Ngày hôm sau, Nhất Hạ đi làm, thấy Thẩm Võ ngày thường sinh động hôm nay lại trầm mặc.
Thẩm Võ nhíu mày, luôn lầm vào trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.
Rất nhiều người chạy lại hỏi Nhất Hạ, Nhất Hạ không biết, cũng không biết đoán, cho nên đều lắc đầu, miễn bàn luận.
Giữa trưa vào thời gian ăn cơm, Thẩm Võ rốt cuộc mở miệng.
Hắn câu đầu tiên nói chính là: “Cô ấy vay tiền ta.”
Ai?
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ ngẩng đầu, cuối cùng, đối diện đôi mắt Thẩm Võ, đột nhiên minh bạch.
Còn ai vào đây, không cần phải nói, nhất định là nữ nhân gần đây Thẩm Võ theo đuổi, tiểu niếp ở phòng môi giới hôn nhân kia.
Mới có một khoảng thời gian, tình cảm bọn họ đã tốt hơn rồi sao?
“Bao nhiêu?” Nhất Hạ hỏi.
Thẩm Võ nói ra một con số.
Nguyên bản Nhất Hạ đang cầm muỗng đem cơm đưa vào trong miệng vừa nghe, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nhiều như vậy?”
Kia không phải số lượng nhỏ.
Nhất Hạ nghe, thực kinh ngạc.
“Cô ta muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”
Thẩm Võ buồn rầu, cúi đầu, nói: “Ba cô ta bị bệnh, nói là cần tiền cứu mạng.”
Nhất Hạ nhai cơm, đôi mắt mở lớn, không nói.
Đây không phải số tiền để cưới vợ.
Nếu như có số tiền như vậy, ở trung tâm thành phố có thể mua được một phòng ở rất tốt.
“Ngươi nói, ta có nên cho mượn không?”
Nhất Hạ nghe vậy, kinh ngạc: “Ngươi có sao?”
“Chính là không có a……”
Thẩm Võ buồn bực: “Ngươi không phải không biết, ta mỗi tháng được bao nhiêu rồi tiền hoa hồng bao nhiêu.”
Đó mới là vấn đề.
Bây giờ ảo tưởng gì nữa.
Nhất Hạ liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu ăn, thấy hắn bới đồ ăn đến chả ra cái dạng gì nữa, mày nhăn lại, lấy cái muỗng gõ gõ trước mặt hắn, nói: “Ăn cơm đi.”
Thẩm Võ giật mình ngẩng đầu, cuối cùng, cười.
“Ngươi cho rằng ta là hỗn tiểu tử nhà ngươi sao?”
“Cái gì hỗn tiểu tử?” Nhất Hạ bất mãn: “Kỷ Hạo nhà ta ngoan thật sự.”
“Ân ~” Thẩm Võ gật đầu, đáp lại y: “Gần nhất không chọc ngươi đúng không?”
Mới là lạ.
Cái gì không chọc đến hắn, là còn không có tức chết y.
Nhưng cho dù như vậy, Nhất Hạ vẫn là không thích người khác không có việc gì lại đi mắng Kỷ Hạo.
Nhất Hạ lại bảo hắn: “Ăn cơm.”
Thẩm Võ không nói.
Hắn cúi đầu đem cơm đưa vào trong miệng, mày nhăn chặt miệng cũng không nhai, Nhất Hạ nhìn thấy buồn, hỏi: “Ngươi rất muốn giúp cô ta?”
Thẩm Võ ngước mắt, cuối cùng, gật gật đầu.
“Kia……”
Nhất Hạ mở miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, Thẩm Võ đột nhiên ngẩng đầu, hỏi y: “Ngươi có hay không?”
Nhất Hạ vi lăng.
Nhất Hạ hiểu được Thẩm Võ là muốn hỏi hắn mượn, Nhất Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Tiền để cưới vợ ta cũng có.”
Nhất Hạ có lo lắng.
Không nhiều lắm.
Đối với số tiền Thẩm Võ nói tới, đó là chín trâu mất sợi lông. (không đáng bao nhiêu)
Thẩm Võ thực buồn rầu.
