[Đam H] Bảo Bối

Chương 5:




Chương 5

Đêm khuya ngoài đường vắng không một bóng người, đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu lên trên người phía trước tạo ra một cái bóng thật dài.

Người phía trước đi lên đi xuống trên bậc thềm, cuối cùng dứt khoát ngồi trực tiếp lên lề đường, tư thế ngồi như một học sinh tiểu học, hai tay đoan chính đặt ở trên đầu gối, lưng thẳng tắp.

Từ Thanh đứng ở dưới một cái đèn đường đằng xa nhìn Thẩm Phàm, tay bỏ ở trong túi quần, anh không có ý định tiến lên đi tìm Thẩm Phàm, anh cũng không rõ tại sao mình lại muốn đi theo sau lưng Thẩm Phàm, có lẽ là trông thấy trên mặt Thẩm Phàm đỏ ửng, có chút không yên tâm, cũng sợ người đàn ông kia trả thù.

Thế nhưng mà bảo bối trong mắt người nhà họ Thẩm ai có gan dám trả thù?

Anh lấy ra hộp thuốc lá trong túi quần, rút ra một điếu thuốc, rồi châm lửa.

Trong làn khói lượn lờ anh nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm đi đến trước mặt Thẩm Phàm, ngồi xuống cùng nói chuyện với Thẩm Phàm.

Lông mày anh nhíu chặt, tiến lại gần chỗ bọn họ một chút.

Cũng không biết người đàn ông đó nói gì, Thẩm Phàm ngơ ngác mà gật đầu với người đàn ông, người đàn ông nhướng mày, giơ tay bắt lấy cánh tay của Thẩm Phàm, giống như muốn đem kéo người đi.

Thẩm Phàm đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông một hồi lâu, đột nhiên bắt đầu dốc sức liều mạng giãy dụa…, kêu to: “Buông ra, thả tôi ra!”

Sắc mặt của người đàn ông khẩn trương muốn đi chặn miệng Thẩm Phàm lại, nhưng lại bị một bàn tay kẹp chặt.

“Buông cậu ấy ra.”

Âm thanh của Từ Thanh trầm thấp, khi nói chuyện khiến người khác cảm thấy anh đang khó chịu, nếu như ở chung lâu cùng anh rồi, thì sẽ phát hiện âm thanh của anh kỳ thật cũng sẽ cho người ta một cảm giác thì thầm như tình yêu của đời người.

Thế nhưng mà người đàn ông lạ mặt lại không cảm thấy như vậy, anh ta rất rõ ràng Từ Thanh đến đây sẽ không có chuyện tốt lành gì, nhưng anh ta cũng không muốn buông tha cho con mồi sắp đến tay: “Đây là bạn trai tôi, chúng tôi cãi nhau, anh đừng xen vào việc của người khác!”

Từ Thanh nhìn về phía Thẩm Phàm, con mắt của Thẩm Phàm lóe sáng nhìn anh, cười thật ngọt ngào, như một thú cưng nhỏ mong chờ được chủ nhân đưa về nhà, nhu thuận đáng yêu.

Từ Thanh “a” xong một tiếng, khóe miệng nhếch lên: “Thật là đúng dịp, tôi cũng là bạn trai của cậu ấy.”

Anh quay đầu nhìn Thẩm Phàm đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, âm thanh mang theo tiếng cười: “Em đến cùng có là mấy người bạn trai?”

Người đàn ông trừng mắt với Từ Thanh, có chút không tình nguyện nhượng bộ: “Anh cũng đừng nói nhảm nữa, ba người cùng làm một chỗ, được à nha.”

Một ngọn lửa bực bội không tên từ trong lòng ngực dâng lên, tâm tình của anh rất ít khi lộ ra ngoài như vậy, Từ Thanh chằm chằm vào mắt của người đàn ông, nói: “Cút ngay.”

Người đàn ông cười lạnh đem Thẩm Phàm kéo lại…, kéo đến bên cạnh mình: “Cút cũng có thể, nhưng mà cậu ta muốn đi cùng với tôi.”

Thẩm Phàm vội lắc đầu, hướng về phía Từ Thanh giang hai tay, dùng âm thanh nũng nịu: “Em không có! Em muốn Thanh Thanh, Thanh Thanh dẫn em về nhà đi!”

Người đàn ông sững sờ, tầm mắt quét qua hai người bọn họ, nói: “Các người thật đúng là bạn trai à?”

Từ Thanh kìm lại cơn tức giận, giơ giơ điện thoại di động về phía người đàn ông: “Anh có cút hay không? Nếu không cút tôi báo cảnh sát đến đấy.”

