Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bảo nhi liền khoác áo chạy đến bên giường.
“Đại ca, huynh tỉnh chưa?” Bảo nhi nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Trần Mục Phong mở mắt khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Đại ca, ta nghĩ suốt một buổi tối, ta xem chuyện này hay là thôi đi, coi như không có phát sinh qua, ta sẽ mau chóng biến mất trả lại huynh tự do.” Bảo nhi nhỏ giọng nói.
“Muội vừa nói cái gì?” Thanh âm Trần Mục Phong rất lạnh, Bảo nhi tự nhiên sợ run cả người.
“Đại ca, huynh nổi giận?” Bảo nhi không dám nhìn thẳng.
“Bảo nhi, muội không biết trinh tiết nữ hài tử là quan trọng nhất sao?” Trần Mục Phong lạnh lùng hỏi tiếp.
“Biết!” Bảo nhi khẳng định đáp.
“Vậy muội ~~~” Trần Mục Phong cả người kích động.
“Đại ca, mặc dù trinh tiết rất quan trọng, nhưng mà nếu như chỉ vì cái…này mà trói buộc hai người như vậy quá tàn nhẫn. Huynh một mực muốn lấy gậy trúc, nếu vì cái…này mà không thể sống chung một chỗ, huynh cả đời sẽ tiếc nuối, đến già huynh nhất định sẽ hối hận.” Bảo nhi nói, “Huynh đã chiếu cố ta, cuối cùng ta không thể cứ hại huynh như vậy, làm người phải phúc hậu, không thể lấy oán trả ơn.”
“Không được.” Trần Mục Phong nói.
“Tại sao không được?” Bảo nhi nghi hoặc.
“Không tại sao, tóm lại không được. Từ hôm nay trở đi muội an tâm làm Thiếu nãi nãi Trần gia đi!” Trần Mục Phong trơ mắt nhìn Bảo nhi nói.
Bảo nhi lắc đầu, Trần Mục Phong đột nhiên đến gần Bảo nhi, Bảo nhi nhất thời không đề phòng, bất giác lui lại vài bước.
“Tại sao lắc đầu?” Trần Mục Phong hỏi.
“Ta không muốn gả cho người giống như đại ca.” Bảo nhi nói.
“Tại sao?” Trần Mục Phong hỏi.
“Huynh mặc dù không phải đặc biệt đẹp mắt, nhưng mà hiện tại thì gậy trúc coi trọng huynh, cho nên huynh rất có tiềm chất trêu hoa ghẹo nguyệt, còn có, ta trước kia cảm thấy huynh tính tình còn được, hiện tại phát hiện huynh tính tình cũng không tốt. Chỉ có một điểm vẫn còn phù hợp.” Bảo nhi đếm từng việc.
“Điểm nào?” Trần Mục Phong hỏi.
“Huynh không có võ công.” Bảo nhi khẳng định, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn động thủ mà.
Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, muốn cười, nếu như Bảo nhi biết võ công của hắn rất cao thì sẽ làm ra cái vẻ mặt gì? Bất quá, tại sao tiêu chuẩn chọn chồng của Bảo nhi lại kỳ quái như vậy?
“Bảo nhi, đại ca sẽ sửa.” Trần Mục Phong nói.
“Mặt phải làm sao mà sửa được? Không lẽ là phải vẽ lại chứ?” Bảo nhi bĩu môi hỏi.
“Đại ca sẽ không cưới người khác.” Trần Mục Phong nói lại một lần nữa.
“Huynh không cưới người khác cũng không có nghĩa là người khác sẽ không coi trọng huynh!” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi, đại ca không biết võ công.” Trần Mục Phong nói xong liền hối hận, Trần Mục Phong hắn cư nhiên cũng có lúc gạt người, lại là gạt một tiểu nha đầu.
Bảo nhi không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú Trần Mục Phong, nhìn tới nhìn lui, từ đầu tóc đến chân, sau đó hai con mắt giống như kính hiển vi tiếp tục nhìn, cho dù Trần Mục Phong mặc y phục cũng thấy được có chút lạnh lẽo.
“Để cho ta nghĩ thêm đã.” Bảo nhi thu hồi ánh mắt, sau đó chậm rì rì trở lại ngã phanh vào trên giường mình.
Trần Mục Phong đứng dậy khỏi giường mặc y phục, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn Bảo nhi lật qua lật lại trên giường nhỏ.
“Cũng không được, đại ca.” Bảo nhi lần thứ hai khoác áo đi tới.
“Tại sao?” Trần Mục Phong vẻ mặt không biểu cảm.
“Ta đã đáp ứng cho gậy trúc vào cửa. Nhưng mà, người ta phải gả không thể cưới tiểu lão bà -, coi như ta già rồi biến dạng một cái răng cũng không còn cũng không được cưới.” Bảo nhi nói.
“Đại ca đã nói sẽ không cưới Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong lại nói một lần nữa. Sau đó hắn trong lòng cảm khái, tại sao bình thường Bảo nhi thoạt nhìn rất tinh quái mà cũng có lúc đầu óc ngốc ngếch như vậy?
“Nhưng mà ta đã đáp ứng rồi?” Bảo nhi nói, làm người phải có chữ tín nha.
“Muội còn nói hôm nay dậy sớm sẽ thay đổi.” Trần Mục Phong nói.
“Đó là ta hù dọa hắn mà ~~~” Bảo nhi gục ở trên bàn: “Ai nha, không dễ làm, chán ghét!”
