Đại Tụng Sư

Chương 9: Chương 9: Là Cha Là Nương




Q1 – CHƯƠNG 9: LÀ CHA LÀ NƯƠNG

Editor: Luna Huang

Đỗ Cửu Ngôn nhìn tay đeo bao tay của hắn.

“Vốn tưởng tay ngươi tàn phế, nhưng phát hiện cái tay này không chỉ không phế, còn rất linh hoạt.”

“Ngươi nắm rõ nhà nhà như lòng bàn tay, ngoại trừ kẻ trộm, không thể khác.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Ngân Thủ cười hắc hắc, đắc ý quơ quơ tay phải của mình.

“Nếu như ngươi đoán được vì sao ta mang bao tay, ta liền hoàn toàn phục ngươi!”

Lúc Ngân Thủ nói chuyện, ngoại trừ Nháo nhi đang tắm, tất cả mọi người vây quanh. Bả Tử đứng ở cửa phòng bếp, mặc dù không nhiệt tình, nhưng có thể nhìn ra được, hắn đang đợi Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Ngươi phục ta, là chuyện sớm muộn thôi.” Đỗ Cửu Ngôn cười, giễu giễu nói: “Bên trong này có châm, thừng, còn có mông hãn dược(thuốc mê).”

Khuôn mặt tươi cười của Ngân Thủ nứt nẽ, không dám tin tưởng.

“Thật là lợi hại!” Hoa Tử vỗ tay, “Cửu tỷ tỷ thực sự là thần rồi, toàn bộ đoán đúng.”

Ngân Thủ chắp tay thi lễ, “Gọi ngươi một tiếng cửu tỷ, ta phục rồi!” Lúc nói chuyện, hắn lấy găng tay xuống, vừa lộn lộ ra càn khôn bên trong.

Ba cây châm rất dài to, sợi dây câu sáu thước còn thêm một bao mông hãn dược.

“Làm thế nào biết hắn có mông hãn dược?” Bả Tử đi tới, như trước diện vô biểu tình, tóc thật dài che mặt, nhìn không ra vẻ mặt của hắn.

Đỗ Cửu Ngôn cũng không nhìn hắn, lại cười nói: “Bởi vì hắn không có công phu, gặp phải địch nhân phải giữ mạng, mông hãn dược là phương pháp giữ mạng tốt nhất.”

“Ngươi nói đúng.” Ngân Thủ gật đầu, “Bả Tử thúc không chịu dạy ta công phu. Ta chỉ còn cách tìm Hoa Tử mua thật nhiều mông hãn dược.”

Bả Tử biết công phu? Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử.

“Khoa chân múa tay.” Bả Tử nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, “Nước nóng hết rồi, ta đi nấu nước.”

Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi.

“Tiểu cửu.” Trần Lãng đổ trà cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi bây giờ thông minh, tương lai dự định làm cái gì?”

“Chưa có, tất cả chờ tỉnh dậy mới nói.” Nàng thật không có.

“Cũng đúng.” Trần Lãng gật đầu, “Nghỉ ngơi trước.”

Cửa phòng mở ra, củ cải nhỏ mặc một cái yếm, lộ cái mông nhỏ, tóc còn ướt đi ra, tựa ở cửa khóc thút thít, giữ quần áo mới, “Nương, y phục quá nhỏ.”

“Nhỏ?” Đỗ Cửu Ngôn mở y phục ra so, nhất thời cau mày, “Có phải là ngươi quá cao hay không? Đông gia nói y phục này hài tử bốn tuổi mặc vừa.”

Vọng Thư Uyển.com

Củ cải nhỏ buông tay, gương mặt ủy khuất: “Ngươi có phải nương ta hay không, chút số này cũng tính không ra nga.”

“Ta nào biết.” Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, “Được rồi, ngươi mặc như vậy trước đi, ta đi gặt y phục cũ, sáng mai chúng ta đi đổi.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, cái mông tròn trịa sáng bóng đặt trên thùng nước, vặn đồ dơ của mình.

Tất cả mọi người tắm rửa xong, ngồi ở trong viện tử hóng gió.

