Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 205: Mỹ nhân (hạ)




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức nhất thời bị lời của Thạch Kiên làm cho hồ đồ. Hắn không hiểu Thạch Kiên vòng vo tam quốc nhằm mục đích gì bèn nói:

- Thạch đại nhân, hạ quan đầu óc kém cỏi, ý ngài là gì xin nói thẳng ra.

Thạch Kiên nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vậy thì tốt. Ta nói cho ngươi biết, tân nương của ngươi đã lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng.

Lưu Tòng Đức thần sắc tái nhợt. Hắn không phải kẻ ngốc, cũng hiểu được hàm ý trong lời lẽ của Thạch Kiên. Dù là sau lưng có thái hậu che chở, thì cũng đấu không lại Hoàng thượng. Nhưng nghĩ đến tân nương tử xinh đẹp trong động phòng, hắn nghiến răng nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thạch đại nhân, thiên hạ rộng lớn, ông ấy đường đường là đấng quân vương, lại đi phá vỡ nhân duyên của kẻ khác sao?

Thạch Kiên nghe rồi khuôn mặt bỗng ửng đỏ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức nói:

- Hoàng thượng địa vị tôn nghiêm. Hơn nữa ta đã thành thân với nàng Vương Thị. Hoàng thượng cũng không thể cưỡng đoạt dân nữ đúng không?

Thạch Kiên càng thêm khó xử. Họ Lưu nói cũng có tình có lý, chỉ vì nàng Vương Thị ngày trước cũng là một tú nữ. Nhưng nay đã cùng Lưu Tòng Đức bái đường thành thân. Hắn thở dài, cuối cùng thốt ra một câu:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Lưu đại nhân, thái hậu đối với bản quan thế nào?

Lưu Tòng Đức không hiểu câu nói này có dụng ý gì, Lưu Tòng Đức cũng biết Thạch Kiên kiến thức uyên thâm, trong triều ít người địch nổi. Lưu Tòng Đức dè chừng nói:

- Thái hậu đối đãi Thạch đại nhân không tệ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức không phải vì Lưu Nga mà nói vậy, dù Lưu Nga từng nghi kị Thạch Kiên, và cũng dễ sinh lòng đố kị khi bên cạnh Hoàng Thượng có một người tài hoa xuất chúng như Thạch Kiên. Nhưng tóm lại, Lưu hậu cũng đối xử không tệ với Thạch Kiên, điều này có mối liên quan mật thiết từ việc triều đình cần người như Thạch Kiên.

Thạch Kiên nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Bản quan từng nói, Lưu thái hậu hay tiên đế đều coi ta như con, cũng giống như Hoàng đế coi bá quan vừa là thần lại vừa như bạn, nhưng vua thì vẫn là vua, thần vẫn hoàn thần. Trong mắt ta, ngươi hoàn toàn xứng đáng được quây quần bên tân nương tử dưới một mái nhà. Nhưng ngươi có từng nghĩ được rằng, Trước đây khi nạp tú nữ, Hoàng thượng và thái hậu đã tranh cãi vì việc này của ngươi. Ngươi lại kề bên người Hoàng thượng yêu mến, thử hỏi Hoàng thượng có vui được không? Chẳng lẽ ngươi muốn qua mặt Hoàng thượng. Ngươi nên nhớ một điều, Thái hậu có thể bảo vệ ngươi một chốc một lát, lại không thể bảo vệ ngươi cả đời. Thực lòng ta cũng mong các ngươi được mãi nương nhờ nơi Thái hậu, nhờ ơn hoàng thượng dựng lên một Lưu gia vượng thịnh.

Thạch Kiên hồi lâu mới nói lên lời. Tuy Thạch Kiên có nói Lưu Tòng Đức và Vương Thị đã thành thân, nhưng giữa Hoàng Thượng và Vương Thị sớm đã có mối tương giao, chỉ vì Thái hậu kiên quyết chia rẽ nên mới ly tan. Việc làm này của Thái hậu đâu có khác nào việc cướp đoạt dân nữ, mà lại là người mà Hoàng thượng yêu mến. Chẳng cần nói Triệu Trinh là Hoàng thượng, đến một lão bách tính cũng ghi hận trong lòng. Lưu gia sở dĩ có ngày hôm nay, cũng vì Lưu hậu còn tại thế, khi bà xuống cửu tuyền rồi, ai dám nói trước Triệu Trinh sẽ không vì thù hận mà san phẳng Lưu gia?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên nói tới đây, hắn thở dài một hơi, rồi nói thêm:

- Ngươi rất thích nàng à?

