Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 217: Không phải thần




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nguyên Hạo gật đầu. Nếu Tống triều hiện tại có lượng lớn vũ khí này thì mỗi người so với Tô Nô Nhi đều lợi hại hơn. Không cần nhiều, chỉ cần mười ngàn binh hoàn toàn có thể tiêu diệt Tây Hạ.

Ngô Hạo còn nói thêm:

- Nhưng chúng ta cũng không thể xem thường. Phải biết rằng tiểu tử này nghiên cứu vũ khí đó đã nhiều năm. Bởi vậy chúng ta nên phái gián điệp có khả năng tìm hiểu xem Tống triều rốt cuộc đã phát triển vũ khí đến trình độ nào? Đã làm ra bao nhiêu loại vũ khí này? Tốt nhất là có thể đem bản vẽ vũ khí về.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Mọi người nghe xong thì im bặt không trả lời được. Có thể thấy loại vũ khí này lợi hại như vậy, liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, tiểu tử đương nhiên sẽ rất coi trọng. Ngay cả gián điệp cũng sẽ không dùng được. Việc này cũng là vô ích.

Ngô Hạo nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Vừa rồi thần nghĩ đến một phương pháp, rất có thể sẽ lấy được bản vẽ.

Ngôi Danh Mị nhìn đỉnh núi tuyết phía xa xa. Trên núi giờ đầy tuyết đọng, nhìn như hòa vào đường chân trời. Nếu không phải trên núi cây tùng xanh vẫn vươn ra khỏi tuyết trắng, tạo thành nhiều điểm xanh in đậm trên nền trời thì nhìn không ra nơi đó là núi non trùng điệp. Hôm nay thời tiết sáng sủa, mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp khiến cho tuyết ánh lên phản chiếu tia sáng lấp lánh vào mắt người.

Thế nhưng bên trong trại Kim Minh Trại lại im lặng như tờ. Nơi này đã bị người Tống vây mười hai ngày, từ ngày đó đến giờ đã tổn thất hơn hai trăm dũng sĩ. Tô tướng quân cũng vừa mới được cứu về nhưng đến đêm đã vĩnh viễn nhắm mắt. Trong trại Kim Minh hơn bốn ngàn binh lính biết được tin tức này thì sĩ khí hạ xuống cực điểm. Hiện ở trong thành, Ngôi Danh Mị tiếp nhận quyền chỉ huy. Kỳ thật ông ta chỉ làm bộ như vậy, thậm chí ông ta còn muốn người Tống tấn công một lần nữa để đầu hàng luôn cho xong.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nhưng người Tống cũng không phát động tấn công, chỉ như cũ mỗi ngày đều đem máy bắn đá bắn đá vào thành. Dù sao nơi này đá cũng không thiếu. Kỹ thuật của người Tống ngày càng chính xác, có thể bắn liền bốn khối trúng một điểm trên thành. Hiện tại binh lính Tây Hạ cũng đã có chút kinh nghiệm. Trước đây mỗi ngày bọn chúng đều lên thành dọn các tảng đá sạch sẽ nhưng bây giờ thì chúng mặc kệ, ngược lại trốn ở dưới này càng an toàn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có những tảng đá từ trên trời rơi xuống, tạo thành xung lực lớn, làm đá trên thành bắn tung tóe khắp nơi, vì thế binh lính dưới mặt đất cũng không tránh khỏi tai bay vạ gió.

Hắn đã nhìn trúng bản chất của người này, nếu để ở đây chuyên lo bắn đá thì thật đáng tiếc nên đang nghĩ cách điều y đến doanh trại của quân tiên phong.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Khởi bẩm Thạch đại nhân, tiểu nhân tên là Tống Minh Nguyệt.

-Tống Minh Nguyệt? Thạch Kiên thấy cái tên này rất nữ tính, nhìn y thân hình cao lớn dễ chừng đến hai thước, gương mặt còn tối mù, vẻ mặt thì dữ tợn, không phải là y đổ mồ hôi mà thiếu chút nữa thì khiến Thạch Kiên phải đổ mồ hôi. Ai đặt tên cho y vậy, thật sự là y cũng biết tên này không được tự nhiên, nên khi xướng lên cũng cảm thấy xấu hổ. Mọi người bên cạnh đều cười to.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thạch Kiên cố nhịn cười, khó khăn nói:

- Tên rất hay.

