phục tầm thường đang bận rộn làm việc một thanh âm cũng không có.

“Mời các vị theo tôi đi gặp lão gia cùng thiếu gia nhà chúng tôi.” Gã sai vặt lên tiếng nói.

Trần phu nhân có chút kỳ quái, lẽ ra thường ở những nhà giàu có, gã sai vặt không được vào nội viện, nhưng nghĩ kỹ lại, người nhà Bảo nhi cũng hơi là lạ cho nên việc này cũng không quá kỳ quái. Ba người bèn theo ã sai vặt đi vào phòng chính, vào phòng khách, chỉ thấy một lão đầu gầy teo cùng với một người vẻ mặt không chút biểu cảm đang ngồi ở bên cạnh bàn nhàn nhã uống trà.

“Lão gia, thiếu gia, khách đã đến.” Gã sai vặt nói

Người nọ đứng dậy đi tới, Trần Mục Phong nhìn đúng là người mua gạo hôm nọ, thì ra là phụ thân của Bảo nhi.

“Đi vào ngồi đi!” Hắn nói, cố ý nhìn thẳng vào mắt Trần Mục Phong.

Trần lão gia cùng Trần phu nhân trước tiên hành lễ với lão nhân kia, không biết tại sao chỉ cảm thấy rất áp lực, rất khẩn trương, lúc lão nhân kia nhìn bọn họ, bọn họ càng cảm thấy tóc tai cả người đều dựng đứng lên.

“Trần Mục Phong.” Lão đầu nhìn về phía Trần Mục Phong, “Tiểu tử ngươi xác định muốn kết hôn với Bảo nha đầu?”

“Vâng, cầu xin ngài thành toàn.” Trần Mục Phong đứng dậy nói

“Hừ! Thành toàn!” Lão đầu lại nhìn Trần lão gia cùng Trần phu nhân: “Nếu như không phải nhìn thấy cha mẹ ngươi và nha đầu thành thật sẽ không đồng ý gả.”

“Cám ơn ngài, gia giacủa Bảo nhi.” Trần phu nhân kích động nói

“Được rồi. Trần Mục Phong, ngươi cưới nha đầu thì không thể nạp thiếp, không thể hưu thê, có thể làm được không?” Lão đầu hỏi.

“Tại hạ chưa từng có nạp thiếp ý hay có lòng hưu thê.” Trần Mục Phong đáp.