Người đàn ông nghiến răng: “Mẹ nó, xem như anh lợi hại.” Người đàn ông hùng hổ bỏ đi, người đàn ông vừa đi, Thẩm Phàm đáng thương ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn Từ Thanh.

Từ Thanh “cách” một tiếng, cũng ngồi xổm xuống, nói: “Không đi?”

Hai mắt Thẩm Phàm đen láy, trong miệng đầy lưu luyến mà nói: “Thanh Thanh, ôm!”

Từ Thanh nhíu mày lại: “Không ôm, em uống bao nhiêu rượu, mà say đến mức ngốc như thế này?”

Thẩm Phàm giống như là nghe không hiểu anh nói gì, đầu hướng vào trong ngực của Từ Thanh cọ, vòng tay dính chặt muốn ôm. Từ Thanh không có cách nào, ôm cậu lên, hỏi: “Nhà của em ở đâu?”

Sau nửa ngày không có người trả lời, anh lại cúi đầu xem xét, Thẩm Phàm dựa vào trên vai của anh ngủ rồi, còn ngáy ra tiếng khò khè nhỏ nhỏ.

Từ Thanh đứng trong chốc lát, suy tư vài giây, lấy điện thoại di động ra gọi xe taxi.

Từ Thanh đem người ôm vào trong ngực, lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt có vẻ khó coi, một bên cảm giác mình không nên xen vào việc của người khác, một bên lại cảm thấy may mắn vì chính mình đã quản việc đâu đâu.

Vừa vào cửa, Thẩm Phàm đã tỉnh, đánh giá cảnh vật xung quanh.

Từ Thanh thuê một nhà thô sơ sau đó chính mình lắp đặt thiết bị lại, không coi là nhỏ nhưng cũng không tính là lớn, không đến 100 mét vuông, nhìn nội thất có ve đơn giản, nhưng lại không hề đơn giản, toàn bộ nội thất đều là hàng hiệu,chứng tỏ cậu rất chú trọng chất lượng. Đồ đạc cũng được đặt rất chỉnh tề, như thường xuyên được dọn dẹp.

Từ Thanh thấy cậu đã tỉnh, buông tay ôm cậu ra, lui ra phía sau vài bước hỏi cậu: “Muốn tắm rửa không?”

Thẩm Phàm trong mắt lóe lên một cái, âm thanh vẫn là nũng nịu: “Tắm rửa, Thanh Thanh tắm cho em.”

Từ Thanh không trả lời mà đi vào phòng ngủ, một lát sau lấy ra một bộ đồ ngủ bằng vải bông ném cho Thẩm Phàm: “Tự mình tắm rửa.”

Thẩm Phàm ủy khuất “a” một tiếng, ôm lấy áo ngủ một mình tiến vào phòng vệ sinh.

Từ Thanh đang đắp chăn nằm trên ghế sô pha, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thẩm Phàm một thân mang theo hơi nước, đùi trần, chỉ mặc một áo ngủ đứng ở phía sau.

Gân xanh trên trán anh thình thịch nhảy, nhắm mắt lại, thoáng hòa hoãn lại tâm tình một chút, nói: “Sao em lại không mặc quần?”

Thẩm Phàm mím môi, cùng anh nhìn nhau nửa ngày sau, mới nói: “Anh không phải là bạn trai của em sao?”

Từ Thanh sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi ở trước mặt người đàn ông kia nói lời gì, thoáng trầm mặc một chút, nói: “Mới vừa rồi là để lừa gạt người kia, bằng không thì em cho rằng em có thể thoát thân sao?”

Thẩm Phàm bĩu môi, lên án nói: “Nhưng mà em tin.”

Từ Thanh nhìn cậu một cái: “Tỉnh rượu rồi hả? Tỉnh rượu thì trở về nhà đi.”

Thẩm Phàm nóng nảy, vội vàng chạy về phía trước bổ nhào lên trên người anh, trực tiếp đem người đặt ở trên ghế salon, Thẩm Phàm dùng đùi cọ cọ vào anh, cùng anh hai chóp mũi chạm vào nhau, mang theo mùi thơm của sữa tắm cùng hơi nước bao trùm lấy anh.

“Anh thật sự không thích em sao?” Con mắt Thẩm Phàm đầy vẻ nặng nề mà nhìn anh.

“Không thích.” Từ Thanh không thể hiện gì, đẩy Thẩm Phàm ra.

Thẩm Phàm mấp máy môi, như là đã hạ quyết tâm gì đó, nói: “Em có thể làm 0, chỉ cần anh cùng em ở cùng một chỗ.”

