Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 74: Hạng Trang




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên biết lúc hắn ở Dương Châu có chút nặng lời với Uyển Dung, tiểu nha đầu này vì thế vẫn ôm chút oán hận với hắn, vì thế muốn dùng một kiếm này dọa hắn cho hả giận, quả nhiên, kiếm tới trước mặt Thạch Kiên liền ngừng lại.

Tiểu Như nói:

- Ngươi không sợ ta là Hạng Trang, một kiếm này thực sự đâm chết ngươi sao ? Không sợ Đại Tống sẽ mất đi một thiên tài tuyệt đỉnh sao ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Uyên Dung nhíu mày mắng:

- Tiểu Như không được vô lễ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên cũng có chút tức giận, hắn nói:

- Đại Tống sao ? Ngươi là Người Liêu ? Muốn ta chết ? Nói giỡn thì có thể, nhưng muốn giỡn cũng phải nhìn xem cái gì có thể giỡn. Đao kiếm không có mắt, nếu ngươi có chút sơ xuất, ngộ thương ta là việc nhỏ, nhưng tiểu thư ngươi sẽ phải gánh chịu xui xẻo lớn.

Những lời hắn nói không giả, tội danh người hầu sát thương chủ quả không nhỏ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hắn lại nói:

- Tuy ta nói chuyện có chút không tốt nhưng cũng không phải ta dễ bắt nạt, nha hoàn như ngươi có gan làm bậy không ? Hạng Trang ? Ý ngươi là gì ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó hắn lại nói với Uyển Dung:

- Ta biết nàng trung tâm với ngươi, nhưng ngươi cũng nên giáo dục nàng nhiều hơn. Ở nhà vui đùa thì không sao nhưng sau này ở ngoài làm như vậy sẽ không có kết quả tốt, mà nếu như vậy các ngươi sớm rời đi thì hơn.

Hắn nói những lời này tựa hồ rất nặng nề, nha đầu kia cũng không hắn không có dã tâm, nếu không phải bà nội thích Uyển Dung, vừa nhìn thấy đã đồng ý, hắn hẳn đã tống cổ nàng khỏi nhà. Hồng Diên cũng giống nàng, láo nháo nhưng chỉ là làm nũng. Kiếp trước hắn gặp cố sự, vì thế đặc biệt ác cảm với thiếu nữ thông minh, tâm cơ thâm trầm, đó cũng là lí do mà hắn khó tiếp thu Uyển Dung. Ngược lại, đối với Hồng Diên và Lục Ngạc, hắn lại có tình cảm rất tốt. Tiểu nha đầu kia không biết học võ nghệ từ đâu, phụ thân Uyển Dung đâu thể đơn giản như vậy mà nhặt được ? Tính tình là việc nhỏ, võ thuật lại khác, không đơn giản như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Uyển Dung nhìn thấy thiếu niên kia vừa nãy vì mình vất vả mà mỉm cười, giờ vì trò múa kiếm này mà thay đổi toàn bộ, kiếm củi ba năm, đốt một giờ, nàng bực tức lườm Tiểu Như.

Tiểu Như vẻ mặt đầy ủy khuất, bước tới trước mặt Thạch Kiên:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Nô tì biết lỗi !!!

Thạch Kiên thở dài:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Biết lỗi là tốt, nhưng đừng chỉ nói mồm. Ngươi nhìn thái độ của ngươi xem, dường như ngươi muốn ta nhận lỗi với ngươi thì đúng hơn….. Quên đi, ngẫm lại con đường ngươi đi là do ngươi chọn, nếu cảm thấy ở nhà ta là ủy khuất cho ngươi ngươi có thể lập tức rời đi.

Nói xong hắn phất tay quay vào nhà tìm bà nội chuẩn bị quần áo nhập cung. Khi vào nhà, nhìn qua cửa sổ, thấy Uyển Dung đang mắng tiểu nha đầu, nhưng tiểu nha đầu kia có vẻ không phục, đang lý giải gì đó, hắn lại thở dài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bản thân hắn trước nghĩ rằng kiếp này sẽ gặp một nữ hiệp nào ngờ lại gặp cô nàng này. Ở thời đại này, một cô nương quật cường như vậy quả khó tìm, tuy nhiên hắn cũng không muốn quản, lập tức không quan tâm.

Thạch Kiên đưa bà nội nhập cung, vốn hắn định đem cả Tiểu Như theo, nhưng ngẫm lại nha đầu đó không biết lễ nghĩa, hung hăng, nếu bọn thái giám nhìn thấy thực không hay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong cung, Hoàng Đế mở yến tiệc, triệu tập các đại thần. Thạch Kiên vốn không ngờ rằng hôm nay hoàng thượng lại vì hắn mà tổ chức yến tiệc. Qua việc này, có thể thấy rằng hoàng thượng thực sự rất sủng ái hắn.