Lưu Tòng Đức vội vàng gật đầu, vì hắn biết lời của Thạch Kiên có lý, nhưng bảo hắn từ bỏ Vương Thị, thật lòng không lỡ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu là vị đại thần khác, nhất định khăng khăng Lưu Tòng Đức mê muội sắc đẹp, nhưng Thạch Kiên chẳng phải kẻ phàm, hắn hiểu được giá trị sinh mạng và ái tình, lại kiên trì khuyên nhủ:

- Cổ nhân nói, hồng nhan là căn nguyên tai họa, thật chẳng sai. Ngươi mến mộ Vương Thị, Hoàng thượng cũng có quyền thương yêu. Tuy nói Hoàng thượng là thánh nhân thiên tử, là thần thánh hạ phàm, nhưng đến nhân gian này rồi ai chẳng sinh thất tình lục dục, Ngay đến đức Thánh Khổng cũng ám muội qua lại với Vệ phu nhân. Hiện tại bản quan không nói đỡ Hoàng thượng, cũng không phải vì ngươi. Việc này muốn ổn thỏa, cũng chưa phải hết cách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức gập người thi lễ:

- Thạch đại nhân túc trí đa mưu, xin vì tại hạ nghĩ cách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên trau mày, tới mức này rồi mà gã Lưu Tòng Đức còn chưa chịu từ bỏ. Thạch Kiên nói:

- Chuyện này ắt phải có người can tâm tình nguyện nhượng bước, hoặc là ngươi, hoặc là Hoàng thượng, nhớ kỹ, phải can tâm tình nguyện.

Lưu Tòng Đức trừng mắt, những lời này nói cũng bằng thừa, muốn bảo ta bỏ cuộc ta sẽ không bằng lòng, đổi lại nếu Hoàng thượng có ý nhường bước thì đâu có sai Thạch Kiên đến làm thuyết khách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên nhìn biểu hiện của họ Lưu, thầm nghĩ cũng là Triệu Trinh nhân từ, nếu không chỉ chờ Lưu hậu đi rồi cả nhà họ Lưu sẽ phải chết thảm thay vì hưởng phúc. Hắn nói:

- Bản quan quả thật cũng không có diệu kế gì. Nhưng muốn tháo chuông cần tìm người treo chuông. Lúc này, biện pháp duy nhất là ngày mai ngươi vào cung kể rõ sự tình với Thái hậu, để người khuyên nhủ Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng tâm phục khẩu phục. Kỳ thực cũng chỉ là một mỹ nữ, ta không tin khắp giang sơn Đại Tống lại không tìm được một người đẹp hơn nàng ta. Ngươi hay Hoàng thượng chỉ cần có ý, đều có thể tìm được, cần gì phải trói buộc vào một người con gái. Hiện tại bất kể là ngươi hay là Hoàng thượng, chỉ một người hiểu được đạo lý này, chuyện này sẽ kết thúc êm đẹp. Như vậy, tương lai Lưu gia vẫn sẽ là gia tộc tôn quý, giống như Lý gia, tiêu biểu là Lý Bồi, tận tâm vài năm, nay các quan đều nể trọng.

Kể từ khi Thạch Kiên vào kinh, Lý Bồi đấu đá liên miên với hắn, cho tới hôm nay càng thêm căng thẳng. Có điều Lý Bồi không phải một kẻ dã tâm như Đinh Vị, nên mới đứng vững trong triều. Lưu Tòng Đức nghĩ tới gã Lý Bồi này có lẽ đã không dưới năm chục lần to tiếng với thiếu niên này, dù lòng buồn bực vẫn cố nhếch mép cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên căn dặn thêm:

- Bản quan còn việc này muốn nhắc nhở, trước khi sự việc được hóa giải, ngươi tuyệt đối không được động đến người Vương Thị, nếu không, dù là Lưu hậu ra mặt cũng không thể cứu vãn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức hiểu ra một điều nếu hôm nay ta động phòng hoa chúc, cũng có nghĩa là không tôn trọng Triệu Trinh. Hắn cười nhạt nói:

- Vậy ta phải ăn nói thế nào với thê tử bây giờ?

Thạch Kiên lòng thêm u sầu. Đến giờ hắn còn gọi Vương Thị là thê tử, đủ thấy hắn căn bản không có ý định từ bỏ. Thạch Kiên nhẫn nại:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Việc này không khó. Đêm nay ngươi hãy giả say, đợi khi Thái hậu hóa giải rồi cũng không mất nhiều thời gian, lẽ nào ngươi không cố đợi thêm vài ngày?