Hắn nói: “Số tiền đó ta thật sự không có a, nhưng là tiền thuốc men các thứ, hẳn là có thể mượn từng chút để trả, ngươi nói đúng không?”
Nhất Hạ gật đầu.
Nhất Hạ thấy Thẩm Võ vẻ mặt chờ đợi nhìn mình, biết hắn muốn làm gì.
“Có thể a.” Nhất Hạ nói: “Bất quá phải trả lại.”
Bởi vì không chỉ có của y, là để cho Kỷ Hạo cưới vợ mà Nhất Hạ tiết kiệm.
Thẩm Võ ngàn tạ vạn tạ gật đầu.
Hắn đối Nhất Hạ luôn miệng cám ơn, còn hứa hẹn phân ra bao nhiêu theo kỳ hạn mỗi tháng nhất định sẽ đúng hạn đưa tiền, Nhất Hạ thấy hắn nhẹ nhàng thở ra, nhàn nhạt cười.
Nhất Hạ buổi tối trở về nhìn sổ tiết kiệm của mình.
Hiện tại không có người dùng cách tiết kiệm cũ rích này, nhưng mà y cảm thấy cái này so với thẻ ngân hàng tốt hơn.
Y nhìn con số, thở dài một hơi, buông sổ tiết kiệm xuống.
Kỳ thật tiền không có nhiều lắm.
Nhưng tốt xấu là đã tiết kiệm rất lâu.
Đối với số Thẩm Võ như muối bỏ biển, nhưng mà, lại là toàn bộ tài sản của y.
Nhất Hạ muốn giúp Thẩm Võ.
Rốt cuộc, là bạn tốt đã nhận thức nhiều năm.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, hướng phòng Kỷ Hạo đi vào.
Kỷ Hạo đang chơi máy tính, thấy Nhất Hạ tiến vào, lập tức xoay ghế dựa, nhấp miệng cười, thân thủ làm động tác muốn ôm.
Nhất Hạ tức giận liếc cậu, cuối cùng, ánh mắt dừng ở đại sứ heo bằng gốm của Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo cũng đã nhận ra ánh mắt Nhất Hạ.
Cậu nghi hoặc, đem đại sứ heo ôm vào trong lòng ngực, hỏi: “Anh tính làm gì?”
Đây là con heo Kỷ Hạo đem từ bên kia về.
Khi đó trong cái túi nhỏ của cậu đồ vật dư thừa gì cũng không có, chỉ có một chai nước, một túi giấy chứng nhận, cùng con heo này.
Nhất Hạ ngày thường làm vệ sinh khi cọ qua vô số lần.
Con heo khá lơn, vốn dĩ có điểm nặng, bên trong không biết nhét cái gì, lắc không ra tiếng, nhưng là từ khe hở xem, bên trong đầy, nhét rất nhiều.
Nhất Hạ ngồi lên trên giường.
Nhìn đại sứ heo, y hỏi Kỷ Hạo: “Em có tiền không?”
Kỷ Hạo khó hiểu.
Nhưng là nhìn đến quyển sổ Nhất Hạ đang cầm, hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
Nhất Hạ nói ra con số.
Kỷ Hạo nghe, cũng không có phản ứng gì nên có, lại hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Nhất Hạ đem chuyện Thẩm Võ nói ra.
Kỳ thật y không muốn phiền đến Kỷ Hạo.
Bởi vì việc này căn bản cùng Kỷ Hạo không có quan hệ.
Kỷ Hạo nghe xong, lắc đầu: “Em không có tiền, bất quá……”
Đây là điều Nhất Hạ sớm đoán được.
Kỷ Hạo có thể có tiền sao.
Học phí Kỷ Hạo là do cha mẹ nuôi đưa, ngày thường tiền tiêu vặt là Nhất Hạ cấp.
Nhất Hạ sờ sờ đầu cậu, đi ra ngoài.
Kỷ Hạo kỳ thật còn nửa câu chưa nói xong.
Cậu muốn hỏi Nhất Hạ có phải rất muốn giúp Thẩm Võ hay không.
Kỳ thật Nhất Hạ không biết, bên trong đại sứ heo, tất cả đều là chi phiếu chưa điền mức……
Chi phiếu.
