Đại Tỷ

Chương 32: Đêm giáng sinh




(Re) : Các mụi mụi đệ đệ của tỷ nghỉ lễ cóa đi đâu không hay đóng cửa ở nhà ngồi đọc truyện ? kà kà…các FA của tỷ đọc chương mới đừng có gato nhé :P

Nhào zô nàoooo…chương mới đặc biệt dài đã ra lò nhóe ;)

***

Không khí Giáng Sinh rộn ràng khắp nơi. Các cửa hàng tấp nập người mua sắm trong giai điệu lưu luyến Christmas Eve của Tatsuro Yamashita.

Akane và đồng bọn đã lên kế hoạch sẵn cho đêm Giáng Sinh. Bọn họ sẽ đóng đô tại quán cafe Gió Mới, cùng ăn gà KFC rồi kéo nhau ra tháp Tokyo.

Hiển nhiên Tora kịch liệt phản đối. Vì cớ gì cả ngày Giáng Sinh cậu cũng phải làm thân osin cho đám người này ? Không công bằng. Quá vô nhân đạo.

Nhưng lời phản đối của Tora như gió thoảng bên tai, chẳng có mống nào thèm để ý. Bọn họ còn bận bàn bạc xem ai sẽ đi mua KFC. Cuối cùng đành dùng bốc thăm để quyết định. Jun và Hokkai trở thành hai kẻ kém may mắn.

Akane biết dạo này Rukio bận rộn với vụ án bắt cóc kia, cả tuần cô không nhắn tin sợ làm phiền anh. Đột nhiên một tối, cô đang định leo lên giường đi ngủ thì điện thoại reo. Giọng Rukio nghe khá mệt mỏi:

-Bạn gái à, em ngủ chưa ?

-Em đang chui lên giường đắp chăn rồi nè.

-Em nhìn ra cửa sổ đi !

Akane hồ nghi vén rèm cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên Rukio đang ở dưới, nửa ngồi nửa đứng dựa vào xe moto, một tay cầm điện thoại, tay kia vẫy vẫy.

-Anh làm gì trước cửa nhà em giờ này ?

-Em xuống đây chút đi. Anh sắp chết cóng rồi. Xuống đây sưởi ấm bạn trai em gấp nè.

Akane khẽ cười thầm cái trò làm nũng của Rukio.

-Anh khoẻ như gấu vậy, lạnh một chút không chết được.

-Em đánh giá anh cao quá ! Nhìn vậy thôi chứ anh chịu lạnh rất kém. Vì yếu đuối nên mới cần bạn gái mạnh mẽ che chở đó.

Akane cười khe khẽ. Miệng lưỡi của Rukio quả thật không ai bì kịp.

-Đợi chút, em mặc áo khoác đã.

-Nhớ đi thêm tất nha. Ngoài này thực sự lạnh lắm.

Akane nhanh chóng khoác thêm chiếc áo len dài, lại choàng ngoài áo gió, chân đi thêm chiếc tất dày.

Cô nhè nhẹ đi xuống cầu thang, mở cửa bước ra ngoài. Vừa đến gần Rukio, cô đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh kéo vào sát người.

Rukio gục đầu lên vai Akane, thì thầm bên tai cô:

-Anh nhớ em quá ! Cả tuần em bỏ bạn trai mốc meo luôn.

Cái kiểu làm nũng của Rukio thật khiến Akane bó tay. Đôi khi cô tự hỏi bạn trai của mình rốt cuộc là bao nhiêu tuổi ? Lúc thì nghiêm nghị như ông già, lúc lại giảo hoạt như một tên thanh niên mới lớn, lúc nhõng nhẽo lại chẳng khác đứa nhóc 4 tuổi là mấy.

-Em sợ làm phiền anh nên mới không nhắn tin.

-Ngược lại, anh thèm bị làm phiền chết được !

-Vậy nửa đêm nửa hôm anh chạy đến đây chỉ để ôm em thôi hả ?

-Ừ. Mà nếu được hôn nữa thì càng tốt.

Vừa dứt lời, Rukio đã áp môi lên môi Akane. Cô nàng chẳng kịp phản ứng, hai bàn tay nắm lại trước ngực Rukio, bị động mà đón lấy sự tấn công.