Lão đầu khẽ cười cười: “Không cho nạp thiếp là rất thỏa đáng, kẻo nha đầu kia đối xử không khoan nhượng.”

~~~~~~~

Trần phu nhân len lén nhìn lão công của mình, tại sao cô cô của Bảo nhi cùng gia gia đều phải nói Bảo nhi vậy, hình như Bảo nhi là hung á lắm không bằng ~~~~

“~~~ Nha đầu nhà chúng ta từ nhỏ được nuông chiều quá, sau này các người thông cảm nhiều một chút!” Lão đầu nói có chút xấu hổ, hình như bộ dáng Trần gia rất không đúng.

“Xin ngài yên tâm, vãn bối sẽ đối đãi với Bảo nhi thật tốt.” Trần Mục Phong hứa hẹn nói

“Lúc nha đầu quá quậy phá cũng không cần nương tay.” Lão đầu nhìn Trần phu nhân: “Miệng nha đầu lúc nịnh người sẽ rất ngọt. Có điều hình như là thực sự thích người nhà các ngươi, cư nhiên chết sống cũng không chịu gả cho Tề Mặc Trì. Đi thôi, vào viện đi xem lương thực nhà chúng ta một chút.”

Vì vậy mấy người ra khỏi phòng khách vòng qua tây sương phòng, theo đường lớn về hướng bắc, đối diện tường viện có cánh cửa lớn, đi vào liền thấy sáng sủa, trên cái sân phơi rất lớn lúc này đang phơi cây ngô lạp vàng tươi cùng tiểu đậu đỏ, bên cạnh còn có hai đống lớn đạo can và cây ngô kiết nhưng trên sân phơi không có lấy một người.

“Người đâu?” Lão đầu hỏi, bên cạnh lập tức có người đến đây nhỏ giọng nói: “Lão gia, Thiếu phu nhân cùng mấy đứa nhỏ ăn xong điểm tâm đều tới đây, chắc là vẫn còn ở đâu đây.”

“Tìm!” Lão đầu chỉ nói 1 chữ. Tức thì vài người động tác nhanh nhẹn phân tán khắp nơi đi tìm, một tiếng động cũng không có. Trần lão gia, Trần phu nhân trong bụng kinh ngạc.

Không lâu sau, người rất nhanh trở về, cúi đầu ôm quyền nói: “Lão gia, trừ Bảo tiểu thư, các tiểu thư khác đều ở~~~~ ở ~~~ ở trên cây.”

Lão đầu cau mày: “Trên cây?” Sau đó bước nhanh tới dưới tàng cây ngoài rìa sân phơi, người của Trần gia cũng vội vàng đuổi theo. Kết quả đến dưới cái cây, Trần lão gia cùng Trần phu nhân đều sững sờ ——

Bảy tám đứa trẻ thoạt nhìn khoảng ba bốn tuổi, mỗi đứa đều đàng hoàng ôm chặt lấy lưng chừng thân cây, mỗi đứa đều trắng ngần.

“Xách xuống.” Lão đầu tức giận. Mấy người thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên trên cây, sau đó cẩn thận bế người rơi xuống, đặt tiểu hài nhi lên mặt đất. Mấy tiểu hài kia vừa rơi xuống đất lập tức mếu máo nhưng cũng không khóc.

“Nha đầu, ai cho các ngươi leo cây.” Lão đầu hỏi.

Kết quả, mấy tiểu hài nhi nhất loạt quỳ xuống, cũng không dám nói.

“Hừ!” Lão đầu hí mắt nhíu mày, lập tức một tiểu hài tử có vẻ lớn nhất trong đám nói: “Gia gia, không phải chúng con muốn leo cây, là Bảo tỷ tỷ gạt chúng con lên trên cây chơi, sau đó bỏ mặc chúng con, chúng con không dám nhảy xuống.” Thanh âm nho nhỏ.

“Tại sao Bảo tỷ tỷ mang các ngươi treo trên cây?” Lão đầu hỏi, Trần phu nhân nhìn thấy lông mày lão đầu đều hơi hơi nhíu lại, trong lòng không khỏi lo lắng thay cho Bảo nhi.

“Bảo tỷ tỷ nói xem chúng con còn dám cùng giành ngạch nương hay không.” Tiểu cô nương ủy khuất nói

~~~~~~~~

“Tìm nha đầu chết tiệt cho ta.” Lão đầu bắt đầu cau mày nhăn mặt.

Lập tức đã có người dẫn một nha đầu mơ mơ màng màng lại đây, trên tóc còn vương rơm rạ, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như cũng bị hằn hai đường hồng hồng, đứng lại còn dùng tay dụi mắt.

“Bảo nhi ~~~” Trần phu nhân không nhịn được, kêu lên.

Cái tiểu thân ảnh kia sững sờ, sau đó lập tức chạy vội vào trong lòng Trần phu nhân, vui vẻ kêu lên: “Cô cô, nhớ cô cô quá!”

“Cô cô cũng nhớ.” Trần phu nhân ánh mắt hồng hồng.

“Nhưng sao cô cô ở đây được?” Tiểu nha đầu rốt cục nhớ ra vấn đề rất trọng yếu, chung quanh Trang Tử vốn có binh gác – ~~~~~ cái đầu nhỏ từ trong lòng Trần phu nhân ló ra nhìn quanh, thấy lão đầu, lão cha, cùng với đám tiểu hài nhi đang quỳ trên mặt đất ~~~~

“Gia gia, ngài đến ư? Ngài đến đây lúc nào?” Khuynh Thành cười híp mắt hỏi.

