Đại Vương Phi Phúc Hắc

Chương 12: Tình địch tới cửa, Khiêu chiến




Thịt tới tận miệng mà phải nhải ra đó là một loại cực hình đối với nam nhân Dật Thần hung hăng nhìn tên gia nô đang có rún vì sợ trong lòng lại than nhẹ một tiếng " vương gia Tân Ngọc Quận Chúa đang ngoài cổng la lối muốn gặp Vương Phi"

Lục Như Ca Nhíu mi tâm lại" Tiêu Dạ Thần ngươi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bất bổn phi dọn?"

Tiêu Dật Thần Cười Tà mị Nhìn Tiểu Vương Phi " Phu Quân Đây Nột lòng một dạ với ngươi chỉ trách bổn vương sinh ra đã khuynh quốc khuynh thành nên ông bướn lượn lờ"

Lục Như Ca Nghe xong máu xong Lên não Hung hăng trừng hắn một cái" còn nói, Đi Xem nàng ta đang la cái gì"

Hai người vai kề vai ngang nhiên mà đi tội cho tân nương trong phòng hiu quạnh, đi gần đến của Lục Như Ca đừng lai " Tiểu Vương Phi sao lại không đi tiếp?"

Lục Như Ca như đang suy nghĩ cái gì đó nói " Bổn Vương Phi đang Nghi có cần Kêu Nhiên Nhi với Ý nhi đánh ghen phụ hay không"

Trong phủ ngã nhào vương phi người không cần vô sỉ vấy chứ.

*

" Lục Như Ca ngươi là con rùa rụt cổ mau lăn ra cho bổn quận chúa"

Lục Như Ca nhăn mặt lại nhìn Thiếu nữ trước mắt Mi thanh mặt tú tai sao ăn nói khó nghe như vậy?

" Gọi Bổn vương phi có chuyện gì phủ vương gia chứ không phải cái chợ ngươi la lối cái gì"

Lục Như Ca Hờ Hợt Nhìn nữ nhân " Thần Ca Ca bổn quận chúa hỏi tội ngươi tài sắc ta không thua kém nàng vì sao ngươi không chọn ta, ta từ bỏ tôn nghiên của mình xin phụ hoàng ngươi làm trắc phi ngươi lại cự tuyệt giờ lại lấy muội muội nàng ta con lời hứa năm xưa chang nói đi"

Như Ca quay lại nhìn Dật thần một cái " lời Hứa?"

Dật thần đổ mồ hôi lạnh lùng nhìn Tần Ngọc " Bổn vương năm xưa mang ơn cứu mạng của ngươi ta chỉ nói là sẻ bảo hộ ngươi cả đời chứ không hứa lấy ngươi"

Tần Ngọc lã chã Nhìn nhu nhược như cành liễu lung lây trong gió " Ngọc Nhi chỉ muốn cả đời này ở cạnh Thần Ca Ca"

Lục Như Ca nhíu Mi Chặt hơn Nhìn Dật Thần" Hôm nay ta muốn khiêu chiến với người Lục Như Ca"

Dật Thần Không Vui Nhìn Tần Ngọc " Tần Ngọc Người Đừng có làm càn"

Tần Ngọc chỉ cảm thấy thứ gì đó hung hăng đâm vào tim mình" Nàng ta không xưng với chàng ta là quận chúa của tậy vực địa vị tài năng ta điều có vì sao chàng chọn nàng nàng chỉ là một phế vật"

Như Ca hơi thở lạnh lẽo nhìn Tần Ngọc" Bổn Vương phi chấp Nhận khiêu chiến với điều kiện người hạy tránh xa phu quân ta một chút "

Tần Ngọc Cười to" phế vật như ngươi khiêu chiến bổn quận chúa thật nực cười ta chấp nhận niếu ta thắng người phải tráng xa chàng"

Như Ca Nhếch môi lên hơi thở mang theo ấp lực " 3 ngày sao thượng đài hoàng gia" bỏ lại lời thách đấu quay lưng đi.

cửa phủ đống chặt lại Như Ca nhìn Dật Thần Một Cai Mắng to" Tiêu Dật Thần Bổn Vương Phi ăn Phải dấm rồi ngươi đi vào Tân hong mà ngủ Hừ"

Dật Thần Ca kinh Chạy theo năn nỉ tới cửa phong rầm một tiếng nàng ở trong nàng ở ngoài Dật Thần hận không phá cửa vào được " Tiểu Vương phi nàng nhân tâm để ta chết cóng sao"

"Đến thư phong mà ngủ" Như Ca Lạnh lùng Phát ra tiếng lòng Dật Thần Run dữ dội rồi thờ dài một tiếng.