Sự đối lập giữa bờ môi lạnh ngắt và chiếc lưỡi ấm nóng của Rukio khiến cả người Akane như cứng lại. Lưỡi Rukio chạm vào lưỡi Akane, quấn lấy nó, đùa nghịch nó, mê miết không rời.

Rukio kết thúc nụ hôn dài bằng cách cắn nhẹ vào môi Akane. Anh buông cô ra, nở nụ cười vô cùng thoả mãn, rồi phán một câu:

-Hơi hơi no rồi.

Akane thật chẳng còn từ nào để nói.

Rukio xoa nhẹ má Akane, mỉm cười bảo:

-Em vào nhà đi.

Rukio rời Akane, định leo lên xe moto thì Akane níu tay anh lại. Rukio cười gian, hỏi:

-Không nỡ xa bạn trai hả ?

-Đừng tưởng bở. -Akane le lưỡi. -Chỉ là…uhm…

-Ngập ngừng thế này thật không giống em.

-Em biết dạo này anh đang bận. Nhưng mà…uhm…Giáng Sinh…bọn em có buổi hẹn, anh đến được không ?

Rukio nghe xong cười phá lên, xoa xoa đầu Akane, nói:

-Chuyện chỉ vậy thôi mà em khó nói thế sao ? Bạn gái ngốc, Giáng Sinh đương nhiên phải ở bên cạnh em chứ ở cùng đám tội phạm làm gì ? Muốn mấy giờ anh qua đón ?

-8 giờ rưỡi nha. Bọn em hẹn ở quán cafe Gió Mới lúc 9 giờ.

-Được.

Rukio leo lên xe moto, nháy mắt với Akane:

-Anh về đây, bạn gái ngủ ngoan nhé !

Rukio hôn cái chụt lên má Akane rồi mới đội mũ bảo hiểm, rồ ga phóng đi. Akane cười tủm tỉm, nhảy chân sáo vào nhà. Giáng Sinh đầu tiên với Gấu, Đại tỷ nhà ta sao không vui cho được.

Đêm Giáng Sinh, đúng 9 giờ cả đám đã tập trung đông đủ trong quán café Gió Mới, ngoại trừ Jun và Hokkai chắc đang chật vật xếp hàng mua KFC. Bàn của Akane và đồng bọn nằm ngay sát cửa sổ, từ đây dễ dàng nhìn thấy phố xá đông đúc ngập trong ánh đèn. Gương mặt người qua kẻ lại đều mang theo nụ cười rạng rỡ.

Hazumi không có ca làm việc hôm nay, nhưng trong khi chờ Jun và Hokkai đến, cô tình nguyện vào bếp phụ giúp. Tora đang xắn tay áo rửa ly tách. Mặc dù mang cái danh quản lý, những dịp đông khách như hôm nay thì bất kể chỗ nào thiếu người phụ là Tora phải nhảy vào.

Chàng rửa, nàng tráng, vô cùng nhịp nhàng. Người ngoài nhìn vào dễ liên tưởng đến cặp vợ chồng mới cưới đang cùng nấu ăn rửa chén, vô cùng tình củm. Nhưng mà người trong cuộc thì lại thấy không khí quá yên ắng, đến mức thiếu tự nhiên. Cuối cùng Hazumi cũng mở miệng.

-Cây thông ở nhà bác tớ to khủng khiếp ấy. Cậu có tin nổi không, tớ phải bắc thang để trang trí cho nó đấy. -Hazumi cười khúc khích. – Mấy quả cầu trang trí cũng rất to và đẹp nữa. Tớ có thể dùng chúng để soi gương luôn.

-Con gái có vẻ thích mấy chuyện đó nhỉ.

-Ơ, thế nhà cậu không trang trí cây thông sao ?

-Không.

Hazumi hơi ngẩn người ra. Thực ra tục lệ trang trí cây thông nhằm tạo ra cơ hội cho các thành viên trong gia đình quây quần tụ họp, cùng nhau làm việc và gây dựng kỷ niệm đẹp. Hazumi tự nhủ, “Không lẽ nhà cậu ấy quá truyền thống nên không theo xu hướng ăn mừng lễ Giáng Sinh ?”

