Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 13




Vũ trường hỗn loạn, Lý Lâm vốn là người ham chơi, một ly “hoa hồng hẹn ước” vào bụng đã quên luôn bản thân mình, vọt vào đám người, kích động như ngựa hoang thoát cương, ai cũng đừng nghĩ kéo lại được.

Nếu là thường ngày, Ninh Vũ Phi khẳng định sẽ đuổi tới, nhưng lúc này cậu chỉ muốn lẳng lặng, hờ, đừng hỏi lẳng lặng là ai!

Dưới “hoa hồng hẹn ước” là dòng chữ như rồng bay phượng múa của điện hạ, dâng thư: Phòng nghỉ tầng cao nhất, chờ em.

Dưới “phi hồng chi tâm” là dòng chữ tiêu sái của nghị trưởng sama, dâng thư: Phòng nghỉ tầng cao nhất, chờ em.

Móa nó! Tầng cao nhất cũng chỉ có một gian phòng nghỉ hay là có vô số phòng nghỉ khác hả?

Hai người các anh nói không minh bạch như thế, ai mà chạy đến được!?

Ninh Vũ Phi yên lặng nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy, trước tiên phải xé nó thành trăm mảnh, thành trăm mảnh đến mẹ nó cũng không nhận ra nó, mới yên tâm.

Hủy thi diệt tích là rèn luyện cơ bản hàng ngày, nếu như bị người có tâm nào đó nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!

Sau đó… cậu tính xem nên ứng phó với tình huống trước mặt như thế nào.

Đi lên không phải chuyện không thể!

Cùng hẹn cậu lại còn cùng một chỗ, giờ mà đi lên lầu thì về sau khỏi cần phải cãi!

Đến lúc đó, dù có trăm cái miệng cũng không thể nào giải thích được, phải biết hai vị trên lầu kia đều là người tinh anh, chỉ cần hơi không dễ chịu một chút thì họ nhất định phát hiện ra vấn đề, mà thoáng có nghi ngờ thì…ha ha chết chứ còn làm sao nữa? Chỉ sợ chết cũng không thể chết nổi!!

Ninh Vũ Phi nhanh chóng tỉnh táo lại, để hai ly rượu xuống bàn, quay người ra khỏi vũ trường, đi đến phòng vệ sinh gần đó.

Trước tiên, cậu phải trấn an hai vị trên kia.

Không đi cũng có thể nhưng lý do hợp lý nào mới có thể thông báo đây.

Từ vũ trường náo nhiệt đi vào phòng vệ sinh yên tĩnh, Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, còn chưa đợi cậu liên hệ với người khác thì máy truyền tin tích tích một tiếng.

“Thẩm Lăng Dục mời ngài tiến hành webcam.”

“Tạ Cảnh mời ngài tiến hành webcam.”

Ninh Vũ Phi môi giật giật, không hề nghĩ ngợi mà nhấn từ chối.

Sau đó cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho hai người:

“Lăng Dục, em ở chỗ này không hợp mở camera.”

“Học trưởng, em sợ mở camera bị người khác phát hiện.”

Hai người gần như đều trả lời cùng lúc.

Giọng nói Tạ Cảnh rất nhỏ, như uống chút rượu, âm sắc còn muốn ghẹo người hơn thường ngày: “Ở bên bạn sao? Vui chứ? Phường Đen có rượu trái cây rất độc đáo, em nhất định sẽ thích, đi lên lầu đi, anh chuẩn bị cho em.”

Giọng nói Thẩm Lăng Dục trong trẻo, tuy không thấy mặt nhưng lại khiến người ta phác họa ra ánh mắt vàng chói lóa và nụ cười rực rỡ: “Tiểu Phi, nhìn thấy em, anh rất vui, vừa nãy ở ngoài cửa, suýt nữa anh nhịn không được mà muốn chạy tới ôm em.”

Hai người này nói lời tâm tình đủ để người uống một bình, thứ này, trước trước sau sau nghe tâm tình của hai người họ, Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy đầu gối rất đau, rất muốn khụy!

Cậu dựa bên cạnh cửa, nỗ lực bình phục tâm tình, để giọng mình nghe không có gì khác thường.