Rồi vội vàng chạy đi. Hắn là sợ không kiềm chế được phì cười trước mặt y thì sẽ khiến y mất chút thể diện.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vòng quanh một hồi lại thấy một đám đông đang tụ tập, vây quanh cái gì đó. Thạch Kiên đi vào xem, hóa ra là Địch Thanh đang cầm đao đuổi theo Thôi Diệt Lang.

Mấy ngày nay quân Tống vây quanh trại Kim Minh mà không tấn công khiến mấy người Địch Thanh, Chu Sỉ, ngũ viên tiểu tướng cùng huynh đệ Chiết gia đều cảm thấy lo lắng, thường xuyên tỉ thí võ nghệ. Tuy nhiên càng ở cùng nhau lâu thì quan hệ của bọn họ lại càng tốt. Cuối cùng lão đại Chiết Kế Mẫn kéo thêm anh em mình cùng Dương Văn Quảng, chín người kết nghĩa huynh đệ. Nhưng Thôi Diệt Lang mặc kệ, bởi vì cậu ta nhỏ tuổi nhất, cứ như vậy cậu ta vẫn là nhỏ nhất sao? Về sau lại có đến tám đại ca. Vì thế cậu ta nói thời Tam quốc kết bái người được làm huynh trưởng là người trèo lên cây trước, bây giờ phải tìm một phương pháp khác. Tám người kia mới hỏi cậu ta phương pháp gì, luận về võ nghệ cậu không bằng Dương Văn Quảng và Địch Thanh, về tửu lượng lại không bằng anh em Chu gia, đọc sách cũng không bằng Dương Văn Quảng, thậm chí cả Đinh Diểu cũng không bằng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nhưng thật không ngờ cậu ta lại đề xuất cách tỉ thí là nhảy cao, ai nhảy cao nhất sẽ là đại huynh. Tám người kia thân thể đâu được như cậu ta, cứ như vậy chẳng phải cậu ta sẽ thành lão đại sao. Kết quả là cậu liền bị tám người đè lại đánh ột trận. Chuyện này cũng bởi vì lần trước Thạch Kiên cùng mấy người Tằng Công Lượng kết bái đã bị các đại thần trong triều buộc tội, Thạch Kiên hiện tại cũng thấy hối hận. Giờ bọn họ lại muốn làm theo Thạch Kiên, lại còn là chín người kết bái, triều đình không kiêng kị mới lạ. Về sau Thạch Kiên cũng khen ngợi cậu ta làm rất tốt.

Nhưng bởi vì Địch Thanh anh tuấn uy vũ, Thôi Diệt Lang cứ quấn lấy Địch Thanh đòi học võ nghệ khiến cho Địch Thanh giờ cứ thấy Thôi Diệt Lang thì đau đầu, mau tránh từ xa. Thấy vậy thì Thôi Diệt Lang liền tỏ ra u oán, bộ dạng này càng khiến Địch Thanh cảm thấy đáng ghét.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hiện tại nếu hỏi Địch Thanh sợ ai nhất, chắc chắn y sẽ trả lời:

- Ta sợ tên vô sỉ Thôi Diệt Lang nhất.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thạch Kiên thấy Địch Thanh đang nổi giận đùng đùng, hôm nay thế nào mà Thôi Diệt Lang lại dám to gan trêu chọc Địch Thanh nữa? Dường như trêu chọc còn là nhẹ. Hắn liền hỏi một binh sĩ bên cạnh mới biết được hóa ra ở thành Duyên Châu Địch Thanh có thân thiết với một cô nương tên Tiểu Mễ. Thấy tin mừng sắp tới anh ta liền viết một phong thư gửi cho cô nương này. Tuy nhiên Địch Thanh không có đọc nhiều sách, có nhiều chữ là về sau Thạch Kiên cho anh ta mượn bộ sách binh pháp, anh ta muốn học nên mới buộc phải học nhận mặt chữ. Bởi vậy phong thư này viết rất đơn giản. Trong thư viết:

“Tiểu Mễ, giờ sắp đến năm mới, ta rất nhớ nàng. Nhưng bởi vì ở lại đánh giặc nên không thể trở về thành. Hiện tại ta muốn mua tặng cho nàng một vài thứ nhưng lại không biết mua gì cho nên ta gửi tặng nàng một ít tiền để nàng tự mua. Chờ sau khi đánh giặc xong ta sẽ về thăm nàng, rồi sẽ qua hỏi cha mẹ nàng, sau đó nhờ người đến cầu hôn”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thư chưa viết xong thì đã bị Thôi Diệt Lang đến quấy rối. Cậu ta rất ngạc nhiên, không ngờ kẻ lạnh lùng này mà cũng có người yêu, sau đó liền giật lấy bức thư. Địch Thanh đương nhiên không đồng ý vội vàng đuổi theo. Thôi Diệt Lang giật được thư rồi thì còn vừa chạy vừa đọc, Địch Thanh không liều mạng mới lạ.

Thạch Kiên vừa nghe đã thấy đây là chuyện tốt. Phải biết rằng Địch Thanh tiền đồ tương lai là vô lượng. Cho dù lịch sử thay đổi bởi sự xuất hiện của mình nhưng nhờ sự giúp đỡ của mình Địch Thanh vẫn có hướng để phát triển. Còn có thể không có tiền đồ được sao?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hắn liền đi tới chặn hai người lại nói với Thôi Diệt Lang:

- Chuyện thanh niên nam nữ là bình thường, có gì đâu mà tò mò. Hiện tại ngươi chưa có nữ nhân của mình thì mới coi chuyện này là lạ thôi.

Trách cứ Thôi Diệt Lang xong rồi hắn mới đi tới trước mặt Địch Thanh cười hỏi:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Là cô nương nhà nào ở thành Duyên Châu, ta làm mai giúp ngươi?

Địch Thanh hiểu được tâm tư của Thạch Kiên. Tương lai anh ta sẽ là võ thần của Đại Tống, cô nương nhà nào thật có phúc được tướng quân nhìn trúng? Địch Thanh vội tạ ơn. Phải biết rằng Thạch đại nhân đã làm mai thì việc hôn nhân này cơ bản đã hoàn thành.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Trên khuôn mặt trắng bóc của anh ta lần đầu tiên ửng hồng, vẻ ngượng ngùng nói:

- Là con gái Nghê thông phán thành Duyên Châu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nghê thông phán vốn xuất thân danh gia vọng tộc, ông ta còn cùng với con cháu Ngô Việt Vương tức là gia tộc Tiền Duy Diễn có quan hệ nhân duyên. Thạch Kiên cũng có nghe nói ông ta có một nữ nhi tên Tiểu Mễ, vô cùng nhu thuận lương thiện. Nhưng bởi vì môn đệ Nghê gia, hơn nữa người Tống giờ vẫn trọng văn hơn võ nên việc Địch Thanh cầu hôn cũng gặp khó khăn không nhỏ.

Tuy nhiên là thuộc hạ dưới tay mình, Thạch Kiên cũng không muốn Địch Thanh chịu ủy khuất, vì thế hắn nói:

- Ta cũng có nghe nói đó là một cô nương tốt. Về chuyện lễ vật ngươi không cần lo lắng, ta sẽ viết giúp ngươi một bài từ để ngươi làm lễ vật tặng cho Nghê tiểu thư.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Địch Thanh xúc động đến sắp phát sốt. Lễ vật này quả thật rất quý báu. Thạch Kiên vì mấy người mà làm bài từ, hơn nữa lễ vật này đưa ra thì ai cũng biết Thạch Kiên đang có ý nói đến chuyện hôn nhân. Đương nhiên Địch Thanh cũng hiểu lầm rồi. Thạch Kiên không phải vì anh ta mà viết bài từ. Làm như vậy, bởi vì thân phận của Địch Thanh thôi thì chưa đủ. Không phải Thạch Kiên coi thường Địch Thanh mà bởi vì thân phận hai người bây giờ cách nhau quá xa, hắn làm như vậy nhất định sẽ có kẻ trong triều buộc tội, còn có thể ảnh hưởng đến tiền đồ về sau của Địch Thanh.

Bây giờ hắn chỉ chép lại một lần nữa bài từ “Thước kiều tiên”, nhưng như vậy cũng đã khiến Địch Thanh vô cùng vui mừng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thạch Kiên còn chưa viết xong, hộ vệ đã vào bẩm báo rằng trong triều có cử khâm sai đến đại bản doanh.

