Nhất Hạ không chờ Kỷ Hạo nói chuyện, “phanh” một chút liền đem cửa phòng đóng lại.
Y dựa lên cửa, thực hoảng hốt, muốn đem Kỷ Hạo cùng tất cả mọi thứ nhốt lại trong phòng, sờ lên then cửa, rồi lại phát hiện làm không được.
Nhất Hạ tựa như con mồi bị dọa cho sợ hãi.
Y bước nhanh vào phòng bếp, lấy một chén lơn, ở trên bàn cơm tại đại sảnh cầm lấy chìa khóa, hướng cửa chính chạy đi.
Trên hành lang, Nhất Hạ ấn chuông cửa thật lâu.
Y cảm thấy Cố Gia xác thật là không ở nhà, mở cửa, trực tiếp hướng phòng bếp đi vào.
Nhất Hạ đem đồ bỏ vào tủ lạnh, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng, bị dọa một phen.
Y đột nhiên quay lại, thấy cậu xoa tóc nhìn mình, kinh ngạc, dời đi tầm mắt, nói: “Tôi cho rằng cậu không có ở nhà……”
“Tôi có ở a.”
Nhất Hạ bộ dáng thực hoảng.
Cố Gia cảm thấy kỳ quái, khom người ngẩng đầu, nhìn y: “Anh làm sao vậy?”
“Không có.”
Nhất Hạ vòng qua cậu đi ra khỏi phòng bếp, Cố Gia đi theo bước chân y, hỏi: “Bị gia hỏa cường bạo tìm tới cửa?”
Nhất Hạ trừng cậu.
Nhất Hạ nghiến răng nghiến lợi mà đối cậu: “Một chút đều không buồn cười.”
Cố Gia “ha hả” hai tiếng, vào phòng tắm, ra ngoài thấy Nhất Hạ ngồi trên sô pha không đi, lại kỳ quái.
“Anh làm sao vậy?”
“Cậu đã hỏi qua.”
Nhất Hạ không muốn để ý đến cậu.
Nhất Hạ đối với việc hôm nay Cố Gia lột quần mình vẫn còn oán niệm.
Nhưng là, hiện tại người ở nhà ngồi chờ y càng làm cho y sợ.
Y biết tiểu Kỷ Hạo nhất định là đang hiểu lầm.
Cậu nhất định sẽ cho rằng y lên mạng tìm mấy thứ đó xem là bởi vì cậu.
Nhất Hạ không có biện pháp giải thích a.
Nếu Nhất Hạ chiếu theo tình hình thực tế nói, hậu quả khẳng định là không dám tưởng tượng.
Cố Gia cầm lon bia ngã xuống bên cạnh Nhất Hạ.
Nhất Hạ liếc cậu, cậu cũng đối diện lại ánh mắt Nhất Hạ, ngồi thẳng dậy, tiến sát lại.
“Mượn phòng?”
Nhất Hạ gật đầu.
Cố Gia khóe miệng nhếch lên.
Tầm mắt dừng ở trên môi Nhất Hạ, cuối cùng, lại nhìn lên, cùng Nhất Hạ bốn mắt nhìn nhau, nói: “Ở chỗ ta mượn phòng là muốn lấy thân báo đáp……”
“Đi chết đi!”
Nhất Hạ trực tiếp.
Cố Gia bị mắng cười.
Y hơi hơi cúi thấp đầu, lại nâng lên, cuối cùng, đem lon bia quăng một cái, đứng dậy: “Muốn cùng nhau ăn cơm hay không?”
“Được a.”
Nhất Hạ trả lời làm cho bước chân Cố Gia dừng lại.
Cố Gia quay đầu lại: “Bỏ đi?”
Nhất Hạ nhấc mắt, quay đầu lại: “Vậy cậu hỏi chi?”
“Bởi vì tôi làm người thực khách khí a.”
Nếu ánh mắt có thể giết người, Cố Gia hiện tại đã ngã xuống đất bỏ mình.
Nhất Hạ trừng cậu, lại trừng cậu, thở dài một hơi, quay đầu lại, nói: “Không cần, cám ơn.”
“Được.” Cố Gia vui sướng hồi đáp chọc Nhất Hạ lại trừng mắt nhìn cậu.
Cố Gia mới vừa đem chén mang ra ngoài, chuông cửa vang lên.
Dù sao cũng là nhà Cố Gia, nói vậy cũng là khách của Cố Gia, Nhất Hạ hoàn toàn không có ý thức đi mở cửa, hướng phòng tắm đi vào.
