(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Ngày thứ 9 yêu nhau.]
Cuối cùng Lục Chỉ cũng vẽ xong một cặp avatar mới, anh gửi nó cho Quý Mông ngay sau khi hoàn thành.
Quý Mông nhìn thấy tin nhắn thì cong môi cười.
—— Anh vẫn không chịu bỏ hoa hướng dương.
Lục Chỉ vẽ một bông hoa hướng dương, sau đó tách đôi ở giữa, một trái một phải biến thành hai bức ảnh.
[Lục Chỉ: Nam trái nữ phải, anh đã đổi xong rồi!]
Quý Mông load lại, quả nhiên thấy anh đổi avatar mới, cô lưu cả hai ảnh lại rồi chọn tấm còn lại để tải lên làm avatar.
[Ngày thứ 33 yêu nhau.]
Tối hôm trước trời mưa, Lục Chỉ làm ầm ĩ đòi thử hôn môi trong mưa, kết quả lăn lộn khiến mình bị sốt.
Quý Mông trông gầy yếu, nhưng từ nhỏ thể chất đã cực kỳ tốt, dính mưa cũng không bị gì, ngày hôm qua vẫn đi làm bình thường. Cô dỗ bạn trai đang cực kỳ ấm ức trong điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một chàng trai nhỏ học cấp hai đứng trước mặt mình.
Chàng trai là khách quen của thư viện thành phố, tất nhiên biết cô có bạn trai, nhưng không sao, cậu ấy có một trái tim dũng cảm không sợ gì. Vì thế, nhân lúc Lục Chỉ không ở đây, cậu ấy to gan tiến lên một cạy góc tường(*).
(*) mang tính giành giật hoặc phá vỡ một mối quan hệ, hợp tác đã có sẵn, trong trường hợp này là chỉ việc lôi kéo bạn trai/bạn gái của người khác dù biết họ đang trong một mối quan hệ tình cảm.
Quý Mông nghe cậu ấy tỏ tình xong cũng không có phản ứng gì, cô chỉ đơn giản nói sự thật khách quan và bảo cậu ấy chăm chỉ học tập.
Chàng trai không chịu từ bỏ, nói mình vẫn luôn nằm trong top 100 trong khối.
Quý Mông im lặng trong chốc lát, sau đó cô nói: “Nhưng tôi là thủ khoa khối tự nhiên trong kỳ thi Đại học năm nay.”
Chàng trai: “...” Ôm trái tim vỡ tan tành của mình và rời đi.
Hôm nay Lục Chỉ đưa Quý Mông đi làm, trước khi đi anh nghe thấy chàng trai kia và bạn học đang đứng ở cửa nói về lời tỏ tình ngày hôm qua, anh lập tức nổi máu ghen.
——Anh mới chỉ xin nghỉ một ngày thôi, vậy mà lại có người muốn chen chân!
Dưới sự tức giận, anh đã kêu gọi mọi người trong nhóm chat của đội bóng rổ.
[Lục Chỉ: Không có việc gì làm thì đến thư viện thành phố.]
Mọi người không biết tại sao, nhưng cảm thấy giọng điệu của anh rất nghiêm túc, vì thế họ nhanh chóng chạy tới.
Sau đó, Lục Chỉ ngồi trên xe, nói với giọng mũi khàn đặc và vẻ mặt lạnh nhạt: “Để mắt tới Quý Mông giúp tao, đừng để mấy người đàn ông với phụ nữ tới quá gần chị dâu của chúng mày, buổi tối mời chúng mày ăn cơm.”
Mọi người: “...” Mẹ nhà anh!
[Ngày thứ 79 yêu nhau.]
Bà Quý lái xe đưa Quý Mông tới sân bay, Lục Chỉ đã chờ từ lâu vội vàng tiến lên giúp lấy hành lý.
Ông Lục chống gậy đứng ở một bên cười tủm tỉm nói chuyện với bà Quý. Đây là lần đầu tiên hai bên gia đình gặp mặt, nhưng lại trò chuyện rất vui vẻ.
Vốn dĩ ông Lục đã rất thích Quý Mông, ông ấy cảm thấy cô bé này mạnh mẽ chín chắn, sau khi biết cô có thể là cháu dâu tương lai của mình thì càng thích hơn, lúc nghỉ hè thường xuyên gọi cô đến nhà chơi.
Biểu hiện của bà Quý thì kín đáo hơn, bà tiến hành quan sát nhân phẩm của Lục Chỉ trong hơn một tháng trước, phát hiện đứa trẻ này đơn thuần ngoài dự đoán. Không nói đến điều khác, chỉ việc nghe lời con gái của bà thôi cũng đã rất đáng khen. Đương nhiên, bà Quý thật sự chấp nhận Lục Chỉ sau khi tâm sự với con gái.
Bà biết con gái mình luôn có kế hoạch và mục tiêu trong học tập, nhưng không ngờ cô lại có dục vọng kiểm soát về đời sống tình cảm rất khác người bình thường.
