Daisy, Carol/Chờ Hạ Nở Hoa - Rose, Carol/Đến Hạ Hoá Tro

Quyển 2 - Chương 15: Tôi muốn hoá thành ánh bình minh




Hôm nay em ấy phẫu thuật. Carol nhờ tôi bán căn nhà của em ấy lấy tiền đó đưa cho bệnh viện và những đứa trẻ ở cô nhi viện.

Trước khi vào phòng phẫu thuật em ấy đưa tôi nửa bức ảnh một người thiếu niên và hai lá thư mang tên người nhận là Walter, Loki.

Carol nói với bệnh viện tôi là người thân của em ấy. Nếu em ấy xảy ra chuyện gì. Hãy để tôi quyết định. Tối hôm trước ngày phẫu thuật, Carol nói với tôi rất nhiều, nhiều giống như lời từ biệt.

Em bảo với tôi: “Cám ơn tôi rất nhiều trong thời gian qua. Nếu em ấy không qua khỏi mong tôi hãy hoả tán em ấy. Sau đó đợi bình minh lên lấy tro cốt em ấy rải trong vườn hoa ở nhà cạnh nhà em. Đấy là ngôi nhà có cửa màu xanh nước biển, có lẽ là ngôi nhà trống. Một bụi hoa cúc hoạ mi rậm rạp giống khu rừng nhỏ. Em mong tôi nhanh chóng hoả tán em. Vì em sợ lạnh và xấu. Cái lạnh trong nhà xác em rất sợ”.

Tôi ôm em vào lòng khóc nức nở, tôi khóc không thành tiếng. Tôi không biết nói gì với em. Chỉ ôm em khóc.

Carol cũng ôm tôi khóc. Em ấy còn vỗ nhẹ vào lưng tôi nói “Em sẽ rất nhớ, rất nhớ chị”.

……..

Đó là một mùa hạ tươi đẹp, gió mát thổi nhè nhẹ ngày 06/06/2003. Tôi đợi trước cửa phòng phẫu thuật nghe tin em ấy mất. Tôi nghe các cô y tá bảo lúc tim em ấy ngừng đập mắt em ướt nhoà nhưng miệng cười vui vẻ. Em mất đúng 12h tối. Tôi đợi đến 4h sáng mong rằng ai đó đến tìm em ấy nhưng không có, tôi nhớ lời em ấy sợ lạnh liền hoả tán em ấy. Đúng 6h sáng, tôi đem em ấy về rừng hoa cúc hoạ mi rải đầy trên đất. Những bông hoa lung lay trong gió. Tôi nghe tiếng cười đâu đây.

Em nói với tôi “Chị Kitty, em rất vui vẻ!”.

Tôi mỉm cười nhìn bầu trời hôm nay. Bầu trời đẹp đẽ, mây xanh, có những chú chim bay trên bầu trời rộng lớn. Tôi biết em đã gặp được người em nhớ. Hẳn là em rất vui.

Nhưng không hiểu sao, lòng tôi quặn đau. Tôi ngồi cạnh vườn hoa khóc. Khóc đến trời đất quay cuồng.

Tạm biệt Carol! Tạm biệt em! Kiếp sau mong em không còn đau thương!

……….

Trích đoạn Carol:

Lúc vào phòng phẫu thuật, trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ “Tôi muốn hoá thành ánh bình minh luôn luôn được sưởi ấm”.

Khi đoá hoa trong tim tôi chen từ miệng, mắt, mũi tôi để nở những đoá hoa tuyệt đẹp. Tôi thấy mình mặc một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp. Váy đuôi cá dài lấp lánh, tay tôi cầm một bó hoa hướng dương điểm xuyến vài cánh hoa cúc hoạ mi. Tôi đẩy cửa nhà thờ bước vào. Bên trong là lễ đường. Mọi người đang cười vui vẻ. Walter anh ấy đang đứng trên lễ đường nhìn tôi. Tôi liền nâng chân váy chạy đến thì có một cô gái xuyên qua tôi nắm lấy bàn tay Walter đang dơ về phía tôi. Họ nắm tay nhau, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Tôi bơ vơ, lạc lối đứng giữa lễ đường. Tôi muốn chạy đi nhưng nhấc chân không được. Họ trao nhẫn cưới cho nhau. Có tiếng hét hò “hôn đi, hôn đi”. Tôi bịt kín đôi mắt mình lại, nước mắt ước nhoà. Đến lúc tôi cảm thấy thở không nỗi nữa.

Chợt có bàn tay từ đằng sau nắm lấy tay tôi. Là bác May, chính là bác May. Giữa sự ồn áo náo nhiệt đám cưới. Bác May vuốt tóc tôi ra sau tai. Bác mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi tôi:

“Đi với bác nha con”

“Lên thiên đường hả bác?”. Tôi đáp lời bác

“Ừm, chúng ta cùng lên thiên đường. Nơi đó rất ấm áp. Bác sẽ chăm sóc con. Chúng ta sống mãi bên nhau con nhé?!”

Tôi nắm lấy bàn tay bác, liền gật đầu: “Dạ, bác May. Chúng ta sẽ sống mãi bên nhau bác nhé!”.

Bác nắm lấy tay tôi cùng nhau đi ra lễ đường. Ông mặt trời thức giấc, ánh bình minh lan toả. Thật ấm áp. Tôi và bác May tan vào hư vô. Tôi mỉm cười với bác May. Thật tốt quá khi bác May vẫn ở bên tôi.

Ngày 06/06 là sinh nhật Carol.

~~THE END~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.