Người trong hình là Loki và bạn trai cậu ấy. Là những tấm hình trong máy ảnh của tôi.
Tôi vẫn không hiểu lời cậu ấy nói. Ngoài trời mưa đổ rào rào như trút nước.
“Tại sao cậu làm vậy. Tại sao? Tại sao hả?”. Loki hét như tiếng sấm vừa vang dội vừa chua chát.
Tôi lấy lại hơi thở của mình, bình tĩnh hỏi cậu: “Cậu có thể nói rõ cho mình được không? Chuyện gì đã xảy ra vậy, Loki”.
“Những tấm ảnh này ở trước nhà tôi. Không những vậy còn dán mọi con đường trong thôn. Cậu nói xem, cậu đang làm cái gì?”. Giọng Loki nghẹn ngào cũng đầy tức giận.
“Mình không làm như vậy. Cậu biết mà Loki, mình sẽ không làm như vậy”
“Vậy cậu nói xem, hình này ở đâu ra?”
“Mình không biết, thật sự không biết”
“Tại sao cậu không biết, nó ở trong máy ảnh của cậu”
“Nhưng..tại sao mình phải làm vậy hả Loki. Cậu bình tĩnh suy nghĩ lại đi. Mình không có lý do gì phải làm vậy”
“Lý do? Giờ cậu còn hỏi lý do. Cậu gặp bạn trai tôi cậu đe dọa anh ấy phải chia tay tôi nếu không cậu đi khắp nơi nói cho mọi người biết bạn trai tôi là “gay”. Cậu nói đi, cậu có làm vậy không?”
Nước mắt tôi như sắp chực trào. Nó ngay hốc mắt tôi. Chỉ cần tôi cúi đầu, nó liền chảy xuống gò má.
“Mình..có. Nhưng không phải như cậu nghĩ đâu Loki. Anh ta, anh ta..là người xấu. Cậu biết không, anh ta đi khắp thôn nói xấu cậu. Anh ta nói cậu bệnh hoạn, biến thái..Anh ta..”. Tôi nức nở nói với cậu ấy.
Loki cũng khóc: “Đừng nói dối nữa Carol. Mình biết cậu sợ mình bỏ rơi cậu vì ngoài mình ra cậu không có bạn. Mình biết cậu chỉ muốn mình thuộc về cậu. Mình biết cậu ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân cậu”.
Hai chữ “ích kỷ” cậu ấy gần như hét lên. “Nhưng tại sao, tại sao cậu làm như vậy. Mình thật thất vọng về cậu”.
Loki dừng lại, như nghĩ đến gì đấy cậu lại bảo: “Cậu có tin vào lời nguyền không Carol…Nếu cậu tin, mình nguyền rủa cậu cả đời khộng hạnh phúc. Cả đời không được ai yêu thương”.
Nói xong Loki liền chạy mất. Tôi úp mặt vào chân khóc khản cả giọng. Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra.
Rất lâu sau lại có tiếng bước chân lại gần.
“Loki! Loki! Có phải cậu…”
Trước mắt tôi không phải Loki mà là Walter, anh ấy đang nhìn tôi. Cũng giận dữ như cái cách Loki đã nhìn tôi. Tôi biết Walter hẳn đã biết chuyện. Tôi nắm lấy tay anh ấy.
“Water..anh có tin em không? Em không bao giờ làm việc như vậy”.
Walter hất bàn tay tôi ra. Giọng anh ấy rất lạnh: “Hôm nay anh đến tạm biệt em. Gia đình anh sẽ chuyển sang Đức”.
“Nhưng bác Mari nói, anh sẽ ở đây mà, đúng không anh?”. Tôi gấp gáp nói.
“Không, anh sẽ đi”. Anh lạnh lùng nói với tôi như vậy.
Tiếng gió rền phía ngoài đẩy những cái chai thủy tinh vỡ tan tát. Như tiếng trái tim tôi.
“Không Walter, xin anh.. xin anh đừng đi. Hãy ở lại đây. Hãy ở lại đây đi anh. Vì em..được không anh?!”
Anh ấy im lặng. Rất đáng sợ. Sự dứt khoát của anh ấy cũng đáng sợ. Walter định bỏ đi.
Tôi vắt hết óc suy nghĩ lý do. Tôi chạy lên một bước nhỏ níu lấy tay anh ấy: “Anh biết mà từ nhỏ cơ thể em đã ốm yếu. Có thể em mắc bệnh gì đấy. Anh ở đây đi, ở đây chăm sóc em, được không anh?” Tôi bám bàn tay anh ấy như bám vào cọng rơm cuối cùng. Tôi tha thiết khẩn cầu anh ấy. Xin anh đừng bỏ rơi tôi.
Anh ấy hét tên tôi: “Carol!!! Em có thể đừng đem cơ thể mình ra làm trò đùa được không. Em.rất.khoẻ.mạnh”. Anh ấy nhấn mạnh từng từ một.
“Làm sao anh biết nó khoẻ mạnh. Làm sao anh biết, làm sao anh biết. Có thể nó sắp chết rồi”. Tôi chỉ vào tim mình cũng hét lại với anh. Mọi người đi rồi, tôi còn ai, tôi còn ai bên cạnh đây. Xin hãy nói cho tôi biết.