“Quỳ xuống, nha đầu vô liêm sỉ, vừa bị đánh xong lại quên đòn đau rồi có phải hay không? Sao đem bọn muội muội treo trên cây” Lão đầu híp mắt nhìn Khuynh Thành.

Muội muội ~~~~ Trần phu nhân đếm đếm, tám người, tám người muội muội ~~~~~

Khuynh Thành lưu loát quỳ xuống: “Gia gia, nhân gia đau lòng ngạch nương của nhân gia mà! Bọn chúng ở đây làm ngạch nương mệt chết được, xương sống thắt lưng đều đau, tốt nhất là ngài mang bọn chúng trở về đi.”

“Không được.” Tám người tiểu hài nhi cùng kêu lên nói

“Ôi, còn muốn bị treo trên cây có phải hay không? Về nhà tìm ngạch nương của các ngươi đi, làm chi mà quấn quít lấy ngạch nương của ta.” Khuynh Thành quay đầu lại híp mắt nhìn mấy người tiểu hài nhi.

~~~~ oa, oa ~~~~~~~~ nhất loạt khóc.

Lão đầu thở dài, quay đầu nhìn về phía con mình: “Sáng mai tự thu xếp đi.”

“Vâng” Con của hắn đáp, đau đầu.

Lúc đó bỗng nhiên có người hô lên: “Rắn ~~~~ “

Cùng lúc với thanh âm, chỉ thấy cái thân ảnh đang quỳ kia nhanh chóng đứng dậy nhảy lên ôm thân cây, ánh mắt gắt gao nhắm chặt.

“Lão gia, ngài đến sao không báo trước để chúng ta chuẩn bị thức ăn cho tốt.” nghe thanh âm, Trần phu nhân nhìn lại, là cô cô của Bảo nhi, nhưng cô cô Bảo nhi tại sao gọi gia gia của Bảo nhi là “Lão gia” mà không phải là “Cha” nhỉ?

Trên cây nha đầu kia nghe được thanh âm liền mở mắt, sau đó cong miệng nhảy xuống: “Ngạch nương, lại gạt.”

“Ngốc! Chỗ này làm gì có rắn.” Nhan Tử La cười nói.

Trần phu nhân nhìn Nhan Tử La, thì ra ~~~

“Xin lỗi Trần phu nhân, xin ngài thứ lỗi vì ta không nhận là nương của nha đầu này.” Nhan Tử La cười nói.

“Không sao.” Trần phu nhân vội nói, xem ra tính tình Bảo nhi là giống ngạch nương.

“Bảo bối, sao các con đều quỳ dưới đất vậy? Làm cho gia gia tức giận sao?” Nhan Tử La hỏi, bọn tiểu nha đầu lắc đầu. Nhan Tử La nhìn về phía Khang Hy, dè dặt hỏi: “Lão gia, không phải là nha đầu lại làm ngài nổi giận chứ?”

“Tự mình hỏi đi.” Khang Hy hừ lạnh nói

“Khuynh Thành!” Nhan Tử La quay mặt qua, hí mắt.

“Ngạch nương, ta treo bọn chúng trên cây. Nhưng mà ngạch nương, nhân gia là muốn cho ngài nghỉ một lát thôi, bọn chúng quấn quít lấy ngài, ngài mỗi ngày xương sống thắt lưng đều bị đau, nhân gia đau lòng mà!” Khuynh Thành chạy đến bên người ngạch nương của mình nói

“Trèo cây từ lúc nào, khuê nữ?” Nhan Tử La hỏi, miệng thơn thớt bụng 1 bồ dao găm.

“Năm tuổi.” Khuynh Thành đáp.

“Bọn muội muội mấy tuổi?” Tiếp tục hỏi

~~~~~~

“Là tự mình treo lên cây hay là cần người xách lên?” Nhan Tử La hỏi.