-Bố mẹ cậu chắc là rất truyền thống..? – Hazumi dè dặt hỏi.

-Không. -Tora ngừng một chút, rồi như hít lấy một hơi thật dài trước khi nói tiếp. -Nếu truyền thống thì họ đã không ly dị.

Bàn tay Hazumi khẽ sựng lại. Tora liếc mắt nhìn, giọng cậu rất nhẹ nhàng như thể chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến mình mấy.

-Tôi không nói chuyện này với ai vì không muốn nhận được những tia nhìn thương hại. Cho nên cậu cũng không cần để ý làm gì. Tôi sống một mình quen rồi.

Hazumi cắn môi dưới. Cô quay đầu nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng góc cạnh của Tora. Giọng nói có phần run rẩy.

-Cậu nói dối. Làm sao có thể quen với một chuyện như thế ?

Tora sững người quay đầu nhìn Hazumi. Trong đôi mắt đen láy mở to đó, cậu nhìn thấy những tia cảm xúc đau thương.

-Tôi đã bảo là không cần thương hại mà. Khỉ thật ! Thế quái nào lại nói cho cậu biết.

-Tora, tớ không thương hại cậu ! Tớ có thể hiểu cảm giác cô đơn là thế nào. Bố tớ mất trong khi làm nhiệm vụ, sau đó mẹ cũng bỏ lại tớ mà đi làm ăn xa. Mặc dù ở nhà của bác luôn có đầy người nhưng tớ luôn cảm thấy thiếu thốn sự ấm áp.

Sống mũi Hazumi đã cay xè. Mấy giọt nước mắt lăn dài trên má. Tora khẽ thở dài, đưa cánh tay lên, dùng chỗ tay áo thấm nước mắt cho cô nàng.

-Cái bệnh mít ướt của cậu chừng nào mới khỏi được ?

-Xin lỗi…-Hazumi lúng túng đưa tay quệt ngang má. -Tớ thật tệ quá, tự nhiên lại khóc. Hôm nay phải vui vẻ mới đúng.

Tora không trách mắng thêm câu nào. Cậu lặng lẽ tiếp tục rửa chén. Cậu sao lại không hiểu tâm trạng của Hazumi.

Mỗi ngày Tora đều sợ trở về nhà, vì giờ đây nơi ấy quá tối tăm và lạnh lẽo. Rất nhiều lần Tora thà ăn mì gói ngoài cửa hàng tiện lợi còn hơn ngồi trong nhà ăn tối, bởi mỗi khi nhìn thấy bát cơm trên tay, cậu không khỏi chạnh lòng nhớ lại những bữa ăn đầm ấm cùng gia đình. Những số 0 trong tài khoản của Tora mỗi năm lại tăng thêm, nhưng cậu chưa từng đụng đến số tiền đó. Cậu không cần tiền, cậu chỉ cần sự ấm áp.

-Đống ly để tôi lo. Cậu ra ngoài với mọi người đi. – Tora sắp đống ly rửa rồi lên một cái khay lớn. -Hôm nay đâu phải ca làm của cậu, ra ngoài nói chuyện với mọi người cho vui.

Nghe lời đó, Hazumi tự nhiên thấy hơi buồn trong lòng. “Có phải Tora đang đuổi khéo mình không ?”

Hazumi hơi mím môi, rồi rất nhanh nở nụ cười nhẹ nhàng, nói:

-Vậy tớ ra ngoài trước. Nhưng nếu cần giúp gì thì cứ nói một tiếng nhé.

-Uh.

Bên ngoài, cả đám đang rũ rượi nằm bò trên bàn. Akane nhăn nhăn mặt nói với Mikane:

-Em gọi điện cho Jun hỏi coi sao hai tên đó lâu quá vậy nè. Mọi người sắp chết vì đói rồi.

Mikane nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã vọng ra léo nhéo tiếng con gái.

“Tớ xem với” “Tớ nữa !” “Hình chụp đẹp quá !” “Anh ơi, chụp thêm một tấm nữa được không?” “Anh đợi chút, để bọn em đứng sát vào.” “Được chưa anh ? Anh thấy ổn chưa?”

