Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 188: Tin tưởng




Bách Tiêu chậm rãi đem hành lý để một bên, sau đó thật cẩn thận ngồi xuống sô pha bên cạnh Lăng Vũ.

Ngồi xuống xong Bách Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vũ nhìn chằm chằm TV. Nhìn thấy người trước mắt sắc mặt hồng nhuận, tinh thần vẫn tốt, làm Bách Tiêu có chút an ủi.

Nghĩ đến vừa rồi Lăng Vũ bị tát, Bách Tiêu lập tức tới gần Lăng Vũ, sau đó giơ tay muốn đem mặt Lăng Vũ xoay lại đây, nhìn xem có nghiêm trọng không. Hắn lại bị Lăng Vũ dùng tay chặn, trong mắt vẫn như cũ "oán hận ".

Bị ngăn cản Bách Tiêu trong lòng càng thêm nôn nóng. Hắn biết Vũ đang giận, nhưng dù giận cũng không thể ngăn cản hắn quan tâm a. Vì thế Bách Tiêu liền đứng dậy ngồi vào một bên khác, nhìn xem mặt Lăng Vũ rốt cuộc có bị gì hay không.

Khi nhìn thấy dấu vết hồng hồng trên mặt Lăng Vũ, Bách Tiêu lại thấy đau lòng. Bách Tiêu cũng âm thầm mắng tiểu tử thúi Âu Dương Hạo không trị được người phụ nữ của mình, còn để tìm tới cửa thương tổn Vũ của hắn. Món nợ này nhất định sẽ hướng tiểu tử thúi Âu Dương Hạo đòi lại. Mà hiện tại quan trọng nhất chính là giúp Vũ đem dấu vết hồng hồng tiêu rớt, bằng không chờ thêm khẳng định sẽ sưng lên.

Xem ra người phụ nữ kia đúng là đủ tàn nhẫn a, dùng sức đánh Vũ!

Đứng dậy đi phòng bếp, Bách Tiêu muốn nấu chút nước nóng, rồi dùng khăn lông tới đắp mặt cho Vũ. Như vậy có thể giúp giảm bớt đau đớn, cũng có thể làm dấu vết màu đỏ nhanh tan hết.

Nhìn Bách Tiêu đi bận rộn, Lăng Vũ trộm cười ngọt ngào, sau đó lại thực mau khôi phục lại bộ dạng, tiếp tục xem chương trình giải trí trong TV.

Đi vào phòng bếp, Bách Tiêu nhìn thấy phòng bếp ngăn nắp sạch sẽ, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn nghĩ còn may Vũ biết tự mình nấu cơm ăn, không có đi ra ngoài ăn những thức ăn không sạch sẽ, chuyện đó làm cho hắn thực lo lắng.

Lúc trước ở nước ngoài, hắn liền lo lắng Vũ không có hắn bên cạnh, có tự chăm sóc tốt bản thân hay không? Có ở nhà nấu cơm ăn hay không?

Hiện tại xem ra hắn lo lắng là dư thừa. Vũ không có hắn chiếu cố vẫn sống rất khá. Cái này làm cho Bách Tiêu có điểm cô đơn.

Thì ra không có mình, Vũ vẫn sống rất khá! Có phải chứng minh mình cũng không phải bộ phận Vũ ắt không thể thiếu. Kỳ thật trong cuộc sống của Vũ không có mình cũng không sao cả!

Nghĩ vậy, tâm Bách Tiêu lại hạ xuống một phần. Hắn lắc lắc đầu, muốn đem những ý tưởng làm mình tích tụ buồn bã vứt ra, sau đó an tâm nấu nước nóng đắp mặt cho Vũ.

Nấu xong nước nóng, Bách Tiêu lại đi phòng tắm lấy khăn lông. Khi nhìn tình cảnh trong phòng tắm, Bách Tiêu lập tức bất an. Nhìn những đồ dùng trước mắt, Bách Tiêu hơi hơi nắm thật chặt bàn tay, sau đó rũ xuống mi mắt.

Xem ra, Vũ đã có những người khác tới chiếu cố!

Ý niệm làm Bách Tiêu có loại xúc động rất muốn tìm một chỗ phát tiết áp lực trong lòng.

Không biết trong khoảng thời gian mình không ở đây, Vũ rốt cuộc đã trải qua cái gì? Cũng không biết mình đi rồi lại có ai thay thế mình chiếu cố Vũ? Có phải mình thật sự bị loại bỏ khỏi tâm Vũ? Mình đã không còn có biện pháp được Vũ tín nhiệm cùng yêu thương?

Càng nghĩ như vậy, Bách Tiêu càng thêm đau lòng. Mà tình cảnh trước mắt làm hắn không tự giác sinh ra một loại cảm giác rầu rĩ.

Lắc lắc đầu, Bách Tiêu thực không cam lòng mình cứ như vậy bị loại trừ.

Mình yêu Vũ như vậy, sao Vũ có thể cứ như thế quên mất mình chứ? Nếu không có Vũ, vậy mình còn có động lực nào để sống? Không được, mình sẽ không để kẻ tới sau một mình độc chiếm Vũ, độc chiếm bảo bối của mình. Dù trong lòng Vũ không còn mình, mình cũng sẽ không từ bỏ đi theo Vũ. Mình phải dùng nhiệt tình đi tác động Vũ!