Trước là trả lời Tạ Cảnh: “Học trưởng, em không lên đâu, nơi này quá nhiều người, nhỡ đâu bị người phát hiện thì không hay.”

Sau đó đến phiên Thẩm Lăng Dục: “Lăng Dục, vừa nãy em cũng rất vui khi thấy anh, nhưng hôm nay chúng ta đừng nên gặp mặt, em sợ bị nhìn thấy.”

Trước tiên phải cự tuyệt, sau đó thêm một cái bánh ngọt, đây mới chính là thủ đoạn an ủi chính xác nhất (Mấy người đều bức tôi, tôi phải tự học trong mấy ngày ngắn ngủi này!)

Ninh Vũ Phi ổn vững vàng tinh thần, thả kẹo: “Ngày mai là ngày bế mạc triển lãm cơ giáp, chúng ta có thể chơi lâu hơn mà.”

Gửi xong lời này, sau một giây, mặt Ninh Vũ Phi càng trắng xanh, không còn huyết sắc, hồn bị dọa chạy mất!!

Xong xong, xong đời rồi! Xong đời thật rồi!

Tay trượt, gửi sai tin rồi!

Vốn nên gửi cho nghị trưởng sama, dù sao bọn họ cũng hẹn nhau đi xem triển lãm, có thể bì quá căng thẳng mà ấn nhầm gửi cho thái tử rồi!!

Thu hồi, thu hồi! Có thể thu hồi lại hay không hả!!!

Bi kịch là, thứ đồ này, một khi đã truyền đi là không bao giờ lấy lại được.

Lời nói như nước đổ đi, sao có thể thu hồi? Nằm mơ!

Sao bây giờ? Sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đầu đã lên đạn, Ninh Vũ Phi vội vàng lấy lại bình tĩnh.

Bổ cứu! Nhanh chóng bổ cứu!

Ninh Vũ Phi vội vã gửi tin nhắn cho thái tử: “A, chuyện này là do em tự chủ trương, Lăng Dục anh có rảnh không vậy?”

Nói xong lời này, Ninh Vũ Phi càng muốn tát mạnh lên mặt mình, đây không phải tìm chết mà là tự dùng móng vuốt sọc mình chết nhanh hơn!

Hết cách rồi, vì lấp hố mà cậu chỉ có thể đào một cái hố khác!

Không ngoài dự đoán, giọng thái tử rất nhanh vang lên bên tai cậu: “Em muốn đi xem triển lãm sao? Muốn đi cùng anh?”

Ninh Vũ Phi chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng, chỉ là…”

“Có thời gian.” Giọng nói thái tử ôn nhu ngọt ngào như kẹo bông, ngọt mà mềm mịn lấp đầy trái tim người khác: “Hôm nay được gặp em thật là quá tốt, Tiểu Phi, em chơi vui nhé, ngày mai anh tới đón em.”

Ninh Vũ Phi dường như có thể tưởng tượng ra Thẩm Lăng Dục có bao nhiêu vui vẻ, mà hắn vui vẻ, thì nụ cười ‘báu vật đế quốc’ kia càng mê người ra sao, e rằng trên đời này, trừ cậu ra thì không ai biết đến.

Không hiểu sao, trong lòng Ninh Vũ Phi nổi lên một tia hổ thẹn.

Mà tình huống trước mắt cũng không cho phép cậu hổ thẹn quá lâu.

Tuy đào hố càng sâu nhưng đáng ăn mừng là, hôm nay có thể miễn cưỡng lừa gạt được thái tử để qua cửa!

Ninh Vũ Phi lên cót, vội vàng gửi tin nhắn cho nghị trưởng đại nhân: “Học trưởng, mùi vị phi hồng chi tâm rất ngon, em rất thích, chờ đến buổi bế mạc triển lãm, chúng ta đi nếm thử được không?”

Uyển chuyển nói xong lời này, Ninh Vũ Phi run sợ xác định thật sự mình không hề gửi sai tin nhắn.

May mà đêm nay mạng cậu lớn, không tàn đến mức đó.