Mikane cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô nàng nghiêm giọng hỏi:

-Sao bên đó ồn ào như vậy ?

-À, có mấy khách du lịch muốn chụp hình.

-Cậu về nhanh đi. Mọi người đói lắm rồi !!!

-Được, đợi chút. Ahh…từ từ…bình tĩnh, từng người một !

Mikane chịu hết nổi, lớn tiếng trong điện thoại: – Petto !!! Ba phút nữa cậu không xuất hiện ở quán thì sau này đừng vác mặt đến nhà tớ ăn trực nữa !!!

Mikane cúp máy cái rụp. Cả đám trợn tròn mắt, bất động, nín thở nhìn.

-Thật là một màn hiếm có. -Tame bắt đầu.

-Phải. -Akane tiếp lời. – Có thể làm mèo nhỏ nhà ta lớn tiếng như vậy…bản lĩnh của thằng nhóc đó thật cao cường.

-Có chuyện gì nghiêm trọng sao, Mikane ? -Hazumi dè dặt hỏi.

-Em cho thời gian ít quá ! Ba phút từ tiệm KFC chạy về, trừ phi thằng nhóc có gắn tên lửa ở chân. -Rukio chêm vô.

Mikane mím môi, gương mặt lần đầu tiên tỏa ra sát khí. Người ta nói không sai, tình yêu làm con người thay đổi. Biến thiếu nữ dịu dàng ngây thơ vui tươi Mikane của chúng ta trở thành phiên bản “bạn gái ghen tuông quá độ” như thế này, thật là …sức mạnh không vừa đâu.

Sau mười phút thì “bạn trai tội lỗi” Jun lao vào trong quán, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển. Mà bóng dáng Hokkai vẫn chưa thấy đâu. Xem ra Jun đã vì gái quên bạn, bỏ Hokkai bơ vơ lại phía sau mà chạy một mạch về quán.

Jun ngồi xuống cạnh Mikane, nhưng cô nàng mặt không biểu lộ cảm xúc. Ai da, dù là đánh nhau to đến cỡ nào, Jun cũng chưa từng bị lo lắng như bây giờ. Trước đến nay toàn là Mikane dỗ dành cậu, còn cậu ngoài làm nũng thì không biết gì sất. Bây giờ đối mặt với ngọn núi lửa sắp phun trào này, miệng của Jun như bị ai lấy keo dính sắt dán kín lại, muốn lên tiếng cũng thật khó khăn.

-Xin lỗi…-Jun ngập ngừng. -Mấy vị khách du lịch đó cứ chèo kéo nhờ chụp ảnh giùm. Tớ cảm thấy khó từ chối, cho nên…

Vẫn là một sự im lặng đáng sợ. Jun quăng ánh mắt đáng thương cầu cứu qua đồng đội, nhưng thế quái nào chẳng ai thèm bận tâm. Bọn họ còn đang bận chia đùi gà. Hokkai vừa về đến nơi, cũng hăng hái tham gia biệt đội chén gà, chẳng màng hỏi han vì sao Jun bỏ chạy trước như ma đuổi.

Thế là xong, Jun nhà ta trở thành trẻ bơ vơ. Cậu ghé sát tai Mikane thủ thỉ:

-Cô chủ à, tha lỗi cho petto đi. Petto hứa lần sau sẽ ngoan, không thế nữa. Đừng giận nữa mà, mà, đi mà…

Mikane mím môi, gắng nhịn cười để duy trì bộ mặt nghiêm túc. Jun nhìn lại cứ tưởng cô nàng mím môi vì tức giận. Cậu nhóc liền lén lén lút lút luồn ngón cái chạm vào lòng bàn tay Mikane để trên ghế, khẽ khều khều. Chiêu này cậu thường dùng khi muốn đòi thứ gì đó. Mikane vẫn không thèm mở miệng. Jun tiu nghỉu.

Giữa lúc này Rukio thì thầm cái gì đó vào tai Jun. Cậu nhóc nghe xong, nét mặt hiện rõ vẻ phức tạp. Suy nghĩ vài giây, cậu quyết định ghé sát tai Mikane thì thầm. Nghe xong, mặt Mikane đỏ bừng.

-Cậu dám ?