Sau khi nói xong, Thạch Kiên cáo từ Lưu Tòng Đức khi hắn còn đang ngây người. Vừa về đến nhà, quả nhiên vị Tiểu Hoàng Đế như trông đợi mỏi mòn. Hắn cũng không giấu diếm gì, đem sự việc kể với Hoàng thượng:

- Bẩm Hoàng thượng, Lưu Tòng Đức tạm thời không dám cả gan động đến Vương Thị. Nhưng nếu muốn có được nàng, ngài cũng phải chờ sự đồng tình của Thái hậu mới được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Trinh mang khuôn mặt u buồn:

- Trẫm cũng từng thỉnh ý Thái hậu, nhưng người không đồng tình.

Thạch Kiên an ủi Hoàng thượng:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Ngày mai thần sẽ đến khuyên Thái hậu, nếu còn không được, quả tình thần cũng hết cách. Xét cho cùng, so với một người con gái, giang sơn của Hoàng thượng còn quan trọng hơn nhiều.

Triệu Trinh nghe rồi im bặt, hắn chưa đủ lông đủ cánh, quả thật không thể chọc giận Thái hậu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói tới đây, Thạch Kiên cũng trở nên hiếu kỳ:

- Chẳng lẽ người này có dung mạo sánh ngang Tây Thi, Điêu Thuyền? Khiến họ Lưu kia thà rằng khiến bệ hạ tức giận cũng không thể xa rời.

Triệu Trinh nổi giận:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Hắn thật to gan, nhưng khanh đến Lưu phủ, chắng lẽ không gặp được nàng?

Thạch Kiên gượng cười:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Lúc thần tới nới họ đã bái đường thành thân, nàng đã vào động phòng. Chẳng lẽ thần xông vào động phòng lớn tiếng hét, ngươi mau bỏ tấm khăn che mặt để ta ngắm xem ngươi xinh đẹp như thế nào mà đến cả Bệ hạ anh minh của chúng ta cũng mất ăn mất ngủ.

Triệu Trinh bị hắn chọc cười, nói:

- Ngươi thật to gan, đến người con gái của trẫm ngươi cũng dám mang ra đùa giỡn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong Hoàng đế đuổi đánh, Thạch Kiên vừa chạy vừa cười lớn, nhưng trong lòng không khỏi buồn bực. Hai người này, một người nói Vương Thị là thê tử, một người nói Vương Thị là người con gái của ta, lẽ nào phải đem nàng ra cắt làm đôi, mỗi người một nửa?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Náo loạn một hồi, Triệu Trinh dừng lại nói:

- Khanh nhất định phải giúp trẫm thuyết phục nương nương.

Nói rồi từ biệt ra về.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đợi Hoàng thượng đi rồi, Thạch Kiên vẫn đứng đó lắc đầu. Gần đây Thạch Kiên ở lì trong nhà, nhưng kỳ thực hắn bận tối mắt. Nào là Binh pháp Tôn Tử, quốc gia đại sự, nào là sinh tử chi địa, nào là đạo tồn vong, cái gì cũng phải nghĩ. Đương nhiên như Nguyên Hạo đối phó Hạ Tủng, phần thắng có dư đâu cần

chuẩn bị. Nhưng giả như gặp phải đấng cao tay, thì chuẩn bị vô cùng quan trọng. Như lương thảo, vũ trang, an bài binh sĩ, lên kế hoạch, sắp xếp việc quân, và ngay cả địa thế, khí hậu, nhân tình, tuyệt đối không được xem thường dù chỉ một yếu tố. Có biết bao cuộc chiến vĩ đại, rút cuộc bại dưới một tình tiết bé nhỏ. Lấy vị Hoàng đế nổi tiếng Napoleon làm gương, thất bại vì coi thường cái khí lạnh nước Nga, hay tướng Hitler cũng vì phạm sai lầm này, nếu không lịch sử đã có nhiều thay đổi. Chí ít Thạch Kiên cũng không dám đem tài thao lược sánh với Nguyên Hạo, duy chỉ có lấy kiến thức của mình làm ưu thế.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giờ đây đến nằm mộng hắn cũng nghĩ về Tây Bắc, vậy mà xảy ra chuyện thị phi này, sự việc đến nước này, Lưu Nga có dễ thuyết phục vậy không?

