Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Chương 30




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Mông còn mua trước ba con gấu bông và một đống thiệp chúc mừng ở trên mạng. Thiệp chúc mừng cũng khá được ưa chuộng, nếu không biết tặng quà gì thì cứ nhắm mắt chọn thiệp chúc mừng.

Gấu bông được cô lựa chọn cẩn thận. Rùa bông màu đen trong phim hoạt hình kinh điển là dành cho Trì Sư, hồ ly bông nhỏ màu hồng nhạt là tặng cho Đàm Tụng Nhã, còn có một con mèo bông màu đen cực kỳ ranh mãnh, có lẽ cô sẽ giữ lại cho mình, hoặc có thể sẽ... tặng được.

Vào buổi chiều của đêm Bình An, sau khi tan học, Quý Mông không ăn cơm tối ở trường mà về nhà lấy ba túi quà căng phồng nhét vào cặp sách, sau đó cô mua một chiếc bánh rán ngũ cốc ở trên đường để làm bữa tối.

Trường Trung học Số Một có rất nhiều người chạy về nhà lấy quà như cô, khá nhiều học sinh dùng cặp sách để lén đem quà vào trường, có người to gan hơn thì trực tiếp ôm vào lòng, mang vào khuôn viên trường dưới ánh mắt chết chóc của các chú bảo vệ.

Quý Mông vừa vào trường đã cảm nhận được bầu không khí vui vẻ sôi động, tâm trạng cô cũng phấn khích theo, bước chân của cô nhanh hơn bình thường rất nhiều, gần như là chạy chậm vào lớp.

Còn nửa tiếng nữa mới tới tiết tự học buổi tối, bình thường giờ này không ít bạn trong lớp đang ở bên ngoài ăn tối hoặc đi dạo trên sân thể dục, nhưng hôm nay hầu như toàn ở trong lớp.

Cô nhìn thấy những tấm thiệp chúc mừng được kẹp trong sách và các góc của hộp quà lộ ra khỏi ngăn bàn, còn nhìn thấy có người đang thử đeo khăn quàng cổ và đội mũ mới.

Quý Mông về chỗ, vị trí bên cạnh vẫn trống không, mặt bàn và trong ngăn bàn chất đầy táo, thiệp chúc mừng và quà. Ánh mắt của cô ngừng trên đó một lát rồi treo cặp sách của mình lên.

“Mông Mông!” Trì Sư phấn khích chạy tới chiếm chỗ của Liêu Kiệt, trong tay cô ấy cầm một hộp quà màu xanh tinh xảo: “Đêm Bình An và lễ Giáng Sinh vui vẻ ~”

“Cảm ơn nhé.” Quý Mông nhận lấy quà rồi lấy một chiếc túi màu xanh lá ra khỏi cặp sách: “Tặng cậu, chúc cậu ngày lễ vui vẻ.”

Trì Sư vuốt túi quà, đôi mắt lập tức sáng lên: “Là gì vậy? Gấu bông à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Mông gật đầu, Trì Sư mở ra ngay lập tức, vừa mở ra đã thấy đầu gấu bông, cô ấy lộ vẻ mặt bất ngờ: “Sao cậu biết mình muốn con gấu bông này!? Cuối tuần trước mình đến khu trò chơi điện tử để gắp, mình tiêu hơn ba mươi tệ cũng chưa gắp được con này!”

“Bởi vì cậu từng nói với mình.”

“Ơ, mình từng nói á?”

“Ừ, vào lúc tan học hôm thứ Ba, cậu đã nhắc tới một chút.”

Trì Sư bỗng cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng, cô ấy rời khỏi ghế và ôm lấy Quý Mông cọ tới cọ lui: “Hu hu hu mình yêu cậu quá Mông Mông ơi, mình chỉ tùy tiện nói một câu mà cậu cũng nhớ kỹ, cậu chính là thiên thần nhỏ chu đáo nhất!”

Quý Mông mỉm cười và vỗ lưng cô ấy: “Cậu thích là được rồi.”

Vừa dứt lời, Quý Mông đã cảm nhận được một ánh mắt khó có thể bỏ qua dừng trên mặt mình. Cô không ngước mắt đi tìm, bởi vì bóng dáng của người nọ đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Lần đầu tiên anh mặc một chiếc áo len cashmere màu đỏ, nhưng lại rất hợp với dịp này, màu sắc tươi sáng khiến khuôn mặt anh trắng như tuyết, khí sắc(*) rất tốt, thân hình vừa cao ráo vừa rắn rỏi.

(*) Vẻ mặt và tinh thần, trạng thái cảm xúc.

Quý Mông nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, cảm nhận được mạch bên tai đang đập liên tục.

Dù cô biết anh đẹp, nhưng lúc này cũng không khỏi ngẩn ngơ một lúc —— Đêm nay anh quá đẹp.

“Đương nhiên thích rồi!” Trì Sư vui vẻ ôm gấu bông về chỗ của mình. Cô ấy thật sự rất thích con gấu bông này nên đã quên mất việc thúc giục Quý Mông mở quà mình tặng.

