Triển Khai Như mặt cắt không còn một hạt máu, cổ họng ú ớ không nói nổi thành lời.
Cô ta bây giờ mới hiểu đường đi nước bước của Lâm Phong, mới hiểu rằng cô ta không phải hưởng thụ cuộc đời như Lâm Hy thường nói, mà chính là tính kế cô, để cô bước đi trên đúng con đường mà cô ta vạch sẵn.
Triển Khai Như bây giờ mới nhận ra, Quách Dư Thành và Lâm Phong vốn không có đoạn tình đoạn nghĩa, họ chỉ là tương kế tựu kế để cô mất đề phòng với hành tung của Quách Thị, cho rằng Quách Thị sẽ không giúp Lâm Phong. Thật chất hai người họ chỉ là diễn kịch để dễ bề hành động.
Triển Khai Như bây giờ mới nhận ra, Lâm Phong và Tư Mã Vu Thần cũng chính là đang cố tình diễn kịch. Bởi để thực hiện được âm mưu kéo Lâm Phong xuống, bắt buộc phải bắt tay với Hứa Thị. Lâm Phong cùng Tư Mã Vu Thần gặp gỡ đều là để trao đổi thông tin trước cô một bước.
Triển Khai Như bây giờ mới nhận ra, ngày hôm đó Lâm Phong ra tay với Ninh Trác ngay tại Triển thị chính là để uy hiếp tinh thần cô, khiến cô nơm nớp không yên mà liên lạc với Tào Dụ Quang, từ đó khiến cho Lâm Phong truy ra vị trí của Tào Dụ Quang. Cô cũng chỉ vừa nhận ra, chuyến du lịch ba ngày hai đêm đi Mỹ của Lâm Phong chính là đi tìm Tào Dụ Quang, lấy chứng cứ và khẩu cung.
Ngay từ đầu đến cuối, Lâm Phong đã hoàn toàn thao túng từng bước đi của cô để tiện tay tóm một mẻ cá lớn.
"Nghịch nữ!" Chủ tịch Triển tức giận, quay sang thẳng tay tát vào má Triển Khai Như. "Con động đến ai không động, lại dám động thủ với Lâm đại tiểu thư?"
Triển Khai Như vẫn còn quá bàng hoàng vì nước cờ của Lâm Phong, thẫn thờ nên còn không buồn phản ứng bởi cái tát của cha cô.
"Những chứng cứ này chính là thứ sẽ xuất hiện trong buổi họp báo ngày kia của AG. Chủ tịch Triển, ngài nói xem. Từng này chứng cứ cộng với đoàn luật sư của Lâm gia, có đủ để kết một cái án ba mươi năm tù cho Triển tiểu thư không?" Lâm Phong mỉm cười, chĩa mũi nhọn sang phía chủ tịch Triển, thâm trầm.
"Lâm tiểu thư, xin cô đừng làm thế. Như Nhi còn rất trẻ, nếu chịu án tù thì coi như mất sạch cuộc đời, Triển gia chúng tôi sẽ ra sao?" Chủ tịch Triển hoảng loạn phân bua. "Cô cứ đưa ra một cái giá, Triển gia sẽ tìm cách đáp ứng. Dù sao cũng nể tình Triển gia và Lâm gia có hôn ước, đừng xuống tay với Như Nhi."
"Ấy, chủ tịch Triển lại vội vàng rồi." Bên phía Triển Thị luống cuống bao nhiêu thì bên AG lại nhàn nhã bấy nhiêu. "Để cho giám đốc điều hành Lâm nói đã."
Chủ tịch Triển tuổi cao rồi, không biết còn chịu nổi được mấy cú sốc nữa.
Lâm Dương lại ra hiệu cho cấp dưới đem một chồng hồ sơ phát cho từng thành viên bên Triển Thị mỗi người một bản. Lần này đến lượt chủ tịch Triển được phen lao đao.