Hết cách, biết là việc này không dễ dàng gì, mà chỉ tại Triệu Trinh đến huynh đệ cũng lôi vào cuộc. Ngày hôm sau hắn đành tiến cung thuyết phục Lưu hậu.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, thì Lưu hậu đã lên tiếng hỏi tội:

- Thạch Kiên khanh thật to gan, đến chuyện nhà ai gia cũng dám xen vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Xem ra Lưu Tòng Đức so với hắn còn vội vã hơn, vừa sáng sớm đã tiến cung tâu Thái hậu chuyện tối hôm qua.

Thạch Kiên sớm đã chuẩn bị lý lẽ:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thần nghe Vương Hiếu Tiên đại nhân kể, Lưu gia ở đất Thục có biết bao chuyện phi pháp.

Hắn chưa nói hết, sắc mặt Lưu hậu đã biến sắc. Thực tình trong lòng bà vô cùng buồn tủi, thì ra ta còn là Thái hậu. Thân làm Thái hậu lại không thể giúp họ ngoại lên địa vị cao hơn. Điều này đại thần nào không biết. Nhưng tại sao chỉ vì chút chuyện cỏn con mà mãi không buông tha. Trong thiên hạ kẻ phạm pháp nhiều không xuể, cũng khác nào công tử nhà Lư Châu Tri, Châu Tế Cảnh mà chính Thạch Kiên bắt gặp mấy ngày trước. Trước có Lý Địch, rồi đến Vương Tằng, kẻ nào kẻ nấy khư khư ôm lấy nhà mình. Mà gã Thạch Kiên cũng thật to gan, can dự cả chuyện hôn gia của cháu Thái hậu. Lẽ nào hắn nghĩ mình là Hoắc Quang (1)?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

1. Hoắc Quang: Hoắc Quang – Wikipedia tiếng Việt

Lưu hậu lạnh lùng hỏi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thạch Kiên, khanh nói vậy là có ý gì? Hiện triều đình cần khanh. Khanh cùng không thể coi ta không ra gì!

Thạch Kiên biện hộ:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thái hậu hãy nghe thần nói xong rồi trách phạt cũng chưa muộn.

- Được. Ai gia lắng tai nghe, ai gia ta muốn xem khanh làm cách nào thuyết phục ta.

Nó rồi bà nghiêm nghị nhắm liền mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên giằng tay áo bà nói:

- Thái hậu, người giận thần thật sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu hậu bị câu nói này của hắn khiến tức cười, đành mở mắt nói:

- Ai gia bảo khanh có việc gì thì nói mau, đừng phí lời.

- Vâng, Thái hậu. Tức nước vỡ bờ, trăng tròn lại khuyết. Vì vậy, Lão Tử có câu, cố giữ cho đầy chi bằng để tự nó đầy; phàm quá sắc nhọn, không thể lâu dài; tiền bạc đầy nhà không thể giữ mãi; giàu sang mà kiêu ngạo, tự sẽ đánh mất. Công toại thân thoái, đây là đạo trời. Vì vậy mỗi khi làm xong một việc, thần lập tức trốn chạy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu hậu khó hiểu liền cất tiếng hỏi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Trốn chạy nghĩa là sao?

Thạch Kiên không dám giải thích trốn chạy quan gia truy bắt. Hắn mượn cớ:

- Có nghĩa là giao lại chức quyền, rời xa triều đình, để đám đại thần ngậm miệng, không sinh sự nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu hậu lại mát lòng vì lời nói của hắn, bà chỉ muốn đá một cái vào mông của hắn, bà nói:

- Đó không thể nói là trốn chạy, mà là về quê nhà giữ chữ hiếu. Khanh vòng vo như thể ai gia không tin khanh thì phải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên lắc đầu nói:

- Dù sao cũng không mấy khác nhau. Nhưng nhân tình đa đoan, bia miệng khôn lường, có thể an bình rút lui cũng là chuyện đáng mừng. Hoàng thái hậu thánh minh nhân từ, xưa nay khó người sánh kịp, hơn nữa người đối đãi Hoàng thượng hết mực thương yêu. Nhưng người có dám chắc mỗi một người nhà họ Lưu đều có phẩm hạnh như người? – Khó, phẩm hạnh như người, đừng nói Lưu gia, đến cả thiên hạ cũng thật khó tìm.