Quý Mông cũng tiện thể thu hồi ánh mắt, cô ngồi xuống mở quà. Trì Sư tặng cô một chiếc vòng tay đậu đỏ, cô từng thấy trong khoảnh khắc, là kiểu dáng rất phổ biến cách đây không lâu, giá cả cũng không rẻ.

Quý Mông đeo vòng lên cổ tay, làn da của cô không quá trắng trẻo, trông ấm hơn màu da trắng lạnh của Lục Chỉ, cộng thêm việc xương cổ tay nhỏ nhắn, đeo vòng tay màu đen và đậu đỏ màu đỏ sẫm có vẻ rất xinh xắn.

Quý Mông rất thích, hơn nữa, nếu không tính những chiếc kẹp tóc và dây buộc tóc mà bà Quý mua cho cô hồi bé thì đây là món trang sức đầu tiên cô nhận được từ nhỏ đến lớn.

Cô muốn nói với Trì Sư rằng mình rất thích món quà này nên cô ngửa người ra phía sau định gọi người, nhưng tầm mắt lại bị chàng trai bên cạnh chắn hơn một nửa.

Chàng trai nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay trên cổ tay của Quý Mông, vẻ mặt trông rất không vui, môi đẹp mím chặt, khóe môi kéo thẳng.

——Anh bị sao thế?

Quý Mông chậm rãi suy nghĩ trong lòng, đôi mắt lại không nỡ rời khỏi khuôn mặt anh, mấy giây sau cô mới thu hồi như không có chuyện gì.

Lục Chỉ cũng không nhìn cô nữa, anh nghiêm mặt, ném hết thiệp chúc mừng trên mặt bàn và trong ngăn bàn vào thùng rác, rồi lại ôm một đống quà và táo lên bục giảng.

Mọi người nhìn hành động của anh, vẻ mặt khác nhau.

Lục Chỉ hoàn toàn không để ý tới họ, anh duỗi tay và nhìn về phía Quý Mông: “Giấy note, cho tôi mượn một tờ.”

Quý Mông đưa cả tập cho anh, anh xé một tờ ra rồi cúi đầu tìm bút ở trong ngăn bàn một hồi lâu mới tìm được một chiếc, lúc chuẩn bị viết lại phát hiện nó đã cũ nên không sử dụng được, mực nước bên trong đã khô.

Quý Mông im lặng đưa bút trong tay cho anh trước khi anh mở miệng.

Lục Chỉ mím môi, tỏ ra bối rối hiếm thấy rồi im lặng nhận lấy.

Trên bút vẫn còn sót lại hơi ấm của cô, điều này khiến anh không nhịn được mà cuộn tròn ngón tay.

[Tự lấy.]

Sau khi viết xong hai chữ to rồng bay phượng múa, Lục Chỉ trả lại bút rồi dán giấy note lên hộp quà, sau đó không quan tâm những món quà này sẽ rơi vào tay ai nữa.

Có một cô gái trong lớp lặng lẽ khóc, bạn cùng bàn của cô ấy thấy vậy thì chỉ có thể nhỏ giọng an ủi cô ấy.

Hành động này của Lục Chỉ trực tiếp khiến những người tặng quà cho anh cảm thấy rất xấu hổ, không ai không biết xấu hổ mà đi lên lấy lại quà của mình, nhưng đối với anh mà nói thì xử lý như vậy chẳng có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng nếu những món quà này cứ được đặt trên bục giảng thì không được, dù các giáo viên không nói nhưng chiếm bục giảng thì dạy học kiểu gì?

Quý Mông do dự hai phút: “Mấy thứ kia đặt trên bục giảng không ổn lắm, có thể đặt lên bệ cửa sổ không?”

“Ờ.” Lục Chỉ đáp lời rồi lại đứng dậy bê quà đi.

Quý Mông thầm thở dài, tay phải vô thức sờ lên cặp sách, xuyên qua mấy lớp vải cảm nhận được hình dáng của con gấu bông bên trong.

Cảm thấy trong lòng hơi bối rối, Quý Mông nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa mới vào học, cô cầm theo gấu bông được gói bằng giấy màu hồng nhạt đi tới khu vực của lớp mười, định tặng gấu bông cho Đàm Tụng Nhã.

Đàm Tụng Nhã cũng đến tìm cô, hai người gặp nhau ở bồn hoa nhỏ dưới tòa nhà, hai người trao đổi quà với nhau rồi trò chuyện vài phút mới quay lại lớp.

Sau khi tiếng chuông của tiết tự học buổi tối vang lên, bầu không khí sôi động trong trường mới dần hạ nhiệt.

Bài kiểm tra trong tay Quý Mông được lật sang một trang khác, động tác nhỏ này không hề gây sự chú ý nào trong lớp, nhưng Lục Chỉ ở bên cạnh lại ngồi ngay ngắn dậy như thể bị giật mình. Hành động ấy khiến cô sợ tới mức run cả tay, bài thi trong tay bị cô xé rách, suýt chút nữa đã rách làm đôi.