Nhưng bà nội thấy vậy thì lại có chút khẩn trương. Kỳ thật lúc trước, thời Triệu thái tổ cục diện đất nước phức tạp, hắn không có tâm tư mở rộng kinh đô, chỉ tu sửa lại sơ xài. Sau tới thời Thái Tông và Tông Chân Tông trùng tu vài lần. Quy mô hoàng cung lúc này mặc dù không lớn nhưng tráng lệ vượt xa đời Đường. Bà nội Thạch Kiên nhìn thấy cung điện đồ sộ như vậy sớm đã líu lưỡi nói không ra lời, chỉ biết nắm chặt tay Thạch Kiên, cả nửa ngày mới mở miệng:

- Cháu ngoan, ngươi tới đây mà không sợ hãi sao ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Sợ gì chứ ? Hoàng Đế và Hoàng Hậu là người tốt, đối với cháu rất tốt, bà nội, người đừng lo lắng, sẽ khiến hoàng thượng chê cười đó.

- Tất nhiên, tất nhiên…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói vậy nhưng tay bà vẫn run run.

Hồng Diên mặc dù gan lớn nhưng khi bước vào đây mặt cũng có chút biến sắc. Duy chỉ có Lục Ngạc vốn là cung nữ nên đã quen, dọc đường liên tục cười đùa. Mấy cung nữ theo hộ tống thấy Lục Ngạc cũng lộ vẻ ghen tị. Bao năm nay Hoàng Thượng mới có tâm tình tốt như vậy, các nàng ai cũng hiểu nguyên do, tất cả là vì tiểu thần đồng. Hơn nữa Thạch Kiên vô cùng tuấn tú, các nàng vô cùng hâm mộ, chỉ mong mỗi ngày đều nhìn thấy hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên chợt để ý tới một việc, Uyển Dung từ lúc vào cung thần thái vẫn vô cùng tự nhiên. Hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Uyển Dung tâm tư kín đáo, vô cùng thông minh, nhưng hắn không nghĩ lại trấn định đến độ này. Nếu như không biết thân thế của nàng sợ rằng hắn sẽ nghĩ nàng là người xuất thân từ danh môn hoặc ít nhất là người thường xuyên ra vào hoàng cung.

Thấy Thạch Kiên chú ý, Uyển Dung cười nói:

- Nô tì mặc dù từ nhỏ mất mẫu thân nhưng theo phụ thân lưu lạc khắp nơi, mặc dù không thông minh như thiếu gia nhưng cũng biết vinh nhục tự nhiên, tất nhiên không sợ hãi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kỳ thật, trong lòng nàng thầm buồn bực, bản thân nàng bất kể diện mạo hay tài hoa, phẩm đức đều rất xuất chúng, nhưng thiếu niên kia không hề coi trọng nàng. Mỗi khi nghĩ tới điều này nàng lại muốn phát hỏa, luôn phải tự nhắc nhủ bản thân phải bình tĩnh. Đây cũng là điều khiến Tiểu Như không phục, như thế nào tên kia lại chỉ cười đùa với Hồng Diên, Lục Ngạc mà không để ý tới tiểu thư mình, mặc dù đôi khi hắn cũng có nói chuyện nhưng cảm giác xa lạ hoàn toàn không thể che dấu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy rằng trong lòng hắn có thành kiến với Uyển Dung, nhưng quả thực phong thái của nàng khiến đáng để hắn kính trọng. Hắn nói:

- Uyển Dung cô nương, nói cho cùng, ngươi nếu ở nhà ta, sau này nên quản giáo tiểu nha đầu kia cho tốt. Một khi nàng sai phạm, ta sẽ trục xuất nàng, còn ngươi ở Thạch gia cũng như mọi người vậy, cuộc sống cũng không được phú quý như mọi người nghĩ đâu.

Uyển Dung nghe hắn nói, hiểu rằng hắn đã thực sự thu nhận nàng vào Thạch gia, nàng nhún mình:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Nô tì tạ ơn thiếu gia quan tâm.

Thạch Kiên thầm thở dài, nàng cái gì cũng tốt, chỉ có điều nàng quá thông minh, thường thường hắn chỉ nói nửa câu là nàng có thể đoán ra ý hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Gặp Lưu Nga, Lục Ngạc quỳ rạp xuống, khóc:

- Nô tì đáng tội chết

Lưu Nga vốn rất thích tiểu nha đầu lanh lợi này, giờ thấy nàng đã cao hơn, hoàng hậu vui vẻ đùa:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vài năm không thấy ngươi, không ngờ ngươi đã trưởng thành, cao hơn trước rồi. Ôi, thật không biết ngươi mấy năm qua có nghĩ tới ai gia không ?

- Nô tì rất nhớ

Lục Ngạc gật gật đầu

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vậy từ mai, ngươi ở lại trong cung cùng ai gia

Lục Ngạc vừa nghe thấy đã trợn tròn mắt, các tú nữ bên cạnh hai mắt sáng rực, chẳng phải là cơ hội tới rồi sao ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong đôi mắt các nàng tràn ngập ánh sáng hi vọng, ai cũng thầm giục giã:

“Ngươi đáp ứng nhanh lên, nhanh lên”

Lưu Nga thấy bộ dạng của nàng, phì cười:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Yên tâm đi, tiểu quỷ ngươi, ai gia chỉ đùa thôi, ngươi ở lại cạnh ta nhưng đầu óc lại ở cạnh tiểu tài tử kia thì cũng ủy khuất cho ngươi, nhưng ngươi vẫn nhớ ai gia vậy coi như ngươi có lương tâm.