Đó chính là Dương công công. Hắn liền bày lư hương tiếp chỉ. Ý tứ trong thánh chỉ là nói một năm nữa sắp đến, hy vọng Thạch Kiên có thể đẩy nhanh tốc độ đánh trại Kim Minh hơn một chút. Xem ra thời gian lâu như vậy mà không tấn công, chẳng những binh sĩ mà triều đình cũng bắt đầu sốt ruột. Dù sao trại Kim Minh cũng gần Duyên Châu, thu phục được trại Kim Minh Trại, lại tiêu diệt được mười ngàn binh Tây Hạ cũng là một chuyện đáng mừng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thạch Kiên tiếp chỉ rồi nói với Dương công công:

- Xem ra triều đình cũng không hiểu tầm nhìn của bản quan. Vừa đúng lúc, chúng ta cùng mở cuộc họp vậy.

Nói xong hắn liền sai người gọi các tướng quân tới.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thạch Kiên mở cuộc họp này cũng không giống như ở kiếp trước của hắn, ở trong một văn phòng lớn, nói lảm nhảm không ngừng. Hắn sai binh sĩ giết một con dê, đốt lửa nướng, vừa để khoản đãi Dương công công, vừa cùng tướng sĩ vây quanh đống lửa bàn luận.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Dương công công trong cung địa vị rất cao nhưng làm sao đã được trải qua mùi vị này, bốn phía là doanh trại, xa xa là núi tuyết mờ mịt, lại vây quanh đống lửa nướng thịt dê. Mặc kệ thịt dê có được ăn hay không, chỉ bằng hoàn cảnh thế này cũng khiến ông ta cảm thấy mới mẻ, mặt mày hớn hở.

Đợi cho các vị tướng lĩnh trọng yếu đến đầy đủ, Thạch Kiên mới giải thích với mọi người:

- Có lẽ các vị đến giờ đều không rõ vì sao bản quan không tấn công trại Kim Minh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đám người Tào Vĩ liền gật đầu. Nếu không phải tin tưởng tiểu tử này bọn họ sớm đã thúc giục hắn. Kỳ thật trong lòng họ cũng sốt ruột, đại quân đóng ở đây mỗi ngày đều phải chi ra ít nhiều lương thảo, hơn nữa họ cũng lo lắng đêm dài lắm mộng.

Thạch Kiên nói:

- Một trại Kim Minh nho nhỏ mà thôi, bản quan muốn bắt thì không cần thương tổn người nào, chỉ cần hai ngày tự động gọi bọn chúng mở cửa xin hàng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Trong mắt mọi người đều có chút nghi ngờ. Hiện tại sĩ khí binh lính Tây Hạ đã không còn, muốn đánh hạ trại Kim Minh, thậm chí bức chúng đầu hàng cũng đều có thể nhưng muốn không thương tổn người nào thì là khó khăn không nhỏ.

Nhưng Thạch Kiên đã tiếp lời:

- Kỳ thật ngay cả trận chiến ở núi Đôn Nhi cũng không cần thiết. Đó chỉ là một lần luyện binh. Nói cách khác, gần ngàn binh sĩ không cần thương vong cũng có thể thu phục được trại Kim Minh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Một câu này nói ra dấy lên làn sóng ồn ào.

Thạch Kiên ngắt lời:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Nhưng bản quan không thể không làm vậy. Bởi vì binh lính không được luyện tập qua thực chiến, về sau trên chiến trường ác liệt hơn sẽ càng thương vong nhiều hơn.

Chiết Duy Trung không kìm được phải hỏi:

- Nhưng là phương pháp gì mà có thể không tốn một binh sĩ vẫn thu phục được trại Kim Minh?

Đây là vấn đề mọi người đều muốn hỏi. Nếu không phải qua một trận chiến ở núi Đôn Nhi, tiêu diệt năm ngàn binh Tây Hạ, lại qua chuyện Thạch Kiên đơn độc đấu rồi giết được Tô Nô Nhi, rồi lại dùng máy bắn đá mỗi ngày đều khiến nhuệ khí binh Tây Hạ giảm sút, chỉ dựa vào cách đánh bình thường chắc chắn tổn thất binh sĩ không nhỏ mới có thể đánh hạ được nó.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.