Cô yên lặng liếc bạn cùng bàn, sau đó tìm băng dính trong suốt để dán bài thi lại.

Lục Chỉ không có phản ứng gì, chỉ là vẫn luôn dõi theo cô khi cô tìm băng dính.

Tiết tự học thứ nhất của buổi tối kết thúc, Quý Mông và Trì Sư cùng nhau đi vệ sinh. Cô đeo vòng tay đậu đỏ vừa nhận, Trì Sư khen đẹp và khen ánh mắt của mình tốt, sau khi biết được đây là món trang sức đầu tiên Quý Mông nhận được, cô ấy ưỡn ngực đắc ý.

“Đây là danh hiệu mà sau này bạn trai cậu cũng không có, món thứ nhất là do mình tặng!” Cô ấy nói.

Cả hai là bạn thân với tính cách hợp nhau, quan hệ tương đối thân thiết, từng bị bạn học trong lớp đồn đoán không biết có phải đồng tính nữ hay không khá nhiều lần. Nhưng rõ ràng hai người đều thẳng tới mức không thể thẳng hơn, tuy nhiên tình bạn cũng là tình cảm, cũng có dục vọng chiếm hữu và sự hiếu thắng khi đối mặt với người khác.

Trì Sư cũng có, cô ấy nghĩ đây là người bạn tốt nhất của mình, có thể là tốt nhất đời này. Cô ấy sẽ tưởng tượng như chơi cờ tỷ phú, mở khóa hết khu vực này tới khu vực khác trên bản đồ tình bạn giữa hai người, thắp sáng hết danh hiệu này tới danh hiệu khác, biến mình thành người bạn tốt nhất và mãi mãi của Quý Mông.

Quý Mông có phát hiện được điều này, cô không có cảm giác nghi thức như vậy, nhưng cũng sẽ vui vẻ khi được bạn bè quý trọng.

Hai người vui vẻ quay lại lớp, Quý Mông nói nhiều nên hơi khát nước, lúc lấy bình nước thì ánh mắt của cô chợt dừng lại.

Trong ngăn bàn bỗng có một hộp quà tinh xảo màu vàng nhạt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ai tặng vậy? Đây là phản ứng đầu tiên của Quý Mông, cô hoang mang cầm hộp quà lên, trọng lượng không quá nặng nhưng cũng không được coi là nhẹ, tạm thời cô không đoán ra được bên trong là gì.

Cô vẫn đang nghĩ, rốt cuộc ai là người tặng món quà này?

Người nào tặng quà cho cô, cô đều tặng lại cho người đó, hơn nữa chuyện tặng quà không phải nên là hai bên đều biết ư? Tại sao món quà này lại lặng lẽ bị bỏ vào ngăn bàn của cô, nhưng lại không ai tới nói với cô?

Quý Mông nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu định hỏi Lục Chỉ có thấy ai đặt đồ vào ngăn bàn mình hay không, lại thấy Lục Chỉ dứt khoát quay đầu, xoay cái gáy lại về phía cô.

Tóc ngắn màu đen mềm mại mượt mà, trông như tơ lụa tốt nhất khiến người ta không nhịn được mà muốn sờ vào.

Quý Mông siết chặt hộp quà, bên ngoài hộp quà là một lớp vải nhung mềm mại, cảm xúc khi vuốt rất tốt, nhưng cô cảm thấy chắc chắn không tốt bằng sờ cái đầu đen tròn kia.

Cuối cùng vẫn không hỏi anh, cô cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ màu bạc, mặt đồng hồ có logo hãng, rất đẹp, đồng thời cũng rất đắt.

Quý Mông cảm thấy đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, cô phải tìm được bạn học tặng quà và trả lại chiếc đồng hồ này.

Quà quá đắt sẽ mang lại áp lực cho người nhận, đặc biệt là Quý Mông vẫn trong lứa tuổi không có tiền và chưa thể kiếm tiền, cô càng không dám nhận món quà như vậy, dù là ai tặng.

Nhưng cô vẫn chưa khoanh vùng được những người tình nghi, cũng không thể đi hỏi từng người rằng “có phải cậu tặng đồng hồ cho mình không”.

Hơn nữa, ai lại tặng cô món quà đắt tiền như vậy?

Khi đang đắn đo suy nghĩ, cái đầu đen bên cạnh bỗng động đậy, sống lưng anh có vẻ hơi cứng đờ, động tác quay đầu cũng có chút cố tình.

Trong lòng của Quý Mông bỗng hiện ra một suy đoán vớ vẩn.

Không, có lẽ không được coi là vớ vẩn.

Cô xoa ấn đường theo bản năng, lại yên lặng không tiếng động nở nụ cười vừa kiềm chế vừa phức tạp.

Quý Mông buông hộp quà ra, giả vờ không thấy ánh mắt nhìn trộm của bạn cùng bàn, cô lấy túi quà màu đồng còn sót lại ra khỏi cặp, bỏ vào ngăn bàn như không có việc gì, và tiếp tục làm bài thi như chưa có chuyện gì xảy ra.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.