Mọi người đều giật mình trước phản ứng của Mikane. Chỉ có Rukio kín đáo cười gian trá. Akane kéo tay Rukio thì thầm:

-Anh lại dạy trẻ con cái gì bậy bạ rồi hả ?

Rukio quay đầu, cũng thì thầm lại với Akane: -Không có. Anh thề luôn. Anh chỉ muốn giúp hai đứa làm hòa.

Akane nhìn nụ cười gian của Rukio, lòng thầm nghĩ “Tin được anh chắc phá sản”

Jun lấy hết vẻ nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào mắt Mikane, trả lời:

-Phải. Cậu mà không hết giận là tớ làm thiệt đó.

-Cậu…cậu không những chẳng hối lỗi mà còn dám đe dọa tớ như thế.

-Tớ không có dọa…tớ làm thật !

-Được lắm. Vậy cậu làm đi ! Làm đi ! – Mikane hất mặt thách thức. Đôi mắt trong veo mở to nhìn chằm chăm Jun.

Mikane quen biết Jun lâu như vậy, tính cách cậu ta, sao cô bé không hiểu chứ. Những chuyện xấu hổ như thế, Jun tuyệt đối không dám làm trước mặt mọi người. Nhìn thấy ánh mắt ngại ngùng của Jun nhìn lướt qua các thành viên trong bàn, Mikane nín cười trong lòng. Nhưng vào giây phút cô bé không ngờ tới, Jun nhanh như chớp vươn người hôn một cái chụt lên môi Mikane. (Re: bít ngay cha Ru không có dạy cái gì tử tế mà.)

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Mikane choáng váng. Cô bé thừ người vài giây, rồi rời ghế chạy vội ra ngoài với hai má đỏ ửng. Jun hối hả đuổi theo. Hai đứa trẻ giằng co ngoài vỉa hè. Còn bè lũ vẫn yên vị trong quán gặm thịt gà, nhưng mắt đặt ngoài cửa sổ để hóng hớt diễn biến.

Vài phút sau, chàng dắt tay nàng trở vào quán. Vừa đặt mông ngồi xuống, Jun đã lên tiếng với Rukio:

-Anh, lần sau đừng có dạy em mấy thứ không đàng hoàng.

Tuy miệng nói thế nhưng cái biểu cảm trên gương mặt thì lấp lánh ý cười và hàm ơn. Cả đám phải gắng lắm mới nuốt ngược tiếng cười vào trong bụng.

Ăn no uống nê xong cũng đã 11 giờ. Cả bọn lục tục đứng dậy chuẩn bị đi ra tháp Tokyo. Hazumi vừa định rời đi, liền bị Tora giữ lại.

-Hazumi, có thể ở lại giúp một lúc không ? Quán đông quá ! Tôi sẽ tính tiền làm thêm giờ cho cậu.

Hazumi khẽ mỉm cười, gật đầu. Cô bé quay sang nói với những người khác vài câu, rồi nhanh nhẹn đi vào phòng thay đồ phía sau quán. Cả đám bao gồm Akane, Mikane, Tame, Jun, Hokkai và Rukio bắt đầu rời đi.

Đường phố đông đúc vẫn không xua đi cái lạnh. Hơi thở phà ra bốc khói như người đang hút thuốc. Jun nắm tay Mikane đi trước, ngó nghiêng chỗ này một chút, chỗ kia một ít. Tame và Hokkai theo sau hai đứa nhỏ, thân phận FA chỉ có thể thọc tay vào túi áo cho đỡ lạnh. Ngay cả nói chuyện cũng thấy lười nhác. Akane và Rukio đi cuối cùng. Rukio một tay khoác vai bạn gái, tay còn lại bận rộn kiểm tra di động cứ vài phút một lần.

-Anh vẫn lo về vụ án sao ? – Akane hỏi.

-Chỉ phòng hờ có tin tức gì mới thôi. -Rukio mỉm cười, che dấu sự bất an trong lòng. Hai ngày trước, cảnh sát đã tìm thấy xác của nạn nhân thứ nhất gần bờ sông. Tên tội phạm đã không còn là kẻ bắt cóc, mà là tên sát nhân. Tình hình càng ngày càng căng thẳng.