Lưu Nga nghe những lời này như được rót mật vào tai, không còn biết phải nói gì nữa. Thạch Kiên được đà tiếp lời:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Hơn nữa Thái hậu người có đảm bảo mỗi một vị đại thần trong triều đều một lòng trung thành? Vốn chỉ là một người con gái, nhưng lại làm thánh thượng không vui. Sau này trưởng thành, Thái hậu giao lại quyền hành trị vì quốc gia, tiểu nhân đồ rằng Lưu gia sẽ gặp nguy.

Ý của Thạch Kiên là một ngày nào đó Lưu Hậu rồi cũng sinh lão bệnh tử, không thể mãi nắm giữ triều chính. Nhưng người càng già càng e sợ cái chết, hắn đã khéo léo thay đổi cách nói uyển chuyển.

Thạch Kiên tiếp lời mình:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thần cũng biết, Thái hậu làm vậy vì xuất phát từ mong muốn tốt cho Thánh thượng, nhưng người đã sai rồi. Khi đó, bất luận người ban cung nữ này cho vị đại thần này đều được, duy không thể ban cho bất kỳ ai trong Lưu gia. Chuyện này sẽ được sách sử ghi lại. Đây không phải là giúp Lưu đại nhân, mà ngược lại đã làm hại ông ấy.

Lưu hậu phất ống tay áo, nói:

- Đến một đứa con gái Hoàng thượng cũng không từ bỏ nổi, thì không thể làm một minh quân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên nghe câu này mặt mày tối sầm, chẳng lẽ chỉ vì một người con gái mà Thái hậu phế bỏ Triệu Trinh? Hắn vội ngăn lời:

- Thái hậu, lời này không đúng. Thực tế có những người con gái hại nước hại dân, nhưng cũng có những người là một trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng. Cũng như Thái hậu người đây. Không thể coi thường phụ nữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Hậu cuối cùng cười lớn, bà chỉ thẳng Thạch Kiên nói:

- Chuyện khanh dốc sức bênh vực phụ nữ nếu đồn đến tai nho sinh, họ sẽ hỏi tội nhà khanh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên nhìn Lưu hậu lộ vẻ vui cười trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng biết bao. Nhiệm vụ lần này mà Hoàng thượng giao phó thật không hề đơn giản. Hắn nói:

- Xin Thái hậu tin tưởng ở thần. Thần có thể bạo gan nói một câu, trong khắp thiên hạ không có mấy kẻ trung thành với người như thần đây.

Lưu hậu bỗng ngừng cười, và nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thôi được rồi, Ai gia ta biết lòng trung của khanh. Khanh không cần kể công trạng, quay lại chuyện chính đi.

- Vì vậy bên họ ngoại của Thái hậu, thứ tội cho thần cả gan trèo cao, thần cũng coi như chính người thân của mình. Thần cũng hy vọng cho dù đến hàng chục năm sau, vẫn luôn được Hoàng thượng sủng ái, vì vậy hôm nay thần đến đây, xin Thái hậu người đừng hiểu lầm thần chỉ biết đứng trên lập trường của thánh thượng. Người con gái mà Thái hậu cho rằng sẽ tạo nên mối nguy hại cho Thánh thượng, cũng quyết không thể đem tặng Lưu đại nhân. Đây mới là nguyên nhân thứ nhất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Hả, đây mới là nguyên nhân thứ nhất?

- Đúng vậy. Ngoài ra thần thiết nghĩ nhìn người không thể chỉ qua vẻ bề ngoài, làm vậy là sai. Ví như tên Lý Nghĩa Phủ, tướng mạo xuất chúng, nhưng hành vi của hắn thì sao? Hay ả Lý Chức kia, hành sự đoan trang, đâu ai ngờ ả lại là đầu lĩnh của tà giáo rắp tâm hại người. Nàng Vương Thị có lẽ diện mạo yêu mị, không có nghĩa phẩm chất không tốt. Suy nghĩ này của Thái hậu có phần cực đoan. Nhưng thần cũng hiểu ý của người, thà không có, nhất định không để Hoàng thượng phải chịu bất kỳ vết thương nào. Nhưng tình cảm cũng thật lạ kỳ, có khi lao như thiêu thân, mà không hiểu vì sao. Trước khi chúng minh được nàng Vương Thị phẩm chất không tốt, Thánh thượng sẽ không bao giờ khuất phục. Đây là nguyên nhân thứ hai.

Tuy rằng Thạch Kiên nói mình cực đoan, nhưng hắn nói cũng có lý. Nhưng hắn cũng đã hết lời khen ngợi rồi, Lưu hậu cũng không thấy tức giận. Bà hỏi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vậy nguyên nhân thứ ba là gì?