"Lần này cũng phải cảm ơn Triển tiểu thư cho em gái tôi một kì nghỉ nên Lâm tiểu thư mới có thời gian thu thập chứng cứ này." Nụ cười thương mại của Lâm Phong vậy mà bây giờ lại hiện hữu trên gương mặt điển trai của Lâm Dương. "Chứng cứ Triển Thị buôn bán bất hợp pháp, trốn thuế hải quan này có giá trị chứ?"
Chủ tịch Triển mặt mày xám xịt, thở không trọn hơi, ánh mắt mờ hẳn đi. Thủ đoạn này ông ta sử dụng trên thương trường hàng chục năm trời, qua mặt được biết bao nhiêu chuyên gia vậy mà bây giờ lại bị lật tẩy trước mặt hai anh em này.
"Nhanh nói điều kiện của AG đi."
Lâm Dương liếc mắt ra hiệu cho Lâm Phong nói. Cô liền đón quyển hợp đồng được soạn sẵn từ tay Barbara, đẩy sang chủ tịch Triển. Cô không còn cười, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị. "Điều kiện thứ nhất, hủy bỏ hôn ước giữa Lâm thiếu và Triển tiểu thư, Lâm gia và Triển gia sẽ không còn mối quan hệ nào. Điều kiện thứ hai, AG muốn thu mua triệt để Triển Thị với mức giá được ghi sẵn trong hợp đồng. Đổi lại, chúng tôi có thể cam kết sẽ tiêu hủy chứng cứ làm ăn bất hợp pháp của Triển Thị, can thiệp để Triển tiểu thư không phải chịu mức án hình sự nào và cũng sẽ đảm bảo công ăn việc làm của nhân viên Triển Thị."
"Cái gì?" Triển Khai Như bàng hoàng đứng bật dậy, không thể nghe nổi những lời này.
"Như Nhi, có gan làm, có gan chịu." Chủ tịch Triển tuyệt vọng kéo con gái mình ngồi xuống, yếu ớt.
Ông xem qua bản hợp đồng, quả thật là AG không để cho ông bất kì một cơ hội thương lượng nào. Cũng may là AG không vô tình tới mức ép giá quá thấp, vẫn chừa cho ông và Triển gia một con đường lui.
"Buổi họp báo ngày kia của AG có thể đừng tố cáo Như Nhi không?" Chủ tịch Triển hạ giọng như đang cố gắng tìm kiếm thêm cho mình một tia hy vọng.
"Chủ tịch Triển nên hiểu rằng ông không có quyền đưa ra yêu cầu." Lâm Phong thẳng thừng cắt ngang. "Tôi không nhân từ đến mức thời gian qua nghe thiên hạ chửi rủa để rồi bây giờ dễ dàng tha thứ cho Triển tiểu thư còn mình thì mang tiếng xấu này cả đời. Tôi có thể tha cho cô ta án hình sự, nhưng miệng lưỡi thiên hạ thì Triển tiểu thư nhất định phải chịu rồi."
Chủ tịch Triển thở dài, Lâm Phong này quả thật ăn miếng trả miếng, không hề nhân nhượng. Bàn tay ông ta run rẩy cầm bút, kí vào hợp đồng giao bán Triển Thị thành một phần của AG.
Barbara đón lấy bản hợp đồng, giao một bản lại cho chủ tịch Triển, một bản do AG giữ. Lâm Phong mỉm cười hài lòng khi thấy chữ kí này, liền đứng dậy.
"Cảm ơn chủ tịch Triển vì buổi đàm phán thuận lợi hôm nay. Đoàn tư pháp của AG sẽ nhanh chóng đến hoàn thành các thủ tục hành chính khác với chủ tịch Triển, cũng như sẽ thanh toán tiền cho ngài." Đoàn người của AG đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lâm Phong trước khi rời phòng, còn không quên quay lại nhìn Triển Khai Như đang thất thần như một con robot bị hỏng, nhẹ nhàng. "Triển tiểu thư không biết có hài lòng với thủ đoạn 'cao quý' mà Lâm Phong tôi đã hứa hẹn với cô lúc trước không?"
Triển Khai Như không thể nào cử động nổi một cơ mặt nào, ánh mắt cô ta thẫn thờ sau khi biết mình đã thua Lâm Phong triệt để.