Nhóm của Akane đã đến gần khu vực tháp Tokyo. Hội chợ Giáng Sinh bên dưới tháp lung linh hiện ra trong ánh đèn. Jun và Mikane sớm đã bị các gian hàng đồ lưu niệm hấp dẫn, trong khi Hokkai chúi mũi nhòm ngó mấy cái bánh ngọt xinh xinh. Tame tranh thủ mua thêm vài thứ đồ ăn chơi trong khi chờ Hokkai chọn bánh. Rukio nắm chặt tay Akane, chen qua đám người đông đúc. Hai người bọn họ tìm được một chiếc ghế trống dưới tán cây rộng, từ đây có thể nhìn rõ tháp Tokyo rực rỡ ánh đèn.

Hai người nắm tay ngồi trầm mặc một hồi. Rukio nhìn những đứa trẻ tíu tít bên gia đình, khóe môi cong lên. Anh quay sang hỏi Akane:

-Em thích đẻ con trai hay con gái ?

Akane giật mình. -Sao tự nhiên anh hỏi vậy ?

Rukio cười cười không trả lời Akane, mà ngồi lẩm bẩm như tự nói với chính mình.

-Xem nào, nếu con nó thừa hưởng sự thông minh từ cha, tính bạo lực từ mẹ, vậy thì nên sinh con trai sẽ tốt hơn. Nó sẽ sớm trở thành lão đại của xóm. -Rukio cười tủm tỉm đầy tự hào. -Rồi thì đám con gái thể nào cũng bu kín trước cửa nhà mỗi ngày, sẽ phiền lắm đây ! Uhm…có khi chúng ta phải mở cuộc thi tuyển chọn con dâu cũng nên…

Akane lấy tay bẹo má Rukio một cái thật đau.

-Á ! Em làm gì vậy ? Tính ám sát chồng tương lai à ?

-Hứ. Người ta mới chỉ là bạn gái anh thôi, cái gì mà chồng tương lai, rồi còn sinh con trai, chọn con dâu !!! Anh có trí tưởng tượng phong phú quá ! Nên đi làm tiểu thuyết gia còn hơn.

Rukio cười khì khì, bẹo lại má Akane nói :

-Em yên tâm. Rồi dần dần cũng thành sự thật hết thôi.

-Mơ đi.

Akane đấm bụp một phát vào ngực Rukio, anh chàng đặt tay lên ngực ra vẻ bị thương nặng sắp chết đến nơi mà khóe môi lại không che dấu nụ cười thỏa mãn. Ngay giữa lúc đó, khóe mắt Rukio bắt gặp một người. Hắn mặc áo khoác màu nâu sờn cũ, chiếc nón lưỡi chai sụp xuống, cùng với chiếc khẩu trang che kín cả khuôn mặt. Thình thoảng hắn đưa tay lên miệng làm động tác đang ho khan.

Đôi mắt Rukio hơi nheo lại. Anh bật dậy, trước khi chạy lẫn vào đám người trên đường, chỉ bỏ lại một câu với Akane.

-Akane, anh cần đuổi theo tên kia. Chờ anh.

Akane còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng Rukio đã lẫn trong dòng người. Gương mặt Akane thoáng qua nét hụt hẫng. Những rất nhanh sau đó, cô tự chấn chỉnh tinh thần, mỉm cười ngồi yên. Anh bảo cô chờ. Cô đương nhiên sẽ chờ anh trở lại.

Một người đặt mông ngồi phịch xuông cạnh Akane.

-Ể Tame, ở đâu chui ra vậy? Hokkai đâu ?

-Tên đó chưa chọn xong bánh nữa. -Tame nhàn nhạt trả lời, rồi đưa qua cho Akane một hộp Takoyaki (Re: ai bít món này hok ? Re tui khá là ghiền nóa nha) – Nè, ăn đi.

-Mới ăn KFC xong no muốn chết mà cậu còn nhét thêm được mấy thứ này hả ? Ăn nhiều vậy mà cậu chưa thành heo, thật đáng ngưỡng mộ ! – Akane cười đểu.

-Hội phó mà là heo thì Hội trưởng nên gọi là gì ? “Heo sếp” chăng ? – Tame phá lên cười.