“Bao lâu?” Khuynh Thành mếu máo.

“Mỗi muội muội một khắc, tự tính đi!” Nhan Tử La nói

Sau đó Khuynh Thành rất không cam tâm tình nguyện đi đến trên cây, lúc treo lên cây mới nhìn tới Trần Mục Phong, ánh mắt chớp chớp nước mắt liền chảy ra.

“Thôi đi khuê nữ, đợi khi nào có rắn hãy khóc cũng không muộn!” Nhan Tử La cười nói, sau đó qua ôm mỗi tiểu nha đầu đứng dậy.

Trần Mục Phong nhìn Khuynh Thành, mặt hơi nhăn nhíu, Bảo nhi xác thật có chút quậy phá, có điều ngạch nương có phải quá ác hay không~~~

“Để lại hai người canh chừng nha đầu, chúng ta đi thôi!” Khang Hy nói, sau đó dẫn đầu đi, người phía sau vội vàng đuổi theo. Nhan Tử La đi sau cùng, ngửa đầu nhỏ giọng đối Khuynh Thành nói: “Bảo bối, treo một lát so với roi của a mã còn tốt hơn, kiên nhẫn đi!”

Khuynh Thành chớp chớp mắt: “Cũng biết ngạch nương hiểu rõ nhân gia nhất.”

“Ít có dụ dỗ đi ~~~~” Nhan Tử La im miệng, ánh mắt nhìn thẳng phía trên đầu Khuynh Thành~~~~~”Bảo bối đừng động đậy! Ngàn vạn lần đừng động đậy! Rắn ~~~”

~~~~~ a, a ~~~~~~~~

Đang trên đường đi mọi người nghe được hai tiếng hét lớn, sau đó thì hai đạo thân ảnh rất nhanh lật qua tường vừa chạy vừa la. Khang Hy xoay người đi ngược lại, đến cửa chỉ thấy Bảo nhi đang gắt gao ôm lấy Trần Mục Phong, ngạch nương thì trốn phía sau Vân Yến, sắc mặt trắng bệch, ngón tay còn thỉnh thoảng chỉ thi thể nhúc nhích dưới đất, rốt cục nhịn không được chạy đến dưới cây che miệng nôn, một nha hoàn lập tức chạy tới, lúc đỡ lại đây, mặt cũng trắng bệch.

“Khuynh Thành!” Lão đầu cau mày, cháu gái hắn sao không có tự giác, trước mặt mọi người còn ngã vào lòng nam nhân.

“Gia gia, ngài đem rắn giết hết đi. Toàn dọa nhân gia ~~~~” Khuynh Thành mới chạy đến trong lòng Khang Hy tiếp tục khóc.

“Nói bậy!” Khang Hy vỗ vỗ bả vai: “Về kêu người lấy một ít thảo dược đuổi rắn làm túi hương cho đeo.”

“Ân, gia gia tốt nhất, nhân gia yêu nhất gia gia.” Khuynh Thành nói

~~~ nịnh nọt ~~~~ có người nói nhỏ nhỏ

Ngoài cửa có người đi vào, là một thiếu phụ mỹ lệ đoan trang, bên người còn dẫn theo hai hài tử, đến trước mặt Khang Hy cúi người xuống: “Thỉnh an lão gia.”

Hai hài tử cũng đến thỉnh an.

“Bố bố bảo bối trở về rồi? Nào, cho nương ôm một cái.” Ngạch nương của Khuynh Thành cười nói.

“Nương.” Thành Cổn Trát Bố bước qua, rất quy củ thỉnh an, sau đó bị Nhan Tử La ôm chặt: “Bố bố gầy quá, gần đây ăn không ngon hay là đọc sách luyện công quá mệt mỏi? Quá mệt mỏi thì không luyện nữa, tương lai nuôi dưỡng ~~~~” đang muốn thao thao bất tuyệt, đã bị một thanh âm cắt ngang: “Nhan ngạch nương, ngài bất công, ngài không ôm Hoàng Lịch bảo bối.” Váy áo bị tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh kia kéo.