Lâm Phong cùng đoàn AG rời đi, căn phòng này trong chốc lát chỉ còn mỗi người của Triển Thị bất lực nhìn nhau. Chủ tịch Triển nhìn theo bóng lưng Lâm Phong và Lâm Dương ngoài cửa, cười nhạt. "Lâm Châu Tưởng, ông vậy mà sinh được hai đứa con quỷ quyệt hơn người..."
...
Gương mặt Lâm Phong cũng rạng ngời quá mức rồi. Cô bước ra khỏi Triển Thị mà bao nhiêu đắc ý không thể nào ngưng lại trên gương mặt. Đột ngột, cô bắt gặp chiếc xe quen thuộc của Quách Dư Thành. Anh ta đến đón cô, vừa thấy cô ra liền mỉm cười bước lại.
"Chào anh, Lâm thiếu." Quách Dư Thành quay sang chào Lâm Dương rồi cũng không giấu nổi vẻ mong đợi nhìn sang Lâm Phong, gấp gáp. "A Phong, thế nào rồi?"
"Thuận lợi. Không uổng công hai tuần rồi nhẫn nhịn." Lâm Phong vui vẻ đáp.
Lâm Dương đứng bên cạnh khác nào bị đống cẩu lương kia đập vào mặt một thôi một hồi. Anh cười trừ. "Vậy ra chuyện Quách gia từ hôn cũng là kế hoạch của em? Mau nói đi, vở kịch này có những diễn viên là ai?"
Lâm Phong chắc rằng anh trai cô đang vô cùng cay cú khi bị chính cô qua mặt, cô từ từ kể. "Sáng hôm xảy ra chuyện, Dư Thành gọi điện cho em và vạch sẵn kế hoạch khổ nhục kế, muốn em từ chức, cũng muốn em giả vờ đoạn tình với Dư Thành, em đành tương kế tựu kế mượn danh giận anh để có lý do thích đáng đá Dư Thành ra." Lâm Phong miệt mài kể như một chiến công lớn lao. "Cha cũng biết này, lúc Quách gia gọi điện cho cha bảo từ hôn cũng đã nói hết với cha để ông phối hợp. Trong kế hoạch của em đương nhiên cũng có Tư Mã Vu Thần và Hứa Thị, Dư Thành đã giúp em làm việc với bên đó. Rồi còn có Lý Hi Tuấn, thiên tài IT của Quách Thị giúp em khôi phục đoạn CCTV tìm chứng cứ, thao túng thế giới mạng. Những tin lá cải vớ vẩn sau này cũng là do em tự tung để khiến dư luận nghi ngờ về độ xác thực của tin tức. Để đề phòng điện thoại của em bị hack lấy thông tin, mấy nhân viên spa đến chăm sóc sắc đẹp cho em cũng là người đưa tin giữa em và Dư Thành. Còn có..."
"Đủ rồi." Lâm Dương kiềm chế cơn cay cú vào trong lòng, bình tĩnh cắt ngang. "Em hợp tác với cả thế giới lừa anh triệt để."
"Trả thù anh vì chuyện có lỗi anh làm với em năm đó." Lâm Phong lè lưỡi.
"Thôi được rồi, em mau đi với Quách thiếu đi. Ngày mai còn có buổi họp cổ đông nữa." Lâm Dương vội vàng vẫy tay xua đuổi. Dù gì nếu anh còn ở chung với đôi này thêm giây phút nào nữa thì sẽ phải ăn cơm chó tới ngán mất.
Lâm Phong vội vàng gật đầu, rồi nhanh chóng chạy lại chỗ Quách Dư Thành, ôm tay anh rời đi, còn cố tình nói rõ to để Lâm Dương nghe thấy. "Quách cún, hai tuần rồi không gặp, bổn tiểu thư cũng miễn cưỡng nhớ anh một chút."
"Cô còn dám gọi tôi thế nữa, tôi hôn chết cô."
Lâm Dương đứng nhìn người em gái của mình, trong lòng mãn nguyện vô cùng. Anh lơ đãng cô đi một chút, ngoảnh đi ngoảnh lại cô đã bản lĩnh và trưởng thành như thế, đường đi nước bước sâu xa vô cùng.