Sự kiểm soát của Quý Mông không phải nói thẳng ra là bạn có thể như thế này, không thể như thế kia, mà là trình bày sự thật và lý lẽ, dùng cách nước ấm nấu ếch(*) để làm đối phương thích ứng với nhịp điệu của mình, tới lúc đó bị ăn sạch cũng không hề hay biết.
(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên và chết từ từ.
Bởi vì cấp độ của con gái quá cao nên ánh mắt bà Quý nhìn Lục Chỉ bất giác có thêm sự thương xót, thái độ đối xử với anh cũng cực kỳ dịu dàng.
Lục Chỉ cho rằng mình đã vượt qua cửa ải của mẹ vợ nên đắc ý rất nhiều ngày.
Chú Hà và Lục Chỉ cùng nhau đẩy xe hành lý, Quý Mông ôm bà Quý và ông Lục, tạm biệt ba người lớn tuổi.
Lục Chỉ được Đại học Khoa Học và Kỹ Thuật cạnh Đại học Hoa tuyển chọn, anh chọn nghe theo sự điều chỉnh, được phân công vào ngành nghiên cứu di vật văn hóa và bảo tàng. Ngành này thật sự rất ít được chú ý, Lục Chỉ và Quý Mông nhìn thấy thư báo trúng tuyển mới biết có ngành này.
Tuy nhiên, trên mạng có khá nhiều thông tin về ngành này, sau khi tìm hiểu, hai người đều rất hài lòng với ngành này.
Ngày đăng ký nhập học của Đại học Khoa Học và Kỹ Thuật muộn hơn đại học Hoa một ngày, hai người đặt khách sạn trong hai ngày, sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau cùng đến Đại học Hoa.
Ký túc xá khoa chính quy của Đại học Hoa có ban công nhưng không có phòng vệ sinh, giường ngủ ở bên trên và dưới là bàn, diện tích không quá nhỏ, điều kiện sống có vẻ khá tốt. Lúc hai người đi vào, ba bạn cùng phòng khác đã đến, có hai người được bố mẹ đưa đến.
Quý Mông trông không dễ tiếp xúc lắm nên ba người bạn cùng phòng chỉ nhìn cô chứ không chủ động nói chuyện, các vị phụ huynh lại không nghĩ nhiều như vậy, họ nhiệt tình hỏi cô là người ở đâu, sao gia đình không đưa đến và thi Đại học được bao nhiêu điểm.
Quý Mông lễ phép trả lời câu hỏi của các vị phụ huynh, động tác tay cũng không ngừng, cô lồng chăn cùng Lục Chỉ và vuốt phẳng ga giường.
“Bàn và tủ quần áo có bụi, anh đi lấy nước.” Lục Chỉ nói với cô một tiếng rồi cầm chậu nước và ấm đun nước đi vào phòng chứa nước.
“Cậu nhóc không tồi, bạn trai của cháu à?” Có một vị phụ huynh bắt đầu hóng hớt: “Tay chân rất nhanh nhẹn, mắt cũng tinh tường, tìm bạn trai phải tìm người như vậy! Bây giờ người trẻ tuổi yêu đương khác với bọn cô trước đây, tìm người yêu phải siêng năng như thế kia, nếu không sau này kết hôn cuộc sống đều là của riêng mình!”
Nửa câu sau là nói với con gái của mình.
Quý Mông mỉm cười: “Dạ, anh ấy rất cần cù.”
Mấy người bạn cùng phòng lập tức bị từ ngữ giản dị và tự nhiên này của cô chọc cười, không ngờ chàng trai đẹp trai và sang chảnh kia lại bị dùng hai chữ “cần cù” để miêu tả, không hiểu sao lại có chút trái ngược đáng yêu.
Lục Chỉ xếp hàng đợi vài phút để lấy nước, khi anh quay lại, Quý Mông đã bắt đầu trò chuyện với bạn cùng phòng.
Lục Chỉ chỉ nhìn thoáng qua chứ không để ý nữa, anh mở khăn mới ra, thấm ướt nó rồi lau bàn một cách vụng về, Quý Mông cầm khăn lông lau khô, tiếp đó dọn sách vở và đồ dùng học tập.
Sau khi dọn xong hết mọi thứ, Quý Mông và mấy người bạn cùng phòng thêm Wechat, sau đó cô kéo Lục Chỉ rời khỏi ký túc xá.
Thư báo trúng tuyển có bản đồ trường học, Quý Mông nhìn thoáng qua rồi bỏ sang một bên, nhưng Lục Chỉ thì cứ cách mấy ngày lại lấy ra xem. Lúc này anh cực kỳ tự tin giới thiệu các địa điểm xung quanh, còn có thể chỉ đường đi đến căng tin từ xa.
Quý Mông khen anh: “Cảm giác về phương hướng của anh tốt thật đấy, trí nhớ cũng tốt.”