Tạ Cảnh hơi tiếc nuối: “Đêm nay không thể gặp mặt sao?”

Thanh tuyến của hắn đúng là được trời cao chăm sóc! Ngày thường nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn cũng làm tâm người đập loạn, vào lúc này lại hạ thấp giọng, kèm theo chút ủy khuất đúng là khiến tay chân người ta mềm nhũn, quá muốn chết!

Ninh Vũ Phi sâu sắc cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nề, vào lúc này cũng chỉ có thể quyết tâm mà nói: “Học trưởng, em cũng rất muốn gặp anh, nhưng em càng hi vọng cùng anh…” Cậu hơi dừng lại, mới phi thường mặt dày nói, “… Thật dài lâu.”

Lời này đối với Tạ Cảnh, không khác gì một mũi xuyên tim!

Ninh Vũ Phi cũng hết cách rồi, nếu không cậu sẽ không ra sát chiêu này.

Tuy 100% giải quyết được nghị trưởng sama, nhưng lương tâm cậu lại rất bất an, rất rất bất an!!

Lúc trước “Ninh Vũ Phi” chia tay với Tạ Cảnh, áp lực dư luận là nhân tố quan trọng nhất. Bởi vì lý do này mà hai người chia tay một lần, nên khi cậu và Tạ Cảnh hợp lại sau mới trở nên cẩn thận từng li từng tí, sợ một kẻ nào đó biết quan hệ hai người đem đi truyền bá rồi làm loạn cuộc sống của Ninh Vũ Phi.

Giờ khắc này, Ninh Vũ Phi lại nói lên câu ấy, tuy Tạ Cảnh rất muốn gặp cậu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn lại.

“Thật lâu dài…” Hắn thận trọng lặp lại ba chữ này, trong thanh âm còn mang ý cười và bất an, “Tiểu Vũ, em sẽ không gạt anh, đúng không?”

Ninh Vũ Phi tim đập thình thịch nhưng đã không còn nhìn thấy đường lui nữa rồi, đành phải cắn răng nói tiếp: “Học trưởng, em sẽ không gạt anh, chúng ta ngày mai gặp nhé!”

Gửi xong tin, cả người cậu đều tê liệt, trong lòng chỉ in đậm hàng chữ đỏ máu, “Mệt”!

Thân mệt, tâm mệt, đầu cũng mệt!

Mới mấy ngày đạp ba thuyền thôi mà đã mệt muốn chết, nguyên chủ nhà mi sống qua lửa địa ngục này như thế nào vậy hả!

Đêm nay là một đêm dằn vặt, mở đầu kinh tâm động phách, phát triển phập phồng lên xuống, và cuối cùng là yên tĩnh.

Không bị lộ tẩy chính là niềm vui lớn nhất, nên Ninh Vũ Phi uống đến say khướt, Lý Lâm miệng như gắn mô tơ lải nhải không bao giờ dứt.

So với kích thích của đêm nay, thì chuyện Lý Lâm say bỗng trở nên đáng yêu hơn nhiều!

Đưa Lâm gia về nhà, Ninh Vũ Phi mới trở về phủ bá tước.

Cậu cũng uống rượu, tuy độ cồn không cao nhưng đầu vẫn hơi nặng, sau khi vọt vào phòng tắm thì lăn lên giường ngủ.

Hôm sau, vừa mới bò dậy thì Ninh Vũ Phi đã vội vàng gửi tin nhắn cho thái tử.

Tối mai là lễ bế mạc, cậu nhất định phải đi cùng nghị trưởng sama, cho nên hẹn cùng thái tử phải dịch thời gian lên trước.

Nhỡ đâu mà đụng mặt với nhau, thì cậu chỉ còn nước đi nhảy sông tự sát!

Cũng may thái tử điện hạ chỉ cần có thể hẹn hò cùng cậu là đã rất cao hứng, còn vấn đề thời gian, toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi lo lắng đề phòng việc hẹn hò ngày mai, vốn tưởng rằng có thể thở ra một hơi.

Nhưng chân đạp ba thuyền, còn có hơi để mà thở sao?