-Tame, chán sống rồi hả ?

Akane ra đòn, tay chân quơ quào trong khi Tame nhanh nhẹn tránh né. Cả hai cười khanh khách thật vui vẻ.

Đã gần 12 giờ. Hokkai, Jun và Akane đều đã tụ họp chung với Akane và Tame. Nhưng Rukio vẫn không thấy đâu. Akane trong lòng không yên, một phần lo Rukio xảy ra chuyện gì, một phần tự nhiên thấy tủi thân sao đó khi mà nhìn những người khác nắm tay bạn trai chờ đến thời khắc nguyện ước dưới tháp Tokyo. Người ta nói những cặp đôi yêu nhau nếu cùng cầu nguyện vào đêm Giáng Sinh tại tháp Tokyo sẽ được ở bên nhau hạnh phúc.

Đúng 12 giờ, những tiếng ồn ào dịu hẳn. Mọi người im lặng nguyện cầu dưới ánh đèn nhấp nháy. Sau đó không gian lại vỡ òa cùng niềm háo hức trao đổi quà giữa các cặp tình nhân và bạn bè.

Jun và Mikane hí hửng với cặp khăn quàng đôi. Hai đứa nhóc này cả quà Giáng Sinh cho nhau mà cũng đi mua cùng, hình như giữa hai đứa chẳng có gì gọi là bí mật hay bất ngờ.

Tame sung sướng ôm vào lòng chiếc đĩa nhạc mới của Three Days Grace mà cậu chậm chân không mua kịp. Tame không gay nhưng ngay lúc này đây cậu mới yêu Jun làm sao vì đã tặng món quà này. Ngược lại, Akane cười như mếu khi nhận được bộ sách ôn tập tổng hợp từ em gái. Sao con bé nỡ phá vỡ niềm vui vẻ Giáng Sinh bằng cái này ?

Trong khi cả bọn đang hăm hở trao đổi quà thì Rukio xuất hiện. Akane vui mừng chạy lại phía anh. Biểu cảm đó không lọt qua mắt một người, có gì man mác buồn len lỏi trong trái tim hắn.

-Anh có sao không ? -Akane ái ngại nhìn mấy vết bẩn bám trên áo khóac và khăn quàng của Rukio.

-Anh rất ổn là đằng khác. -Rukio toác miệng cười. Nhờ linh tính mách bảo mà anh đã tóm được đúng tên hung thủ. Sau khi cảnh sát giải hắn đi, Rukio cảm thấy như tảng đá trong lòng cũng được nhấc ra.

Akane chìa ra trước mặt Rukio một gói quà. Anh mỉm cười từ tốn mở nó ra. Một cặp găng tay da dành cho người đi moto. Rukio đeo thử cặp găng, rất mềm, co dãn bàn tay thoải mái, bên trong lại có lớp lông ấm áp. Chắc hẳn bạn gái anh đã bỏ rất nhiều tâm tư tìm hiểu về loại găng tay phù hợp cho người lái moto. Ánh mắt Rukio ngập tràn sự ấm áp và hạnh phúc.

Rukio cảm thấy thật áy náy khi bỏ bạn gái lại mà đuổi theo tội phạm. Nhưng Akane chẳng một lời trách móc. Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Akane và những đứa con gái nhõng nhẽo khác mà Rukio từng quen biết. Ngay từ ngày đầu tiên chạm mặt, Akane đã hấp dẫn anh bằng tính cách mạnh mẽ đó.

Rukio cười thật dịu dàng khiến Akane cảm thấy có mùi “nguy hiểm”. Cô nàng phản xạ tự nhiên bất giác lùi lại. Rukio phá lên cười, rút trong túi áo ra một cái hộp nhỏ. Nắp hộp bật mở lộ ra một cặp nhẫn đôi bằng bạc có đính hạt lấp lánh.

Rukio cầm lấy tay Akane, từ từ xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Anh lấy giọng tỉnh bơ, nói:

-Cô Akane, cô bị bắt với tội danh cố sát trái tim trong sáng ngây thơ của anh Rukio. Chiếc còng ngón tay này sẽ giữ cô khỏi chạy rong khắp nơi và gây tổn hại cho những công dân khác.