Cố Gia mở cửa nhìn thấy Kỷ Hạo, ngẩn ra.
Hắn nâng mi: “Cái gì?”
Kỷ Hạo không mở miệng, định đi vào.
Cố Gia tiến lên phía trước chắn lại, đôi mắt nhìn lên, không nói chuyện, Kỷ Hạo thấy hắn như vậy, hỏi: “Gọi là gì?”
“Cố Gia.”
Yên lặng, Kỷ Hạo ngẩn ra.
Kỷ Hạo đánh giá hắn: “Không giống a.”
Lời này làm mày Cố Gia nhướn lên.
Có ý tứ gì?
“Ngươi gọi là gì? Kỷ Hạo!” Cố Gia thực khó chịu: “Ngươi lớn lên giống ký hiệu sao?”
Khiêu khích.
Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Hạo trầm xuống.
“Ngươi thả rắm à!”
Kỷ Hạo âm điệu cũng cao hơn.
Cố Gia thấy cậu như vậy, cằm giương lên, kiêu ngạo: “Như thế nào? Thả anh ngươi ra đây cắn ta à ~”
Cố Gia mới vừa nói xong, miệng lập tức bị PIA, lực đạo không lớn, hắn sửng sốt quay đầu, Nhất Hạ như hung thần tiến tới, chửi mắng: “Ngươi coi ta là chó hả?”
“Tôi……”
Cố Gia lấy ngón trỏ chỉ mình một cái, Nhất Hạ cũng không nghe cậu giải thích, đẩy Kỷ Hạo một cái, đi ra ngoài.
Cố Gia nhìn cửa bị mạnh mẽ khép lại, mày nhăn lại, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, giương mắt: “Tôi có ý tứ này sao?”
Nhất Hạ ở ngoài cửa dán chặt vào trước cửa nhà Cố Gia không chịu đi.
Y phát hỏa, nhưng lần này hỏa không phải bởi vì Cố Gia.
“Anh……”
Kỷ Hạo thân thủ muốn kéo y, y vung cánh tay, đẩy tay Kỷ Hạo ra.
Cậu dựng mi giương mắt, đang muốn bùng nổ, không nghĩ, một lão hàng xóm ở cùng tầng lầu với bọn họ đã trở về.
Lão hàng xóm vừa lên tới nơi, thấy hai anh em đứng ở dưới ánh đèn mờ nhạt, cảm thấy kỳ quái.
Hai anh em là đồng thời nhìn bà, Nhất Hạ nén lại cơn tức, Kỷ Hạo nở nụ cười, đối lão hàng xóm chào hỏi: “Phan nãi nãi.”
“Ai ~ ngoan.”
Lão nhân gia thực thích tiểu Kỷ Hạo, trên mặt tức khắc cười như nở hoa.
Bà bước chân không tính là nhanh nhẹn, chậm rãi đi tới, đôi mắt lão liếc biển số nhà một cái, đối Nhất Hạ: “Hạ tử, vào lầm phòng.”
Nhất Hạ xấu hổ.
Nhất Hạ cười gượng: “Là do, ánh mắt không tốt.”
Nhất Hạ vội vàng rời khỏi cửa nhà Cố Gia.
“Đèn hành lang này cũ rồi, không tốt nữa.”
Lão nhân gia chỉ chỉ, run run rẩy rẩy đi tới, Kỷ Hạo thân thủ đỡ bà, hơn tám mươi tuổi khuôn mặt già nua lại nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hạo, nói: “Hạo tử rất cao, cháu trai nhà ta cũng không biết làm thế nào để được như vậy, mỗi ngày tẩm bổ biết bao dinh dưỡng, vẫn không cao……”
Lão nhân gia lại nhìn nhìn chiều cao của Kỷ Hạo, thực vừa lòng, hỏi: “Hạo tử cao như vậy, ngày thường thích ăn cái gì?”
“Anh.”
Nhất Hạ bước chân mềm nhũn.
Nhất Hạ lại gần, quay đầu lại, thấy lão nhân gia cùng Kỷ Hạo đều đang nhìn mình, giương mắt, nhìn cửa nhà mình, mới biết, Kỷ Hạo là đang gọi mình lại.
“Không phải ăn ta, không phải ăn ta……”
Nhất Hạ nhỏ giọng niệm, mở cửa.
Kỷ Hạo tiếp tục đỡ lão nhân hướng phòng cách vách đi tới, như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa dai, xấu xa lại đắc ý mà khấp khởi trong lòng.