Từ Thanh biết rõ 1 và 0 là có ý gì, vẫn là may mắn có đứa bạn Đỗ Châu Vân xấu xa, Đỗ Châu Vân đặc biệt yêu thích giới thiệu đối tượng cho anh, ban đầu giới thiệu nữ, đều không thành công, về sau bắt đầu giới thiệu nam cho anh đấy, anh cũng không tỏ ra vẻ mặt muốn từ chối, cũng đi mấy lần, kết quả sau khi bị 0 giống như chết đói suýt chút nữa trực tiếp kéo vào khu rừng nhỏ, anh cũng không bao giờ dám đi nữa.

Lòng anh tự nghĩ, nếu như Đỗ Châu Vân không nghe lời ba của anh ta chọn con đường làm công chức, mà mở công ty mai mối, hiện tại nhất định là bà mối hạng nhất của thành phố W rồi.

Từ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nở nụ cười, Thẩm Phàm nhìn thấy nụ cười của anh, vẻ mặt hơi sáng lên, lắp bắp nói: “Có, có cái gì buồn cười đấy, anh, anh cười cái gì vậy?”

Từ Thanh ngưng cười, nói: “Anh thật sự không có hứng thú với chuyện yêu đương.”

Thẩm Phàm khóe miệng lại hạ xuống, nhanh nhạy khẽ nói: “Có phải kết hôn đâu? Kết hôn để trốn tránh em cũng có thể tiếp nhận đấy!”

Từ Thanh bị Thẩm Phàm làm chấn động, trừng mắt với Thẩm Phàm, cả buổi cũng không nói ra lời nào, Thẩm Phàm bắt đầu tự mình lầm bầm: “Nếu như kết hôn.., được ra nước ngoài, anh cảm thấy Las Vegas như thế nào đây? Em sẽ không để cho anh có chịu thiệt đâu, tài sản có tên của em đều chia cho anh một nửa…”

Từ Thanh: “Anh không cần, anh không cần tài sản của em, cũng không muốn kết hôn, anh một mình rất tốt, một mình ăn no cả nhà đều không lo đói bụng.”

Thẩm Phàm miệng có chút vểnh lên lên, đối với cự tuyệt của Từ Thanh không phản ứng mãnh liệt giống như lần thứ nhất, cậu cúi thấp đầu tuyệt vọng, ngồi ở trên mặt thảm Ba Tư màu đỏ sậm, hai đùi trắng nõn hiện ra trên thảm màu đỏ sậm tạo một loại cảm giác ham muốn thuần túy.

Từ Thanh dời ánh mắt dính ở trên đùi Thẩm Phàm, chuẩn bị đi vào phòng.

“Từ Thanh, anh thật sự rất khó theo đuổi.”

Từ Thanh quay đầu lại nhìn về phía người trên mặt đất: “Có khó như kiếm tiền không?”

Thẩm Phàm nhìn vào mắt của Từ Thanh, nói: “Anh rõ ràng yêu thích em, vì sao không chịu thừa nhận, vì cái gì không chịu ở cùng em?”

Từ Thanh nhanh chóng bỏ đi, quay người đi về phía phòng: “Em từ khi nào nhìn ra anh thích em?”

Thẩm Phàm trừng mắt nhìn bóng lưng Từ Thanh, lớn tiếng nói: “Từ Thanh, anh là cái đồ hèn nhát! Em biết rõ chuyện nhà anh! Anh vì vậy, mới không chịu yêu đương không chịu kết hôn, anh chính là người nhát gan!”

Từ Thanh cả người dừng lại, xoay người, sắc mặt âm trầm: “Em nói cái gì?”

Thẩm Phàm bị sắc mặt âm trầm của anh có chút kinh hãi, nhưng vẫn ngang ngạnh thẳng cổ nói: “Anh nếu như bởi vì chuyện trước kia mà không dám nói việc yêu đương kết hôn, không cần phải như vậy! Thật sự không cần phải như vậy!”

Từ Thanh cười lạnh nhìn cậu: “Em thì biết cái gì? Em có biết mẹ của anh bị người đàn ông kia cùng con riêng của ông ta làm tức giận đến mức phát bệnh tim? Có phải biết rõ người kia bị nhà nước điều tra đã đem con riêng cùng Tiểu Tam đưa ra nước ngoài trước, để bản thân tự mình ngồi tù?”

Năm đó sự việc của người đàn ông kia bị náo loạn xôn xao cả thành phố W, năm đó nhà họ Tần đã trở thành nhân vật chính bị gièm pha của thành phố W. Từ Thanh chưa bao giờ may mắn như thế, họ của mình là theo nhà ông ngoại đấy.