**

" Đại Ca cái này huynh chính là bị nương tử mình ruồng bỏ?"

Tiêu Doãn Danh cươi ngã nghiên đến nước mắt cũng chảy

Dật Thần Chột Dạ Hừ lạnh" Ngươi rãnh như vậy ta rất nhiều nhiện vụ giao cho ngươi"

Chỉ kịp nghe tiếng vù đã thấy nam nhân đang cười nghiên ngã chạy trối chết, Dật Thần Cong môi lên "Chạy còn nhanh hơn thỏ"

*

Sáng hôm sao Lục Ý cố Tình Dậy sớm đến Thỉnh an Lục Như Ca Nhưng vừa đến trước cửa đã bị trận gió doạ cho sợ " Tiêu Dật Thần Trả Linh Chi Cho Bổn Vương Phi"

Như Ca hung hăng cầm chổi lông ra rượt Dật Thần, hắn quần áo chưa chỉnh tề gầy cũng chưa kịp mang chạy bán mạng " Vương Phi Nàng Như vậy là ngược đãi phu quân bổn vương cưới nhần sư tử rồi a"

Như Ca giận đến mặt đỏ tay tía rống" Dật Thần Chàng Đứng Lại cho Ta"

Dật Thần gương Mặt yêu nghiệt điên đảo chúng sinh cười một cái " có Ngu mới đứng lại"

Lục Y vừa tỉnh lại đã thấy Như Ca cầm chổ lông ra rượt hắn chạy vòng vòng cả người trấn động Nhìn màng trước mắt nghiến ra nghiến lơi, vừa lúc có một Nô tỳ đi ngang lắc đầu nói " Lại nữa rồi "

Vừa lọt vào tay Lục Y Lục Y níu Nô Tỳ lại hỏi " bọn họ thương như vậy lắm hả"

Nữ tỳ thành thật nói " Bẫm Trắc Phi đúng rồi Ạ Ngày nào họ cũng đanh nhau một trân tơi bờ người mới về nên không quen là phài hạ nhân ở đây mới đầy cũng như người nhưng thấy hoài cũng quen có bữa hai người vừa mở mắt đạ đánh nhau đến sập giường"

Lục Y Nghe xong trong lòng nổi lên ghen tị Nữ tỳ lui đi lầm việt

" Phu quân mau đưng lại Nương Tử Hảo Hảo ôn nhu với ngài"

Như ca cố tình nhấn mạnh từ ôn nhu dật thần khéo môi hung hăng giật, duổi nữa ngày trơi cũng không bắt được Như Ca phụng phịu nội giận nén chổi xuống " Ngài Bắt Nạt ta ta sẽ hưu phu(li hôn)"

Dật Thần dở khóc dở cười ai thấy hắn bắt nạt nàng chưa? cuối cùng cũng phải lại dỗ mua chuột bằng một cai linh chi.

Lục Y Thấy hai người ân ân ái ái hận người đứng đó không phải mình uyển chuyển đi lại " Tỷ Tỷ Các tường"

Như Ca thoạt nhìn một cái nhếch môi lên" sao này khôi cần câu nệ lễ nghĩa"

Lục Y hơi Mĩn cười ánh mắt si mê hướng về Dật Thần nam nhân này đúng là yêu nghiệt hạ thế cứ như một loài hoa anh túc chạm vào là nghiện.

Nói qua loa vài câu Như ca than mệt về phòng, Lục gia hiện giờ ra bay chó chạy rối tung lên sao khi dật thần đánh âu dương nam cung một trận nén về Âu phủ âu Gia chủ đùng đùng nỗi giận Đại vương gia động được lục gia hứng hết Lục Như Ca một chút đau lòng cũng không có còn 1 ngày nữa tiêu tán cốt sẽ phát tác chuyện hay vẫn còn.

tết tới rồi nên truyện sẽ châm ra, đọc xong cho cmt nha:)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.