Lục Chỉ nhướng mày: “Em phải cảm thấy anh đối xử tốt với em hơn chứ?”
Quý Mông bóp mặt: “Ừ, anh đối xử với em rất tốt, tốt nhất luôn.”
Lục Chỉ lập tức nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, sau đó mổ một cái lên má cô, phát ra một tiếng “chụt”.
Vì hôm nay là ngày sinh viên năm nhất đăng ký nhập học, nên khuôn viên trường của đại học hoa hầu như toàn là sinh viên năm nhất đến từ các vùng trên khắp cả nước, bên cạnh có bố mẹ hoặc người thân đi cùng, hoặc là tình nguyện viên, có rất ít cặp đôi qua lại, càng không nói đến cặp đôi dù là giá trị nhan sắc hay chiều cao đều vô cùng xứng đôi này, trên đường đi có rất nhiều người chú ý tới họ.
Vừa hôn, đã có người buột miệng thốt ra một câu: “Đỉnh thế ——”
Vừa dứt lời, có người nở nụ cười thiện chí.
Quý Mông và Lục Chỉ nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi nơi xảy ra chuyện này.
Đi được một lát, hai người than thở rằng khuôn viên trường Đại học Hoa quá lớn, quãng đường còn lại họ chọn đi xe buýt trong trường thay vì đi bộ.
Bọn họ chọn xuống xe tại một căng tin trong số đó, sau khi ăn một bữa đơn giản, Quý Mông bảo Lục Chỉ về khách sạn nghỉ trưa, cô tự về ký túc xá nghỉ ngơi.
Lục Chỉ nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Anh về một mình ư?”
Anh cụp vai xuống, hiệu quả của trai đẹp cộng thêm khổ nhục kế tuyệt đối là 1+1>2.
Quý Mông bất giác mềm lòng dưới ánh nhìn chăm chú của anh.
Lục Chỉ rất hiểu tâm trạng đắn đo của cô, anh lại bổ sung thêm một câu: “Ngày mai anh phải đăng ký nhập học, nhưng đêm qua anh làm rối tung vali lên rồi, cũng không biết có mang đủ đồ hay không... Mong là không, nếu không mày mai tới trường mua cũng chưa chắc có thể mua được.”
Nói rồi Lục Chỉ thở dài, như thể thật sự rất lo lắng về chuyện này.
Lúc này Quý Mông đã không còn nhớ được rằng trước đó anh còn nhắc mình phải đem theo thứ gì, cô nắm tay anh, đi về hướng ngược lại với ký túc xá.
“Em xem giúp anh.” Cô nói: “Em mang khá đủ đồ, nếu chỗ anh thiếu gì thì buổi tối em sẽ quay về lấy, mai lại đưa cho anh.”
Lục Chỉ nở nụ cười mãn nguyện ở sau lưng cô.
—— Buổi tối về gì cơ? Anh không nghe thấy, anh muốn giữ cô lại khách sạn bằng mọi cách.
Sinh viên năm nhất của các Đại học quanh đây đều đăng ký nhập học trong mấy ngày này, các khách sạn xung quanh đều đã kín phòng, buổi sáng Quý Mông vừa trả phòng được một tiếng đã có người đặt, bây giờ khách sạn cũng không còn phòng khác.
Có điều, vốn dĩ Quý Mông cũng không định đặt thêm phòng khác. Cô chỉ nghỉ trưa ở đây một lát, đặt thêm phòng khác quá phí tiền.
Trong kỳ nghỉ hè, cô làm thêm ở thư viện thành phố chỉ được 2.300 tệ một tháng, sau đó làm gia sư mới có thể kiếm thêm chút tiền, không chỉ trả xong học phí mà kho bạc vẫn còn một ít tiền.
Bà Quý vốn định trả tiền học cho Quý Mông, nhưng thấy cô kiên quyết không cần, bà đã lấy hết số tiền dành dụm để nuôi nấng cô trong mấy năm qua ra, cộng thêm tiền học phí và các khoản khác, bà định giữ lại để mua một căn nhà cho cô. Tiền không quá nhiều, nhưng cũng đủ để thanh toán trước một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố Tầm.
Nhưng suy cho cùng, số tiền trong tay Quý Mông vẫn rất ít, phải tiết kiệm mới được. Cô định dành một thời gian để thích nghi với cuộc sống Đại học, sau đó mới xem tình hình rồi tìm việc làm gia sư.
Vào phòng khách sạn, Quý Mông liếc nhìn chiếc vali đang mở, chỉ liếc nhìn thôi đã thấy mấy bộ quần áo thiếu vải, cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Sự chú ý của Lục Chỉ vẫn luôn ở trên người cô, anh không bỏ lỡ động tác nhỏ này, anh vừa thuyết phục mình đừng để ý trong lòng, vừa nhanh tay lẹ mắt đóng vali lại và đẩy vào góc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");