“Vậy em nói cho tôi biết khi nào em chết. Em hãy nói cho tôi biết”. Hai tay anh lắc bờ vai tôi. Đôi mắt anh, lại là đôi mắt ấy, đôi mắt chứa đầy sự “kinh tởm”, oán giận và hờn trách.
“Em không biết..”. Tôi lí nhí trả lời. Làm sao tôi có thể biết được đây.
Giọng anh cười cợt. Buông một câu: “Em lúc nào cũng vậy chỉ biết nghĩ cho bản thân. Không bao giờ suy nghĩ cho người khác”. Nói xong câu ấy, anh liền hất bàn tay tôi ra.
Tôi níu lấy tay anh lần cuối. Tôi nghe giọng mình vang lên vừa đau thương vừa uất nghẹn: “Có phải anh đi Đức gặp chị Cathy không? Có phải anh thích chị ấy từ lâu không?”.
Anh đẩy tay tôi, một mạch đi không quay đầu lại.
Chỉ cùng một ngày, không, trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi nghe hai người tôi thương yêu đều nói rằng “tôi là người ích kỷ”. Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà khóc rống lên. Tôi, tôi ích kỷ điều gì. Họ có thể nói rõ cho tôi được không?
Nhưng đột nhiên tôi nhớ ra. Nếu tôi dễ dàng buông tay Walter bây giờ. Liệu khi nào tôi mới có thể gặp lại anh ấy. Tôi lao trong màn mưa chạy đến nhà Loki tìm anh nhưng không có. Tôi về nhà lấy ngay điện thoại gọi cho anh ấy. Tôi gọi rất nhiều cuộc. Tiếng chuông kéo dài, kéo thật dài.
Nghe máy đi Walter! Nghe máy đi Walter! Tôi lập lại nhiều lần như vậy.
Cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Wal..”
“Đừng làm phiền tôi nữa. Biến đi! Đồ quái vật!!!”
Sau đó là một tràn tiếng bíp dài từ tai nghe. Tôi sững sờ ngồi rất lâu. Tôi không tin vào tai mình. Tôi không tin vào những gì mình đã nghe thấy.
Walter anh ấy nói “tôi là quái vật”. Walter anh ấy nói “tôi chính là..quái vật”. Walter, anh ấy nói “tôi biến đi”. Miệng tôi lẩm nhẩm. Tôi mệt mỏi nằm rạp xuống sàn nhà.
Có tiếng trẻ con đâu đây. Chúng xúm lại vòng tròn một đứa trẻ chỉ chỉ, trỏ trỏ. Luôn miệng nói:
“Đồ quái vật”
“Đồ quái vât”
“Mau cút đi
“Mau biến đi”
Mọi âm thanh lộn xộn vang lên bên tai tôi. Cô bé hai mắt xanh đen ấy ngồi giữa vòng tròn đám trẻ co rúm lại. Vai cô bé run lên.
Tôi co chân cuộn tròn người lại. Tôi tự hỏi cô bé ấy, là ai vậy, là ai vậy…
Tôi đã quên mất hai từ “quái vật”. Tôi đã nhiều lần thấy ánh mắt Walter nhìn tôi như vậy. Nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy. Anh nhìn tôi khi tôi nắm tay anh, anh nhìn tôi khi tôi hôn anh. Anh đều nhìn tôi giống như ánh mắt bọn trẻ ở trường.
Trước lúc ngất đi. Tôi đã nghĩ mình chính là chú cá mắc cạn trong đoạn văn tôi đã từng đọc. Không có nước chú cá thoi thóp, đau đớn và tắt thở.
“Giống như chú cá được vớt lên bờ. Tôi khắc khoải chờ mong tháng ngày được chết. Bơ vơ, lạc lõng, cô độc kèm theo nỗi nhớ cùng ngàn nỗi đau khác cứ kéo đến như bão lũ tràn về. Có tiếng rên rỉ, gào thét nhưng chẳng ai nghe thấy. Tôi đợi. Nhìn qua màn khe cửa tôi thẫn thờ đợi. Đợi tiếng bước chân quen thuộc kèm theo nụ hôn in hằn vào má tôi. Đâu đó có tiếng chuông ngân, đâu đó có tiếng cười đùa. Nhưng với tôi tất cả hỗn âm ấy đều là tiếng thét từ trái tim tôi. Lỗ hỏng bị khoét sâu, nứt toác khiến mỗi đêm đều đau buốt. Và rồi mỗi đêm lại có tiếng thét khổ sở của ai đó ngân lên. Tôi vuốt ve, xoa dịu nó nhưng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Tôi chỉ có thể bám riết sự chịu đựng đợi xuân hạ rồi thu đông. Đợi đến khi đôi mắt mù lòa, nhạt nhòa, hương vị lẫn lộn và rồi đắng chát đến khô cằn”. - Mắc cạn
Nắm ấy, tôi chuẩn bị đón sinh nhật 23 tuổi. Walter 31 tuổi.