- Thứ ba thần sớm đã từng nói tình cảm phu thê, Tiên đế và Thái hậu có thể coi là tấm gương của thiên hạ. Xin thứ lỗi thần bất kính mà so sánh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Khanh nói tiếp.

- Không chỉ bệ hạ và Thái hậu. Đời trước còn có Lý Đán và Võ Tắc Thiên, Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn. Họ đều giữ luân lý làm người.

Người mà Thạch Kiên nói đến: Võ Tắc Thiên là mẹ kế của Lý Đán, Dương Ngọc Hoàn là con dâu của Đường Huyền Tông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Đương nhiên bọn họ không thể sánh kịp với Thái hậu và Tiên đế. Võ Tắc Thiên dã tâm đầy rẫy, Dương Ngọc Hoàn chỉ cần Đường Minh Hoàng cùng nàng vui đùa, hai người này dù là làm cái bóng cho Thái hậu cũng chẳng xứng.

- Khanh thôi khen ngợi ai gia, vào thẳng vấn đề đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Hơn nữa người ta nói…

Nói đến đây thiếu chút đã Thạch Kiên buông lời thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng vụng trộm không được. Hắn vội chữa lời:

- Thứ gì không có được thường ham muốn. Có lẽ đây là tâm lý của Hoàng thượng lúc này. Hơn nữa thần thiết nghĩ, tình cảm mãnh liệt có thể chiến thắng biết bao khó khăn. Có lẽ Hoàng thượng tiếc nuối vì không có được nàng Vương thị, ngài cũng không vì việc nàng thành thân với Lưu đại nhân mà từ bỏ. Vậy thì kết cục chỉ mang đến vết rạn nứt cho hai bên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Câu cuối cùng của Thạch Kiên khiến Lưu hậu động lòng. Trên thực tế Lưu Nga cũng từng tái giá, nhưng Tống Chân Tông không vì vậy mà không mến yêu bà. Những trải nghiệm của chính bản thân thực sự rất có sức thuyết phục. Nếu vạn nhất bà về trời rồi, Triệu Trinh ép Lưu Tòng Đức giao người, không những ảnh hưởng Triều chính, mà còn làm tổn thương Lưu Tòng Đức. Trừ khi Lưu Tòng Đức cũng giống như Cung Mỹ tự nguyện giao người, nhưng có thể thấy vừa sáng sớm Lưu Tòng Đức vào cung nhờ mình khuyên nhủ Hoàng thượng cũng đủ thấy chuyện này không thể xảy ra.

Thái hậu ngẩn người ngước đầu nhìn Thạch Kiên hỏi:

- Nhưng ván đã đóng thuyền, ai gia còn biết làm gì được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên tiếp lời:

- Kỳ thực chỉ còn cách để Vương Thị ở lại Lưu phủ, hai người đóng giả thành thân, để bịt miệng thiên hạ. Để thời gian trôi qua lâu rồi, Hoàng thượng ở trong cung cấm ba nghìn mỹ nữ, biết đâu tâm chuyển ý rời quên đi nàng Vương thị, đương nhiên như thế là tốt nhất. Hoặc giả Lưu đại nhân hoàn toàn tỉnh ngộ, vì lợi ích dòng tộc mà giao trả người con gái đó, như vậy cũng không còn gì tốt hơn. Hơn nữa thời gian đủ dài để chứng minh người con gái đó có phải là một người lẳng lơ hay không. Như vậy sẽ khiến Hoàng thượng cam tâm từ bỏ. Tuy nhiên cả ba cách này đều không khả thi. Vậy thì vẫn phải để Lưu đại nhân chịu thiệt thòi. Xét cho cùng Hoàng thượng là trên hết.

Tuy những cách này không hẳn hợp với cách nghĩ của Lưu hậu, nhưng chính cách nói Hoàng thượng trên hết đã thuyết phục được Lưu hậu. Bà cũng muốn sau khi xuống hoàng tuyền rồi, nhưng sự uy nghiêm của mình vẫn có thể ảnh hưởng triều chính. Lưu hậu chần chừ:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Nhưng ai gia đã nhận lời cháu trai ta, bây giờ làm sao mở miệng nói ra điều này đây?

Thạch Kiên thở phào chút gánh nặng, chỉ cần Lưu hậu buông xuôi, mọi chuyện xem như đã xuôn xẻ. Hắn nói:

- Thái hậu xin hãy yên lòng, về Lưu đại nhân

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

[/QUOTE]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.