“Ừ, ôm một cái, bảo bối.” Nhan Tử La ngồi xổm người xuống ôm Hoằng lịch, sau đó đứng dậy nắm tay Thành Cổn Trát Bố, bắt đầu nhỏ giọng lặng lẽ nói, thấy vậy Khuynh Thành bên cạnh hí con mắt.

“Lão gia, Tam thiếu gia bọn họ đã đến, vừa rồi không biết ngài ở đâu.” Mỹ lệ thiếu phụ hỏi.

“Trở về đi thôi!” Khang Hy nói, trên cánh tay còn bị dính chặt bởi cháu gái.

Lúc Trần Mục Phong nhìn thấy bọn Tam thiếu gia, trong lòng càng thêm xác định, Tam gia, Ngũ gia, Thất gia ~~~ không thiếu một ai.

Bọn người ngồi xuống đàng hoàng, phòng trở nên chật chội.

“Bảo nha đầu, không phải hắn thì không lấy chồng?” Khang Hy nhướng lông mi hỏi.

Khuynh Thành gật đầu, phiền, vấn đề này hoàng đã hỏi hơn mười lần hai mươi lần.

“Nha đầu, gả rồi sẽ giống như Tiểu Nguyệt tỷ tỷ.” Khang Hy nói, tìm lý do thu hồi phong hào ~~~

“…” Khuynh Thành gật đầu, lấy khối ngọc trên cổ ra, “Gia gia, trả lại cho ngài.” Sau đó ánh mắt làm như lưu luyến không nỡ, nhìn chăm chú khối ngọc trên cổ.

“Không nỡ?” Khang Hy hỏi.

Gật đầu, “Chắc là có thể bán được rất nhiều tiền ~~~”Khuynh Thành cười nói.

“Nha đầu keo kiệt, đem sửa lại rồi thưởng sau.” Khang Hy lão đầu thuận tiện nói

“Tạ hoàng gia gia ~~” Khuynh Thành cũng trôi chảy nói, sau đó lập tức dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn chép chép, nhìn Khang Hy không biết làm sao.

“Đừng giả vờ nữa, Trần Mục Phong đã sớm biết rồi phải không?” Khang Hy nhìn về phía Trần Mục Phong.

Trần lão gia, Trần phu nhân khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại, nhất tề quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

“Đứng lên đi.” Khang Hy nói, sau đó nhìn Trần Mục Phong: “Cho thời gian suy nghĩ nữa thì thế nào?”

“Không cần, Hoàng thượng, mặc kệ Bảo nhi cò thân phận gì, thảo dân cũng sẽ không thay đổi chủ ý.” Trần Mục Phong đạo, khẩu khí kiên định.

“Sau này hối hận cũng không còn có cơ hội ~~” Khang Hy nói

“Thảo dân tuyệt không hối hận.” Trần Mục Phong nhìn về phía Khang Hy, trong đôi mắt ánh lên tia nhìn kiên định, khanh khách thì như thế nào? Coi như là công chúa hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

Khang Hy đầu, nhìn về phía Khuynh Thành: “Nha đầu nhìn người ánh mắt không tệ.”

“Là hoàng gia gia ngài dạy dỗ tốt mà!” Khuynh Thành vội vàng vuốt đuôi ngựa, “Hoàng gia gia, ngài cũng đồng ý?”

“Xem hoàng gia gia có lúc nào nói không giữ lời không?.” Khang Hy hơi trợn mắt nhìn cháu gái.

“Đúng vậy đúng vậy, hoàng gia gia nói chính là nhất ngôn cửu đỉnh, khuôn vàng thước ngọc mà.” Khuynh Thành cười nói.

“Hừ! Nếu không phải bá bá thúc thúc ngươi nói giúp hắn, trẫm sẽ không đáp ứng.” Khang Hy phủ phủ râu mép.