Viện tử nửa cung tròn. Mặt đông kéo hai gian. Một gian trù phòng một gian là căn phòng của Bả Tử. Phía tây một gian Hoa Tử và Nháo nhi. Ngân Thủ một gian.

Ba gian chính phòng, Trần Lãng một gian phía tây, trung gian là phòng khách, mặt đông còn lại là một gian thư phòng, còn lại là phòng của mẫu tử Đỗ Cửu Ngôn.

“Ta hát cho các ngươi nghe một đoạn trợ hứng.” Hoa Tử đứng lên, vung tay áo, bày lan hoa chỉ(tư thế bàn tay giống hoa lan – 兰花指 – mọi người search G xem hình nha) tư thái kiều mị, “Một đoạn Quý Phi Túy Tửu, đây chính là sở trường của ta.”

Nháo nhi nói: “Ta ở bên cạnh đáp hí!”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay thét to, “Hay!”

“Hải đảo thủy luân chuyển đằng, kiến ngọc miễn, ngọc thố hựu tảo đông thăng…” Hoa Tử nâng cổ họng, tế tế ôn nhu để xương người cũng đều giòn tan.

Đỗ Cửu Ngôn tập trung tinh thần nghe, chờ một khúc hát xong, nàng vỗ tay nói: “Hay, ở nhà có thể nghe hí, ta đồng ý ngươi theo ta.”

“Thật a?” Hoa Tử nhảy dựng lên, “Sau này mỗi ngày ta sẽ hát cho ngươi nghe.”

“Cứ quyết định như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Nương, nương.” Củ cải nhỏ lôi Đỗ Cửu Ngôn, “Ta mệt rồi, ngủ đi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Được, giải tán đi, ngủ ngon.”

Mọi người đều tự trở về phòng, củ cải nhỏ ôm Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu, “Nương, ngươi sẽ không không cần ta chứ?”

“Vì sao nói như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn tìm một tư thế thoải mái, nằm.

Thanh âm của củ cải nhỏ buồn buồn, “Bởi vì ta là bao phục, ngươi rất muốn vứt bỏ.”

“Nói bậy.” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn lóe ra, ho khan một tiếng, “Một mẫu thân vĩ đại làm sao có thể không cần hài tử.”

Củ cải nhỏ ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hình dạng xem kỹ quan sát.

Ôm thái độ hoài nghi với hai chữ vĩ đại.

“Ngủ.” Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng hắn, nhắm mắt, củ cải nhỏ lầu bầu một câu, cũng chôn trong lòng nàng, lập tức ngủ ngon.

Sát vách, tiếng khóc của trẻ con lần thứ hai truyền đến, Đỗ Cửu Ngôn dần dần ngủ mất.

Nàng nằm mơ, mơ thấy có người cầm gạch đập vào đầu nàng, đầu của nàng lập tức thành tương hồ, chờ mở mắt, trời đã sáng, trong viện Hoa Tử và Nháo nhi đang bi hô luyện giọng.

Một mảnh an bình tường hòa.

“Cửu tỷ tỷ.” Đỗ Cửu Ngôn đi ra, Nháo nhi cười hì hì nói: “Tiên sinh cháo, chờ các ngươi dậy ăn.”

Thật đúng là giống một nhà a, Đỗ Cửu Ngôn gãi gãi tóc rối bời, chây lười nói: “Ta đi rửa mặt.”

Rửa mặt xong, bảy người ngồi vây quanh một vòng ăn cơm, cơm nước xong Trần Lãng đi rửa chén, Hoa Tử đi đổi y phục ngày hôm qua, cười hì hì nói: “Ta đi làm việc, sáng sớm nhiều người, nhất định có thể lấy tiền.”

Hắn cầm chén bể, ăn mặc bẩn thỉu y phục rách rưới.

“Chờ ta một chút.” Ngân Thủ cởi quần áo mới: “Sáng sớm nhiều người, ta cũng đi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Trọng thao cựu nghiệp? Làm chuyện không đứng đắn?”

“Thiệu Dương không có chuyện đứng đắn.” Bả Tử khập khễnh ra ngoài, “Người đứng đắn không ở được chỗ này.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Trần Lãng.