Ba của Từ Thanh gọi Tần Tiếu Tuấn, là đứa nhóc nghèo đi ra từ khe suối, Tần Tiếu Tuấn cùng câu chuyện của mẹ con anh ta là câu chuyện cẩu huyết kinh điển, thằng nhóc nghèo cùng tiểu thư nhà giàu.

Năm đó Tần Tiếu Tuấn là ở rể nhà họ Từ, theo nhà họ Từ làm ăn, ở trên con đường làm quan cũng có chút ít quan hệ, sau khi Tần Tiếu Tuấn tiến vào cơ quan chính phủ, lên như diều gặp gió, chức vụ càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng có tiền.

Tiểu Tam là con dâu mà Tần Tiếu Tuấn nuôi từ bé ở gia tộc, là thanh mai trúc mã của anh ta, 16 tuổi đã sinh cho Tần Tiếu Tuấn một cậu con trai, theo như thời gian quen biết, Tiểu Tam kỳ thật là đại tiểu thư của nhà họ Từ.

Nhưng là đại tiểu thư của nhà họ Từ làm sao có thể tiếp nhận việc này? Đột nhiên từ vợ cả biến thành Tiểu Tam, hỗ trợ trong lúc chồng hoạn nạn cũng là chồng của người khác, ba của con trai người khác.

Đại tiểu thư nhà họ Từ bị bệnh tim, cho nên nhà họ Từ đều đem cô nâng ở lòng bàn tay đấy, dù cho ông ngoại đối với Tần Tiếu Tuấn không hài lòng đến mấy, nhưng con gái thích, ông cũng không thể phản đối.

Ai biết đã xảy ra việc này, đại tiểu thư của nhà họ Từ trực tiếp bị bệnh không dậy nổi phải vào bệnh viện, Tiểu Tam cùng con riêng công khai mà chuyển vào biệt thự nhà họ Tần.

Sau đó không lâu đại tiểu thư nhà họ Từ ôm hận mà chết, ông ngoại vì trả thù Tần Tiếu Tuấn, báo ra tên thật của Tần Tiếu Tuấn, Tiểu Tam cùng con riêng lại sớm được đưa đến nước ngoài, cùng nhau chuyển đến nước ngoài còn có hơn phân nửa tài sản của nhà họ Tần.

Ông ngoại điều động phần lớn cổ phiếu của mọi người, công việc kinh doanh nhà họ Từ bị người giở trò, tụt dốc không phanh, ông ngoại cuối cùng cũng là buồn bực sầu não mà chết.

Thẩm Phàm không biết từ đâu lấy ra dũng khí, lớn tiếng quát Từ Thanh: “Em biết rõ, em cũng biết, anh tin em một lần có được hay không!”

Ngực Thẩm Phàm kịch liệt phập phồng, khó thở.

Từ Thanh nhớ tới người phụ nữ gầy như que củi kia nằm ở trên giường bệnh, hốc mắt người phụ nữ hãm sâu vào, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu trở nên vàng khọt.

Người phụ nữ cầm lấy tay của anh, âm thanh trước sau như một luôn ấm áp: “Thanh, về sau không được giống như mẹ vậy, mẹ thật sự quá ngu ngốc.”

Tay người phụ nữ khô gầy khiến anh cảm thấy đau, hai mắt bởi vì quá gầy mà lồi ra nhìn anh, muốn đem hình dạng của anh ghi nhớ vào trong đầu, đôi tay khô n nắm chặt tay anh bỗng dưng buông lỏng, nhịp tim không còn, đầu óc Từ Thanh trống rỗng, tiếng người huyên náo bên tai, anh cũng không nghe thấy, anh cầm lấy tay của người phụ nữ lay động, nhưng lại không có được bất kỳ phản ứng nào.

Ông ngoại đứng ở bên cạnh anh, ông càng thêm già nua tiều tụy hơn, anh ôm đùi ông ngoại gào khóc, ông ngoại sờ lên đầu của anh, từ trong túi áo khoác ngoài lấy khăn tay lau khóe mắt.

Cuối cùng anh được ông ngoại an ủi, bàn tay nhỏ bé từ trong túi lấy ra chiếc khăn lau khô nước mắt tràn ra khóe mắt của người phụ nữ, nói: “Mẹ, con đã biết.”

Đó là kí ức cuối cùng của Từ Thanh đối với mẹ mình, anh lắc đầu với Thẩm Phàm: “TThẩm Tổng, anh chỉ là một người viết sách, anh không phải hình tượng trong tưởng tượng của em, anh cũng chơi không nổi loại trò chơi đuổi bắt này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.