Cùng ngày hôm đó, sáng sớm nay Ninh Vũ Phi bị một chiếc chiến cơ cấp A làm cho chói mù mắt chó.

Nguyên… Nguyên soái đại nhân!

Có cần trùng hợp đến mức này không? Có cần xui xẻo đến mức này không? Tại sao cứ phải là ngày hôm nay? Hôm qua không đến… hôm nay đến làm gì vậy trời?!?

Chiều nay có hẹn với thái tử điện hạ, tối nay có hẹn với nghị trưởng sama, chẳng lẽ sáng nay là có ‘hẹn’ với nguyên soái đại nhân sao.

Nhưng vấn đề là…

“Thiếu tướng, xin mời!”

Ninh Vũ Phi theo bản năng đáp lễ, âm thanh run rẩy: “Nguyên soái đại nhân đang…”

An Thanh vẻ mặt bình tĩnh mắt nhìn thẳng: “Các hạ đang ở căn cứ số ba, thiếu tướng xin nhanh chóng tới đó.”

Không còn đường lui!

So với hai vị kia còn có thể dùng máy truyền tin để liên lạc, nguyên soái đại nhân là còn không thèm dùng máy liên lạc với cậu luôn cơ đấy!

Chỉ có thể qua đó, nhất định phải qua đó, dưới quân lệnh, không thể cãi.

Đoạn đường này, Ninh Vũ Phi chân muốn nhũn ra, mãi đến khi tiến vào căn cứ, An Thanh mới mang cậu qua bãi đỗ, đi qua võ trường, cuối cùng đến một cánh cửa trắng tự động.

An Thanh dừng ở ngoài cửa, Ninh Vũ Phi bước vào nhưng cả người vẫn đang hoảng hốt.

Không lâu sau, trong phòng có một cánh cửa khác mở ra, kèm theo hơi nước phả ra ngoài, một bóng người cao lớn bước ra.

Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, mắt trực tiếp nhìn thẳng.

Hoắc Bắc Thần có thói quen tắm buổi sáng, thời gian này hắn thường trở về từ võ trường, vừa lúc tắm nước mát.

Ninh Vũ Phi nhìn, chỉ cảm thấy đầu ong ong vài tiếng, tim đập loạn xạ, hơi nước lan tỏa quanh thân thể hắn, len lỏi qua không khí, hun nóng tinh thần cậu.

Thật là một thân thể gợi cảm khiến người ta rung động, cánh tay rắn chắc, cơ ngực hoàn mỹ, còn có nhân ngư tuyến kéo dài xuống phía dưới… thân thể này cũng không quá mức cường tráng nhưng trải qua thân kinh bách chiến, từ trong huyết chiến sinh ra một loại cường thế khiến lòng người thán phục. Loại mạnh mẽ này không phải tập ở phòng thể hình mà thành mà đó là một loại cường hãn chỉ có thể trải qua tàn khốc của chiến tranh, vượt qua mọi thất bại và thành công mới luyện ra!

Kẻ mạnh chân chính, sẽ khiến người ta quên tất cả, trong lòng trào dâng chỉ có một lòng cam tâm tình nguyện thần phục và tuân theo.

Ninh Vũ Phi hoàn toàn bất động.

Hoắc Bắc Thần chậm rãi đi tới, bước chân của hắn vững vàng, khoan thai, như nhịp trống gõ lên tâm khảm Ninh Vũ Phi.

Mãi đến khi khoảng cách hai người cách rất gần, chiều cao chênh lệch khiến Ninh Vũ Phi chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.

Mà tư thế này lại…

Hoắc Bắc Thần một tay trói lấy eo cậu, cưỡng bách cậu ngẩng đầu nâng thân thể áp sắt vào hắn, một nụ hôn nóng bỏng ập tới.

Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trong lồng ngực, nhiệt khí cường liệt thuận theo huyết dịch mà nhanh chóng phun trào, rít gào hỗn loạn, giống như một kẻ đang thưởng thức qua thuốc phiện, bắt đầu điên cuồng khát vọng muốn trải nghiệm thứ trí mạng này!

Hê hê, chương sau có thịt vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.