Akane phì cười. Bạn trai cô đúng là khùng hết thuốc chữa rồi.

Rukio đưa chiếc nhẫn còn lại cho Akane, rồi chìa chìa ngón tay ra cùng cái vẻ mặt lấp lánh mong chờ. Akane vừa đeo xong nhẫn cho Rukio liền bị anh ôm vào lòng. Anh cúi đầu ghé sát tai Akane nói nhỏ:

-Giáng sinh năm nay anh rất vui.

-Em cũng vậy. -Akane mỉm cười nhẹ nhàng đáp. Chút buồn tủi hồi nãy bay biến hết khi ở trong vòng tay Rukio.

Người khách cuối cùng cũng rời đi. Nhân viên thất thểu bắt đầu dọn dẹp quán. Tora là người cuối cùng tắt đèn khóa cửa. Hazumi vẫn đứng bên ngoài đợi cậu.

-Cám ơn cậu đã ở lại giúp. Không ngờ năm nay lại đông ngoài dự tính như vậy.

-Tớ rất vui vì có thể giúp được mọi người. Ít ra tớ đã không còn bị mắng hậu đậu như hồi trước nữa. -Hazumi cười khanh khách.

Tora nhẹ mỉm cười, nhớ lại những ngày đầu phải làm việc cùng Hazumi. Thời gian trôi qua thật nhanh.

Hazumi đột nhiên dừng lại, lục trong túi xách lấy ra một hộp quà nhỏ.

-Của cậu này !

Tora thoáng sững người. Cậu ghét quà cáp, chuyện này nhân viên nào trong quán cũng biết. Tại sao Hazumi vẫn mua quà cho cậu ? Cô nàng này thật ngốc nghếch không hiểu chuyện.

Thấy Tora không phản ứng gì, Hazumi ngại ngần nói:

-Cậu…không muốn mở ra xem thử sao ?

Ngón tay Tora cẩn thận cởi bỏ lớp giấy gói bên ngoài. Một con khủng long bằng bông màu xanh lá cây nằm gọn trong hộp, trên đầu nó có chỗ móc khóa. Tora cầm nó trong lòng bàn tay, trầm tư.

-Cám ơn, Hazumi. Nhưng tớ không có mua quà…

-Không sao ! – Hazumi híp mắt cười. -Tớ không quan trọng chuyện quà cáp lắm đâu.

Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Hazumi vẫn buồn chút chút. Cô nàng đã hi vọng Tora cũng mua quà tặng Giáng Sinh cho cô. Bạn bè tặng quà nhau cũng bình thương thôi, phải không ?

Đang mông lung suy nghĩ thì má Hazumi bị môi Tora chạm nhẹ. Tim cô như ngừng đập vài giây. Tora e hèm một cái, nghiêng mặt nhìn chỗ khác, giọng nói có phần cao hơn mọi khi.

-Cái đó…coi như là quà đáp lễ…

Hai người bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, tay chân thừa thãi. Tora tự chửi thầm bản thân trong đầu, không biết lúc đó cậu nghĩ cái gì mà lại hành động nông nổi như vậy. Chỉ là, nhìn thấy đôi má ửng hồng của Hazumi trong thời tiết lạnh giá này, Tora bị thúc giục trong lòng, giống như người đói nhất định phải mò đi tìm đồ ăn, cậu thực muốn hôn lên đôi má đó.

Cảm giác mềm mại mát lạnh của làn da Hazumi vẫn lởn vởn trong tâm trí cậu. Mà nụ hôn chớp nhoáng đó như vẫn in dấu trên má Hazumi, khiến cô nàng chỉ dám cúi gằm đầu bước đi. Hai đứa trẻ cứ lóng nga lóng ngóng cho tới tận trước cửa nhà Hazumi. Tora định dời bước đi thì Hazumi lên tiếng:

-Tớ…tớ vui lắm.

Tora thừ người vài giây, rồi khẽ nở nụ cười sáng lạng nhất từ trước đến giờ, đáp lại: -Tôi cũng vậy.

Giáng Sinh quả là thời điểm của phép màu. Bạn có cảm thấy như vậy không ? Những bông tuyết đầu tiên đã bắt đầu rơi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.