Daisy, Carol/Chờ Hạ Nở Hoa - Rose, Carol/Đến Hạ Hoá Tro

Quyển 2 - Chương 7: Hanahaki




*Hanahaki là một từ tiếng Nhật chỉ loại bệnh viễn tưởng nói về tình yêu đơn phương. Ở trong tim mỗi người đều có một loài hoa. Khi hạnh phúc thì không sao. Nhưng khi yêu đơn phương ai đó hoa liền nảy mầm. Hoa phát triển cao lớn, hoa vươn cành mọc ra các cơ quan trên cơ thể. Mắt, mũi, miệng, tai và nở ra những bông hoa rực rỡ, đẹp mắt nhất. Người bệnh bị hoa rút cạn máu và gai đâm vào cơ thể đau đến chết. Nhưng nếu tình yêu ấy được đáp trả, hoa sẽ ngưng phát triển và ngày càng héo úa. Nếu người đơn phương càng hạnh phúc, đoá hoa ấy sẽ biến mất.

*Hana: hoa

*Haki: nôn, ói

Tôi nghĩ có lẽ bản thân bị bệnh hanahaki nên khi yêu Walter tim tôi mới đau đến vậy.

Mở mắt ra, tôi nằm trong căn phòng trắng toát. Ga giường trắng. Đây là bệnh viện Walter làm việc. Mọi người ở đây nghĩ “tôi là em gái anh ấy”. Tay tôi đang truyền nước biển. Tôi ngước mắt nhìn lên lại thấy Walter đang ngồi cạnh giường chăm chú nhìn tôi. Anh không hỏi mặt tôi bị làm sao. Anh không hỏi tại sao tôi lại ngồi ngoài mưa lâu như vậy. Anh chỉ đưa tay vén tóc tôi ra sau tai.

Anh nói: “Nếu em buồn ngủ hãy ngủ đi. Anh sẽ ngồi đây chờ rút kim tiêm cho em”.

Tôi rất buồn ngủ, mắt tôi díu lại. Giọng anh lại đều đều. Tôi an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ. Tôi rất sợ truyền nước. Tôi luôn thức để nhìn từng giọt nước đang truyền vào cơ thể tôi, tôi sợ như hôm ấy tôi ngủ quên, máu tôi chảy ngược lên trên. Màu máu rất đáng sợ, nó giống con rết vòng vèo mà tôi sợ đến nỗi chẳng biết làm gì. Hốt hoảng, sợ hãi nhưng chẳng biết làm gì.

Buổi sáng tôi thức dậy. Walter đi đâu mất. Có lẽ là làm việc. Tôi khoác áo đi ra ngoài hóng gió. Tôi đứng trên lầu nhìn xuống phía dưới liền thấy Walter, anh ấy tay xách thứ gì đó. Bên cạnh là một cô gái. Bọn họ nói gì với nhau, anh ấy liền cười. Tựa như nụ cười là ánh nắng rất chói chang. Chói đến nỗi tôi đưa tay lên che mắt mình lại. Walter chưa bao giờ cười với tôi như vậy.

Có hai chị y tá đi ngang. Chị A nhìn xuống dưới nói: “Thật đẹp đôi! Mong họ là một đôi”.

Chị B đáp lại: “Cậu không biết à. Hai người họ là bạn thân. Hình như..bác sĩ Walter thích thầm bác sĩ Cathy".

Chị A đáp: “Thật vậy sao. Thật ngưỡng mộ bác sĩ Cathy. Vậy bác sĩ Cathy có thích bác sĩ Walter..không?”.

Chị B cười, giọng bùi ngùi: “Có lẽ..là không. Thôi làm việc thôi”.

Họ đi mất, tôi vẫn đứng đó rất lâu mới nhấc chân đi. Khi quay lại phòng liền thấy Walter. Mặt anh ấy hơi sưng không biết là do đâu. Tôi rất mệt không muốn suy đoán tiếp nữa.

Anh ấy dường như định chạy đi tìm tôi, ánh mắt thoáng lo lắng. Nhìn thấy tôi, anh ấy cười: “Ăn cháo đi Carol. Anh mua cháo mà em thích nhất rồi đây”.

Tôi nghiêng đầu như lắng nghe lại như muốn hỏi “Chị đi cạnh anh là ai vậy”. Nhưng tôi sợ nghe đáp án từ anh ấy. Tôi lừa mình dối người rằng tình yêu thầm kín của anh ấy tôi không biết.

“Em muốn về nhà”.

“Ăn cháo đi. Ngoan, ăn xong anh dẫn em về nhà”.

Giọng anh ấy hôm nay dịu dàng nhiều hơn, ấm áp nhiều hơn. Tôi liền bắt đầu ăn cháo. Tôi chán ghét bệnh viện, tôi ghét mùi khử trùng, tôi ghét màu trắng toát này. Tôi ăn rất nhanh, tôi muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“Em ăn xong rồi. Về thôi”. Tôi ngước nhìn anh ấy với ánh mắt khẩn cầu. Đừng để tôi ở đây nữa, đừng để tôi gặp anh ấy và chị gái mang tên Cathy đi bên nhau.

“Anh cõng em về, được không anh?!. Em đi không nỗi nữa rồi”. Tôi muốn chị Cathy thấy anh ấy quan tâm tôi nhường nào. Nhưng tôi quên mất chỉ Walter thầm kín yêu chị Cathy.

“Được. Lên đây anh cõng”. Lưng anh ấy ấm áp, rất ấm.

Bệnh viện gần nhà chúng tôi nên đi bộ khoảng 15 phút. Tôi dành 15 phút ấy được gần Walter hơn. Tôi mong ước, Walter sẽ cõng tôi như vậy suốt đời.

Đến nhà, tôi chỉ thấy bác May. Mẹ và anh trai tôi, tôi đều không thấy. Sự lộn xộn bừa bãi cuộc chiến giữa tôi và anh tôi đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.

Anh đỡ tôi nằm trên giường sau đó tạm biệt tôi để đến bệnh viện làm việc.

Bác May dỗ vào lưng tôi như đang ru một đứa trẻ ngủ. Bác nhìn tôi, đôi mắt bác chứa sự đau lòng, sự yêu thương.

Tôi nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, có chút gió thổi vào. Tôi ngập ngừng nói:

“Bác May ơi, một người đối xử tốt với một người, đó không gọi là yêu ạ? Tại sao dù cho yêu người không thích mình cũng không chịu quay lại yêu người yêu mình ạ”.

Bác May giọng mềm mại như nước: “Con có thể nói dừng yêu là dừng yêu một người được không?”

“Không ạ”

“Con không thể làm được. Người khác cũng giống con cũng không làm được”. Bác ngừng một chút rồi lại nói: “Người tốt với con chưa chắc đã yêu con nhưng người yêu con sẽ rất tốt với con”.

Tôi lại muốn hỏi bác May, vậy Walter là vì yêu nên đối xử tốt với tôi phải không? Nhưng giọng tôi nghẹn ngào và tôi mệt chỉ muốn ngủ.

Năm ấy, tôi 20 tuổi, Walter 28 tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.