"Phong, anh nhìn em trưởng thành cũng không dám nghĩ em bây giờ đã cứng cáp như thế rồi. Sau này anh nhất định sẽ không can thiệp vào quyết định của em nữa."
.
.
.
Vừa yên vị ngồi trong xe của Quách Dư Thành, Lâm Phong đã bắt đầu nghe anh càm ràm. "Rõ ràng chỉ là diễn cho Triển Khai Như chứng kiến, vậy mà cô có thể nói ra lời đau đớn như vậy, cái gì mà giữa tôi và cô chỉ có lợi ích. Đã thế chuyện cô đi gặp Tư Mã Vu Thần cũng không nói trước, nhìn hai người ôm ôm ấp ấp tôi cũng ngứa ngáy hết cả người."
Vẻ mặt của Quách Dư Thành vô cùng khó ở. Hai tuần qua hai người không gặp nhau cũng không nói chuyện điện thoại, liên lạc trực tiếp với nhau nên anh có vô vàn thứ muốn nói, toàn là những chuyện không thể nói qua miệng của nhân viên spa.
Cái hôm Lâm Phong xảy ra chuyện, cô đoán rằng Triển Khai Như kiểu gì cũng sẽ đến Lâm gia để hóng hớt sự thê thảm của cô, nên sớm an bài cho Quách Dư Thành mau đến Lâm gia để cùng cô diễn vở đoạn tình hận ý, cốt là để cho Triển Khai Như và Lâm Hy xem. Không ngờ anh lại vì lời nói tuyệt tình của cô lúc đó mà ghi trong lòng để bây giờ vừa gặp cô là tuôn xa xả.
"À, chuyện tôi gặp Vu Thần thì không phải sắp đặt đâu. Anh ấy tự uống say rồi tự tìm đến tôi. Dù gì thì Nhu Nhi cũng không biết chuyện âm mưu này nên tưởng anh ấy không chung thủy thật, nên hai người mới cãi vã." Lâm Phong nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ, mỉm cười. "Mà nếu vì cãi nhau với Nhu Nhi mà uống say như vậy, xem chừng Vu Thần thật sự động tâm với Nhu Nhi rồi."
Cô không ngờ rằng bây giờ mình có thể nói về Tư Mã Vu Thần một cách nhẹ nhõm như thế, giống như trong lòng cô đã sớm trút bỏ được gánh nặng rồi, lại thật tâm vui vẻ khi biết anh và Hứa Thiệu Nhu hạnh phúc.
Quách Dư Thành nhìn sang lại thấy nụ cười này của cô, miệng như ăn phải một quả chanh chua lét, liền đạp phanh, cho xe tấp vào lề đường.
Lâm Phong còn chưa kịp giật mình, đã bị anh mạnh mẽ đè sang, nhanh chóng hôn cô. Tuy mới đầu bị bất ngờ, Lâm Phong cũng nhanh chóng quàng tay qua cổ anh, hôn đáp trả lại. Dù gì hai tuần qua không nhìn thấy anh, cô phải thừa nhận là mình có chút nhớ người đàn ông này, nhớ mùi hương và nhớ cả nụ hôn của anh.
Quách Dư Thành một lúc sau buông môi cô ra, trầm khàn. "Về sau không cho cô nhắc về Tư Mã Vu Thần kia với nụ cười như thế nữa.
Lâm Phong bật cười, để mặc cho anh chuyển môi xuống dưới cổ cô, cắи ʍút̼. Có vẻ như anh rất thích thú với nụ hôn ma cà rồng này.
"A Phong." Quách Dư Thành ngưng lại một lát, rồi nói tiếp. "Lúc cô gặp Tư Mã Vu Thần trong quán rượu, rốt cuộc đã nói gì với hắn?"
Lâm Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng cô cũng không đáp, chỉ khẽ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu anh.
"Nói với người đàn ông mà tôi từng thích, rằng tôi không còn thích anh ta nữa, rằng trong trái tim tôi sớm đã mở ra để chào đón Quách Dư Thành bước vào rồi..."