“Bá bá thúc thúc ưu ái Khuynh Thành, nhân gia cám ơn.” Khuynh Thành chạy tới mỗi người nói cám ơn. Cha nàng ngồi cạnh cau mày, bộ dáng có phải là quá mức phô trương hay không ~~~~ nữ nhi tử lúc này không phải nên thẹn thùng sao? Nghiêng đầu nhìn ngạch nương sắc mặt vui mừng, ai, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ~~~

“Vạn tuế gia, nô tỳ có chuyện muốn nói.” Nhan Tử La nhỏ giọng nói

“!” Khang Hy nhìn, còn nói gì? Không phải đều theo ý các người rồi sao?

Nhan Tử La từ trong tay áo lấy ra trang giấy, đi tới Trần Mục Phong trước mặt, “Nếu quyết định cưới nhi nữ, ~~~ ký tên đồng ý đi!”

Mọi người trong phòng khẽ lắc đầu, Nhan Tử La là gả con hay là bán con đây ~~~

Trần Mục Phong cau mày, có điều cũng cung kính tiếp nhận cầm xem, sau khi xem xong hơi do dự, sau đó gật đầu: “Vâng, bá mẫu.”

“Đừng trách, như thế nào cũng phải vì khuê nữ lo lắng chu đáo, vạn nhất chịu không được hưu, lại là nha đầu tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được, cho nên đương nhiên trước tiên phải giữ lại tiền để sau này còn sử dụng.” Nhan Tử La cười híp mắt, “Còn nữa không được nạp thiếp ——, rốt cuộc là để cho thỏa đáng. Nếu đồng ý thì ký tên đi.” Nhan Tử La đưa tay ra, sớm có nha hoàn đang cầm bút mực hầu bên cạnh, Trần Mục Phong liền ký tên.