“Bảo nhi, chuyện này giao cho đại ca xử lý.” Trần Mục Phong nói.
“Như vậy sao được? Người nào làm người đó chịu. Chính mình gây ra phiền phức thì chính mình phải giải quyết mới được.” Bảo nhi mặt dán xuống bàn nhắm nửa con mắt, bỗng nhiên nói: “Đều do cái… quả hồng đáng chết kia! Làm người ta bị hại thê thảm như vậy!” Một lát sau Bảo nhi lại âm âm cười: “Ha hả, nếu không ta gả cho hắn cũng tốt, làm hại ta thê thảm như vậy, ta liền khiến cho hắn cả đời không được sống yên ổn, ha hả ~~~~ “
“Câm miệng!” Chính xác là Trần Mục Phong hạ mệnh lệnh.
Bảo nhi lập tức ngồi thẳng người lên, giống như là Trần Mục Phong bỗng nhiên mọc ra ba đầu sáu tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú Trần Mục Phong.”Tại sao?”
“Nhan Bảo nhi, xuất giá tòng phu. Sau này đàng hoàng làm Thiếu nãi nãi của muội là được, những chuyện khác không được hỏi.” Trần Mục Phong nghiêm mặt nói.
“Trần đại thiếu gia? Huynh nổi giận à? Tại sao?” Bảo nhi hỏi, còn lặng lẽ để mặt mình gần lại một ít nhìn nét mặt Trần Mục Phong.
“Câm miệng.” Trần Mục Phong cũng cùng một vẻ mặt, một câu nói.
“Câm miệng thì không vấn đề gì, nhưng m huynh cũng phải nói cho ta biết tại sao nha?” Bảo nhi trời sanh thuộc loại người không sợ chết, đừng nói là dám vuốt râu hùm ngay cả nhổ râu hùm gắn vào mặt mình giả làm hùm nàng cũng dám làm.
Trần Mục Phong chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Bảo nhi cũng không cam lòng yếu thế hơn bèn nhìn lại, bất quá công lực quá kém, mắt nháy không ngừng.
“Đại ca, chúng ta thương lượng lại một chút, dù sao chuyện này chỉ có huynh và ta biết, người khác đều tưởng là giả -, cho nên nếu huynh không nói ta không nói, thì không phải trời biết đất biết huynh biết ta biết thôi sao? Cũng không làm chậm trễ huynh lấy người khác?” Giọng Bảo nhi so với mới vừa rồi có nhỏ hơn một chút.
“Nhan Bảo nhi ~~” Ánh mắt Trần Mục Phong nheo lại.
“Được rồi, được rồi, hôm nay thời tiết không tốt, không thích hợp đàm luận chuyện như vậy, hôm nào chúng ta nói tiếp vậy.” Bảo nhi nói xong không đợi Trần Mục Phong nói chuyện lập tức chạy về giường nhỏ ngủ.
Vừa hoảng hốt thấy được bóng dáng chu công lão đầu thì Bảo nhi đã bị Tiểu Dung đánh thức.
“Lại rời giường sao?” Bảo nhi nhắm mắt lại, mặc cho Tiểu Dung đở nàng: “Trời lạnh như thế tại sao phải ra khỏi giường chứ? Ngủ luôn đi là tốt nhất, còn tiết kiệm lương thực.”
“Đại thiếu nãi nãi, xin người mang giày vào, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt.” Tiểu Dung vừa cười vừa nói.
“Lau lau là được, không cần rửa.” Bảo nhi mơ hồ nói.
“Bảo nhi!” Giọng nói một nam nhân truyền tới.
“Vâng? Làm sao?” Nàng trôi chảy hỏi, sau đó mở mắt, chớp lại chớp: “Đại ca, huynh sao lại ở đây vậy?”
Mỗi ngày buổi sáng dậy thì Trần Mục Phong đều đã rời đi.
“Tại sao không ở đây? Nhanh lên một chút!†Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi vừa gật đầu vừa từ từ nhớ lại tại sao Trần Mục Phong ở đây.
Trên đường đến Tùng Duyên Viện, Bảo nhi tận lực đi ở phía sau Trần Mục Phong, phỏng đoán suy nghĩ của Trần Mục Phong. Còn chưa nghĩ ra lý do tại sao thì đã đến cửa Tùng Duyên Viện. Thấy bọn họ đi lại đây, Giang Xuân Nhi chào đón nói: “Chính Lão thái thái chính sai nô tỳ đi mời Đại thiếu gia cùng Đại thiếu nãi nãi tới, nhanh vậy đã tới rồi.”
Sau đó cố ý thả chậm cước bộ đi song song Bảo nhi, rất nhỏ giọng nói: “Đại thiếu nãi nãi, Cung lão gia lại tới nữa.”
Bảo nhi nghiêng đầu nhìn nàng cười, “Một người hay ba người?”
“Ba người.” Giang Xuân Nhi nhỏ giọng nói. Nàng cũng không thích …Cung tiểu thư kia, dường như ngày nào cũng có người thiếu tiền nàng ta không bằng, cũng không có khuôn mặt tươi cười, nhìn Đại thiếu nãi nãi thật tốt, có nàng ở đây, lão thái thái, phu nhân mỗi ngày đều mừng rỡ cười toe tóet, cả lão gia cũng thật sự cao hứng. Nhìn Đại thiếu nãi nãi cùng hai vị thiếu gia đấu võ mồm càng thú vị, các nàng cũng cao hứng xem náo nhiệt.