Lưu Nga và Tống Chân Tông lúc này mới chào bà nội Thạch Kiên. Bà nội sợ tới mức nói không nên lời, nhưng thấy hai người hòa ái, dễ gần nên cũng dần bình tâm. Bà nội dầu sao cũng ít học, nói chuyện giản dị, câu nói không chút hàm ý, mộc mạc, thiện lương. Tống Chân Tông và Lưu Nga vốn yêu người yêu cả đường đi lối về nên cũng rất thích bà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Trinh còn đứng dậy rót cho bà một chén trà, khiến lão bà cả kinh, quên cả mình bị liệt, muốn đứng dậy. Thấy bà muốn đứng dậy, Uyển Dung và Hồng Diên vội vàng tiến tới đỡ lấy, sợ bà ngã.

Lưu Nga lúc này mới thầm đánh giá Uyển Dung, thấy tướng mạo của nàng, liền nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Ai gia đã từng nghe chuyện về ngươi, ngươi quả là một kỳ nữ, nghe nói ngươi cầm kỳ thi họa đều khá, vậy có thể vì ai gia mà đàn một khúc không ?

Uyển Dung đứng dậy, thi lễ:

- Nô tì tuân mệnh

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngay lập tức, cung nữ dâng lên một chiếc đàn cổ, Uyển Dung ngồi xuống, hai tay bắt đầu vũ động.

Nàng đàn một khúc Tịch Dương Tiêu Cổ. Thạch Kiên cũng biết thủ khúc này, nó chính là một danh khúc của Trung Quốc, sau này có tên là Xuân Giang Hoa, thủ khúc này bắt đầu được truyền lưu từ thời Đường, tuy nhiên qua vài thế kỷ được chỉnh sửa, từ sáu đoạn biến thành mười đoạn. Thủ khúc nàng đang đàn miêu tả ánh thái dương xuống núi, cảnh vật đẹp đẽ lúc hoàng hôn. Dưới ngón tay của nàng, phong cảnh hữu tình được thể hiện vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tống Chân Tông khen ngợi:

- Đàn rất hay, quả nhiên xứng đáng là nữ tử đi theo Thạch học sĩ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi nàng tạ ơn, Tống Chân Tông lại nhìn Hồng Diên nói:

- Ngươi cũng là một nha đầu tốt. Phụ thân ngươi mặc dù đem bán ngươi nhưng hắn làm vậy là vì muốn cứu mẹ già, xuất phát từ tấm lòng hiếu thảo.

Hồng Diên vội trả lời:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Dạ..

Cho tới hiện tại, nàng vẫn chưa bình tĩnh lại, trong lòng vẫn rất khẩn trương.

- Hắn là một tú tài phải không ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Dạ

Thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, Tống Chân Tông phì cười nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Không cần hoảng sợ như vậy, ta không phải lão hổ, sẽ không ăn thịt ngươi.

Sau đó hắn nói với Lưu Nga:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vị tiểu cô nương này đi theo Thạch học sĩ, cũng có công, ta có nên thưởng cho lão tú tài một chút không ?

Thạch Kiên biết hiện tại Lưu Nga đã bắt đầu giúp đỡ chính sự cho Tống Chân Tông, nên hắn không ngạc nhiên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Nga suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cũng không nên ban thưởng trọng hậu quá, sẽ khiến người ta dị nghị.

- Trẫm hiểu, vậy phong cho tú tài này làm trợ giáo được rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tống Chân Tông nói xong xoay người nói với thái giám bên cạnh:

- Ngày mai ngươi truyền khẩu dụ của trẫm.

Đương nhiên, trợ giáo chỉ là một tiểu quan, không cần phải hạ thánh chỉ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hồng Diên vẫn ngơ ngẩn, Uyển Dung thấy vậy thì thầm bên tai nàng:

- Còn không tạ ân hoàng thượng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hồng Diên lúc này mới phản ứng, thập phần kích động quỳ xuống vái tạ.

Tống Chân Tông liếc nhìn Uyển Dung rồi nói:

- Ngươi, tiểu cô nương cũng tốt, nhưng phụ thân ngươi rất đáng phạt, để sau này sẽ nói tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tống Chân Tông dời mắt qua Lục Ngạc:

- Ngươi có phải đang đố kỵ không, cũng muốn phụ thân ngươi được thưởng ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cha Hồng Diên chỉ là một tú tài, hoàng thượng nói một câu biến thành quan cửu phẩm. Lục Ngạc thì khác, ở bên cạnh Lưu Nga rất lâu nàng không e sợ như Hồng Diên, chỉ cười hì hì, rồi khấu đầu tạ ân.

Thạch Kiên hiểu, việc hoàng thượng phong thưởng lần này đều là vì xem trọng hắn, hắn cũng khấu đầu tạ ơn Tống Chân Tông, sau đó nói:

- Bệ hạ, tiểu thần có một yêu cầu muốn xin bệ hạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.