“Tốt! Hơn nữa hai mươi vạn ngân phiếu đều phải đổi thành ngân lượng, kẻo đến lúc đó lại sử dụng thủ đoạn không đưa tiền ra.” Nhan Tử La cười bổ sung.

~~~~~~~~ vậy thì nhiều giấy lắm a ~~~

“Ngạch nương của Bảo nhi, à, không, là phu nhân, Mục Phong sẽ không sử dụng thủ đoạn đối với ngài cùng Bảo nhi.” Trần phu nhân lập tức nói thay nhi tử.

“Ai nha, bà thông gia, cũng là để ngừa vạn nhất mà! Sở dĩ không buôn bán không gian dối, tương lai nha đầu nhà ta hoa tàn ít bướm, khó nói không có biến cố gì! Ngài cũng đừng ngạc nhiên được không?” Nhan Tử La cười nói.

“Ngạch nương, sẽ không đâu.” Khuynh Thành rất khẳng định đưa ra đáp án cho ngạch nương.

Ngạch nương chớp chớp lông mi: đừng ngu như vậy, người mà đáng tin, heo đều lên cây ~~~

Ánh mắt đáp lại: nếu như heo tàn tật thì không leo cây ~~~

Mỉm cười: tính giỏi! Khuê nữ ngoan~~~

Hai mẹ con trao đổi ánh mắt, có người không nhìn ra được.

“Nhan tẩu tẩu, ngài có phải quá lo lắng hay không, tiểu tử Trần gia cho dù có mười cái lá gan hắn cũng không dám nạp thiếp đâu” Dận Trinh cười nói.

“Thập tứ gia, tục ngữ có câu ‘không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất’, chính là câu nói rất đáng tin.” Nhan Tử La cũng cười nói

“Nhưng nhìn hắn trọng tình trọng nghĩa như vậy, không có cái gì vạn nhất đâu, Nhan tẩu tẩu.” Dận Tường cũng nói.

“Chỉ sợ quá nặng tình trọng nghĩa ~~~” Nhan Tử La cười nói.

“Vạn tuế gia, không có người tin đâu, ngài cứ yên tâm. Nhắc đến Khuynh Thành, chúng ta có nói là cho tiền người ta mới chịu cưới cũng không tệ. Cho nên cũng sẽ không có người tin tưởng nha đầu này bán được hai mươi vạn lượng.” Nhan Tử La cười giải thích, bị nhi nữ hung hăng trừng mắt, người của Trần gia hoài nghi nhìn Nhan Tử La, hoài nghi rốt cuộc đây có phải là mẹ ruột Khuynh Thành hay không ~~~

“Được rồi, vạn tuế gia, ngài không phải là không cao hứng đấy chứ? Miễn nha đầu đừng làm ngài nổi giận, nô tỳ hôm nay tự mình xuống bếp chiêu đãi các vị.”

“Được, cũng đúng. Đi thôi!” Khang Hy như có điều suy nghĩ nói

Nhan Tử La cười đi đến phòng bếp, Nữu Hỗ Lộc Thị cùng bọn nha hoàn tất cả cũng đi theo.

Mọi người trong phòng nhìn Trần Mục Phong, không có đề ra nghi vấn bát đại tổ tông linh tinh – —— bọn họ vốn đã điều tra từ sớm nên cũng không có cần phải hỏi nữa. Dận Trinh vài tháng không cùng Trần Mục Phong so chiêu, thế nào cũng đòi thử sức, vì vậy tất cả ra ngoài viện xem, kết quả hai người đại chiến nửa canh giờ cũng không phân thắng bại. Cuối cùng Khang Hy lão đầu yêu cầu ngừng lại, nếu còn đánh tiếp thì lương thực nhà lão Tứ đều bị nghiền nát.

“Cháu rể, cũng biết phải nhường nhịn trưởng bối à!” Dận Trinh cười nói, hắn biết Trần Mục Phong là nhường hắn, căn bản không sử dụng toàn lực.

“Là thập tứ gia võ nghệ cao cường.” Trần Mục Phong bình tĩnh đáp.

“Ha ha ha ~~~ thú vị! Cháu rể, hay là dừng việc buôn bán, theo thập tứ thúc ra chiến trường giết địch đi?” Dận Trinh cười vỗ vỗ bả vai Trần Mục Phong.

“Tạ thập tứ gia ưu ái! Vãn bối tài sơ học thiển không tinh thông binh pháp, khiến thập tứ gia thất vọng.” Trần Mục Phong nói

“Khiêm nhường quá mức rồi!” Dận Trinh đưa kiếm cho gã sai vặt: “Bất quá, thập tứ thúc cũng không dám cho ngươi ra chiến trường, nếu không, Khuynh Thành nha đầu kia phiền chết ta.”

Trần Mục Phong sắc mặt ngượng ngùng.

“Thập tứ thúc dạy cho ngươi, đắc tội ai cũng không thể đắc tội nha đầu, nếu không sẽ có ngày nào tốt đẹp.” Dận Trinh cười nói.

“Tạ thập tứ gia.” Trần Mục Phong nói

“Cháu rể, nghe nói ngươi đã từng đánh Bảo nha đầu? Tại sao vậy?” Dận Tường nói, hắn cũng muốn thử xem công phu Trần Mục Phong, nhưng lão thập tứ vừa động thủ xong, hắn động thủ lần nữa hình như có vẻ khi dễ người.

“Bởi vì nàng leo cây, leo nóc nhà.” Trần Mục Phong thành thực đáp.

“Leo cây, leo nóc nhà? Là vì chuyện này ư?” Dận Đường ở bên cạnh nhịn không được, hỏi.

Trần lão gia, Trần phu nhân lại cau mày, đã từ trên cây té xuống còn đi đến đỉnh Lôi Phong Tháp ~~~

“Tường trong cung nha đầu kia đều đã từng leo qua ~~~” Dận Tường cười thấy Trần Mục Phong có chút nghi hoặc nên thích.

Trần Mục Phong nghe hắn nói thì mặt mày nhăn nhó, sắc mặt nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.