“Để cho bọn họ đi đi, không thể ăn không của ngươi được.” Trần Lãng cầm chổi quét nhà, “Từ trước đến nay Ngân Thủ có chừng mực, lấy tiền chỉ lấy hai phần.”

Ý là, người khác có mười hai, Ngân Thủ chỉ lấy hai.

“Đạo diệc hữu đạo!” Ngân Thủ rất kiêu ngạo, tay phải mang bao tay lắc lư trước mắt Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bị bắt, đừng nghĩ để ta đi trả phí chuộc người.”

“Không có khả năng.” Ngân Thủ rất có tự tin, “Ta hành tẩu giang hồ hơn mười năm, chưa từng thất thủ.”

Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Đi đi, chúc khai trương đại cát, tài nguyên cuồn cuộn.”

Mấy người Ngân Thủ hi hi ha ha ra cửa.

Vọng Thư Uyển.com

“Trần tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ tóc, ngượng ngùng nói: “Ngươi, biết chải tóc không?”

Trần Lãng kinh ngạc nhìn nàng, “Ta chỉ biết chải tóc nam tử.”

“Vậy thì chải tóc nam tử.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn qua mặt của mình, quả thực cũng không tệ lắm, nếu ở hiện đại, tự nhiên một mắt nhìn ra nữ nhân. Nhưng ở chỗ này, tóc nàng ngắn, dù là thanh tú, người khác cũng không dám kết luận giới tính của nàng.

“Ngươi dự định mặc nam trang?” Trần Lãng mới phát hiện, bộ đồ mới của Đỗ Cửu Ngôn là một thân trường bào của nam tử, vóc dáng của nàng mặc dù không cao, nhưng còn có mấy phần anh khí.

Đồ ngày hôm qua Đỗ Cửu Ngôn đi mua là đồ hóa trang, “Nam tử tiện hành tẩu giang hồ, tiên sinh giúp ta chải đầu, sau đó cải trang một phen cho ngươi phân biệt.”

“Được.” Trần Lãng buộc cho nàng bộ tóc đơn giản nhất. Đỗ Cửu Ngôn phòng, một lát sau đi ra, chẳng biết làm thế nào, có sẹo, mặt đen không ít, lông mày cũng thành mày kiếm, anh khí bừng bừng.

Trần Lãng thất thanh nở nụ cười.

Trên mặt bôi một mảnh xanh đen, lông mày được tu bổ cực đen, nam trang, cả người anh khí bừng bừng.

Đỗ Cửu Ngôn bỏ qua trường bào thiên thanh sắc, dứt khoát hẳn hoi ngồi ở trên ghế, đuôi lông mày nhướng một cái, tiếng nói cũng lớn vài phần, “Trần tiên sinh, cảm thấy thế nào?”

“Cửu công tử.” Trần Lãng bật cười, chắp tay nói: “Khó phân biệt.”

Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, hơi lộ ra đắc ý.

Củ cải nhỏ từ trong phòng thay xong y phục đi ra, vừa nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn liền sửng sốt, trợn tròn cặp mắt, “Nương… Cha?”

“Đương nhiên là cha.” Đỗ Cửu Ngôn gõ trán của hắn, “Không nên làm lộ.”

Củ cải nhỏ cười hì hì tựa vào trên người của Đỗ Cửu Ngôn, ngửa đầu nhìn nàng, tò mò sờ mặt nàng, thanh thúy hô: “Cha, soái!”

“Nhi tử ngoan.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, ôm củ cải nhỏ, “Một hồi cha mang ngươi đi đổi y phục.”

Củ cải nhỏ gật đầu như giã tỏi.

“Ta ra ngoài.” Bả Tử ra cửa, Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nhìn hắn.

Người này thần thần bí bí.

“Ngươi không cần để ý, chúng ta quen biết mặc dù không lâu, nhưng hắn không xấu.” Trần Lãng thay Bả Tử giải thích: “Phàm là người trở thành khất cái, cũng có một số lời không muốn nói với người khác.”

Đỗ Cửu Ngôn không muốn biết quá khứ của Bả Tử, gật đầu nói: “Tiên sinh giữ nhà, chúng ta cũng đi.”

—— lời nói ngoài ——

Buổi sáng tốt lành, moa moa tà ~! Ngày hôm nay không có đoán tình huống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.