Kỷ Hạo muốn nói Nhất Hạ nếu quyết định giúp thì cậu liền đào bụng heo đưa Nhất Hạ một tờ.
Nhưng thấy Nhất Hạ đi ra ngoài, cậu hai mắt chớp chớp, cảm thấy Nhất Hạ chắc là có quyết định khác, cũng không miễn cưỡng, đem đại sứ heo thả lại trên bàn.
Nhất Hạ ra ngoài thấy đồng hồ đánh chuông mới nhớ tới việc mình còn chưa đưa đồ ăn cho Cố Gia.
Y vội vàng đem sổ tiết kiệm nhét túi quần, đem đồ ăn đưa đến nhà Cố Gia.
Lại là ấn chuông cửa không ai đáp.
Nhất Hạ lần này ấn thật lâu, xác định là thật không có khả năng ở nhà, hướng bên trong đi vào.
Kết quả, Cố Gia đang chơi game.
Muốn chết……
Nhất Hạ bất mãn, đem đồ ăn trực tiếp đưa trước mặt cậu buông xuống: “Cậu không thể ra mở cửa sao?”
“Lúc này trừ anh ra còn có ai sao?”
Cố Gia ngồi trên thảm, đầu cũng không thèm quay lại, đáp lời Nhất Hạ.
Nhất Hạ không muốn để ý đến cậu, xoay người liền đi, bị Cố Gia bắt được kéo một cái, bất ngờ, ngã vào người Cố Gia.
“Cậu làm gì?”
Nhất Hạ bị ngã đau.
Hai đại nam nhân đụng vào nhau, xương cốt đâm xương cốt, sao có thể dễ chịu.
Nhất Hạ oán khí, muốn bò dậy, lại bị Cố Gia ôm chặt trong lòng ngực.
“Cậu làm gì?!”
Nhất Hạ giận.
Cố Gia đối Nhất Hạ đang phẫn nộ làm như không thấy, hỏi: “Anh thích dâu tây à?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Có ý tứ gì?
Thấy cậu vẻ mặt bực bội, Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, đối Cố Gia: “Cũng được……”
Nhất Hạ suy nghĩ, mình hình như không đắc tội cậu.
Nhưng là, Cố Gia……
“Cũng được?” Cố Gia siết tay lại, đem Nhất Hạ ôm chặt vào người: “Đó chính là dùng qua?”
Nhất Hạ hồ đồ.
Nhất Hạ thực khó hiểu nhìn cậu hung hăng, cuối cùng, hỏi: “Có ý tứ gì?”
Nhất Hạ sau lưng không còn chịu lực, y cả kinh, bị lật ngược một cái, không nghĩ, bị Cố Gia cúi người áp thượng.
“Cậu làm gì?”
Những lời này từ lúc Nhất Hạ vào cửa đã nói lần thứ ba.
Lúc bắt đầu sinh khí, đến giận, lại đến kinh hãi.
Cố Gia tay sờ lên quần y.
Thẳng đến khi Cố Gia giải khai dây lưng, Nhất Hạ mới ý thức được, Cố Gia là muốn cởi quần y.
“Cậu làm gì!”
Nhất Hạ giãy giụa muốn đứng lên, cùng Cố Gia giằng co, sắc mặt dần dần bởi vì tức giận cùng quẫn ý mà đỏ lên.
Nhất Hạ một chân đá lên đùi Cố Gia.
Cố Gia định rồi thì nhất định làm, bàn tay to lôi kéo, đem Nhất Hạ tránh thoát được kéo lại dưới thân, Nhất Hạ còn muốn đá cậu, chân bị lôi kéo căn bản không có lực, Nhất Hạ bị cậu chế ngự, thở hồng hộc, mệt đến bất động.
“Cậu làm gì?” Nhất Hạ thở gấp.
“Làm [ anh ]!”
Nhất Hạ sửng sốt, nghĩ Cố Gia hẳn là đang nói giỡn, chính là, y ngước mắt, đối diện ánh mắt oán khí của Cố Gia, trong lòng không khỏi kinh hãi, đại luống cuống.