Bình ổn trong lòng rung chuyển bất an, Bách Tiêu nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó mới xoay người rời phòng tắm. Hắn không có lấy khăn lông, bởi vì hắn không biết cái nào là của Vũ, cho nên hắn quyết định dùng cái của mình.

Bách Tiêu từ hành lý lấy ra khăn lông đặt ở trong thau nước ấm, sau đó lại nhẹ nhàng vắt khô, nhẹ nhàng hướng mặt Lăng Vũ đắp lên.

Mà ngồi ở trên sô pha, Lăng Vũ biết ý đồ của Bách Tiêu, cũng không có đi cự tuyệt, mà thực ngoan ngồi nhận Bách Tiêu chăm sóc.

Lăng Vũ biết Bách Tiêu lo lắng mặt mình sẽ đau sẽ sưng, cho nên mới dùng nước ấm cho chính mình tiêu sưng. Cảm nhận được Bách Tiêu có hành động chu đáo, Lăng Vũ cảm giác ấm áp, được che chở, phi thường thoải mái cũng phi thường cảm động.

Nhưng trước khi Bách Tiêu chưa có tự mình giải thích lý do đột nhiên rời đi, Lăng Vũ sẽ không nói lời tha thứ hắn. Cho nên giờ phút này, Lăng Vũ vẫn là biểu hiện thật sự bình đạm, cũng không có bởi vì Bách Tiêu hành động ân cần mà lộ ra sắc mặt hòa hoãn.

Ở một bên giúp Lăng Vũ đắp mặt, Bách Tiêu cũng không có bởi vì Lăng Vũ thái độ như vậy mà khổ sở. Hắn luôn thực chuyên tâm giúp Lăng Vũ đắp mặt.

Cảm nhận được Bách Tiêu nghiêm túc, cái này làm cho Lăng Vũ có chút rung động, thiếu chút nữa bởi vì hành động của Bách Tiêu mà dỡ xuống ngụy trang. Nhưng cuối cùng Lăng Vũ vẫn kiên trì, sau đó đem tầm mắt đặt ở TV, làm lực chú ý cũng từ Bách Tiêu chuyển dời đến TV.

Tới tới lui lui rất nhiều lần, chờ đến nước bắt đầu biến lạnh, Bách Tiêu mới dừng động tác. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhàng đụng vào chỗ còn có chút hồng trên mặt Lăng Vũ. Cảm giác được Lăng Vũ không có bởi vì đau mà thối lui, Bách Tiêu mới yên tâm.

Bách Tiêu đem chậu nước đi đổ, lại đem khăn lông của mình treo ở trong phòng tắm cùng những cái khăn lông khác. Hắn muốn cùng chủ nhân những cái khăn lông chiếu cố Vũ. Hắn không thể cứ như vậy bị đẩy khỏi Vũ, cho nên hắn không ngại bên cạnh Vũ có người nào. Chỉ cần có thể ở cùng Vũ, hắn liền thỏa mãn HunhHn786.

Xoay người rời khỏi phòng tắm, Bách Tiêu lại ngồi trở lại bên cạnh Lăng Vũ. Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lăng Vũ, sau đó hắn nhẹ giọng hỏi:

"Còn đau không?"

Bách Tiêu hỏi thật sự nghiêm túc, ánh mắt cũng thực chuyên chú. Bách Tiêu làm Lăng Vũ làm bộ không nổi nữa, vì thế liền cố ý nghiêng mặt nói:

"Ai cần em lo! Đừng tưởng rằng em giúp anh đắp mặt, anh liền sẽ tha thứ cho em. Việc này không dễ dàng như vậy!"

Lăng Vũ ngoài miệng tuy rằng nói thực kiên quyết, nhưng lại rất không đành lòng. Lăng Vũ rất muốn xoay người nhìn về phía Bách Tiêu, sau đó nói với hắn.

Anh căn bản không có giận, nhưng chỉ muốn một lời giải thích mà thôi!

Nhưng mà đã ngụy trang thật lâu, Lăng Vũ không thể vì vậy liền từ bỏ. Người mềm lòng lần đầu thế nhưng tàn nhẫn tiếp tục kiên trì tỏ ra tức giận. Làm cho giờ phút này, bọn họ đều phi thường không dễ chịu.

Nghe được Lăng Vũ vẫn phẫn nộ, Bách Tiêu lập tức lại luống cuống lên, sau đó bắt lấy tay Lăng Vũ, nói:

"Vũ, đừng như vậy được không? Là em không đúng, là em không nên không nói một tiếng mà rời đi. Nhưng..... em biết anh oán em, cũng đừng không để ý em như vậy a!"

Bách Tiêu nói làm tâm Lăng Vũ đột nhiên run rẩy một chút, sau đó như cũ vẫn duy trì bộ dạng hờ hững. Trong lòng Lăng Vũ cũng mắng chính mình thế nhưng giống oán phụ ở


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.