Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 126: Ngậm bồ Hòn




Cửa vừa mở ra, liền có người từ bên ngoài xông vào. Người kia như ngựa quen đường cũ đi đến bàn ăn. Sau khi đem đồ vật trong tay đặt ở trên bàn, Lam Phi quay đầu lại nhìn Bách Tiêu đứng ở cửa vẻ mặt giận tái mét nói. 

"Lăng Vũ ở phòng nào?" 

Làm lơ Bách Tiêu một bộ muốn đem hắn ném ra ngoài cửa, sau đó lại đi đến từng phòng mở cửa ra. 

Khi mở đến cửa phòng chính giữa, Lam Phi liền thấy người trên giường đắp chăn. 

Hừ! Thế nhưng còn ngủ! 

Chẳng lẽ ngày hôm qua say rượu như vậy sao? Thế nhưng say đến bây giờ cũng không dậy. Tửu lượng không tốt thì không cần loạn uống. Nếu không phải gặp được Lam thiếu đây tâm địa thiện lương, có lẽ hiện tại còn không biết ở ổ sói nào, bị người lăn lộn ra sao đâu! 

Lam Phi đã bị đại thúc bỏ qua chậm rãi đi vào trong phòng. Hắn đang định duỗi tay đem chăn xốc lên, lại bị phía sau một lực mạnh mẽ kéo ra khỏi phòng. Sau đó cửa phòng lại bị phía đóng lại. 

Bách Tiêu một phen đem cái người tự tiện xông vào trong phòng nắm ra, sau đó mạnh mẽ đẩy một chút. Ngữ khí thực bất thiện nhằm về phía Lam Phi, nhưng lại bận tâm Lăng Vũ, cho nên Bách Tiêu chỉ có thể hạ giọng nói: 

"Mẹ nó, lại đây làm gì? Còn muốn đem Vũ đưa tới nơi nào hả?" 

Không thể hiểu được vì sao bị đẩy một phen, Lam Phi tức khắc lửa giận nổi lên. Sau khi đứng vững thân mình, hắn liền tung một quyền hướng về phía Bách Tiêu. 

Không có bất luận chuẩn bị gì, Bách Tiêu thình lình bị đánh phải lui lại mấy bước. 

Đánh trả xong, Lam Phi vặn vẹo cổ, xoa xoa nắm tay, sau đó cười như không cười nhìn người bị hắn đánh nói: 

"Cậu đó, mẹ nó phát điên cái gì? Bổn thiếu gia nào đắc tội với cậu. Sao cậu không thích như vậy? Nói nữa, bổn thiếu gia là tới gặp Lăng Vũ, liên quan gì đến cậu?" 

Xoa xoa nắm tay vừa rồi đánh Bách Tiêu, Lam Phi liếc nhìn về phía vẻ Bách Tiêu vẻ mặt tức giận. Lam Phi tựa hồ minh bạch cái gì, cong khóe môi đầy gợi cảm lộ ra một nụ cười tà khí. Sau đó hắn đến gần nhỏ giọng nói với Bách Tiêu. 

"Hắn không phải của một mình cậu!" 

Ngữ khí khiêu khích làm Bách Tiêu tức khắc vung tay hướng đến bản mặt làm hắn chán ghét. Chỉ là Lam Phi tựa hồ sớm đã chuẩn bị. Khi Bách Tiêu phất tay nhằm phía hắn, Lam Phi đã dùng một tay nắm lấy, rồi sau đó ngữ khí không vui nói: 

"Đủ chưa vậy? Có bản lĩnh liền quang minh chính đại cùng bổn thiếu gia cạnh tranh. Ai có bản lĩnh người đó thắng, có được mỹ nhân!" 

Lam Phi nói làm Bách Tiêu cười cười, thu hồi tay bị Lam Phi nắm. Sau đó hắn liếc mắt nhìn bộ dáng Lam Phi tự tin tất thắng, nói. 

"Cậu thua!" 

Ngữ khí khẳng định cùng với nụ cười kia làm Lam Phi có chút không dám đoán. Ánh mắt chậm rãi trở nên thâm thúy, Lam Phi xoay người nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt. Bỗng nhiên hắn phát hiện hôm nay Bách Tiêu có chút không giống bình thường. Ánh mắt không trốn tránh cùng với ngữ khí tự tin của Bách Tiêu làm Lam Phi nhận thấy được đã xảy ra biến hóa nào đó. 

Chẳng lẽ sau khi đem người giao cho Bách Tiêu đã xảy ra cái gì, mình không biết sao? 

Xem kỹ ánh mắt lớn mật của Bách Tiêu, Lam Phi tựa hồ minh bạch Bách Tiêu đã thay đổi. 

Đúng vậy, ánh mắt kia đã không còn là cái loại ẩn ẩn ưu thương, mà là một mảnh trong trẻo. Tựa hồ là có được thứ trong lòng vẫn luôn muốn! 

Ý niệm này hiện lên, Lam Phi tức khắc có chút bất an. Đôi mắt phát ra sát khí. Sau đó hắn lại ngoài cười nhưng trong không cười nói với Bách Tiêu. 

"Mặc kệ tối hôm qua cậu cùng Lăng Vũ đã xảy ra cái gì, bổn thiếu gia cũng không quan tâm. Thế sự khó đoán trước, cậu hẳn là hiểu. Mà bổn thiếu gia muốn nói chính là hiện tại cậu có được thể xác, bổn thiếu gia cũng sẽ dùng phương pháp có tâm của Lăng Vũ. Hừ! Cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, chờ tiếp chiêu!" 

Tuy rằng không biết vì sao mình hướng Bách Tiêu khiêu chiến, nhưng đáy lòng Lam Phi luôn có âm thanh thúc giục hắn nhất định phải đoạt lấy Lăng Vũ. 

Nói xong, Lam Phi liền đi đến bàn ăn, cầm lấy thứ hắn đã mang tới đi vào phòng Lăng Vũ. 

Ngày hôm qua phát hiện Lăng Vũ chỉ chọn ăn điểm tâm ngọt, hắn mới biết được người này gầy vì nguyên nhân gì. Mà tối hôm qua khi ôm vào trong ngực, phát hiện trên người Lăng Vũ xác thật không có mấy thịt, lại còn cứng rắn, hẳn chính là "cơ bắp" đi. 

Dù sao Lăng Vũ thân thủ tốt như vậy, có cơ bắp cũng là bình thường, nhưng cơ bắp có bao nhiêu, chẳng phải là da bọc xương sao? Ôm cộm người! 

Vì thế hôm nay hắn quyết định nói đầu bếp trong nhà làm chút canh bổ dưỡng cho Lăng Vũ. Hắn tới công ty, lại phát hiện Lăng Vũ không có đi làm, mà không đi làm nguyên nhân lại là sinh bệnh. 

Ngẫm lại vẫn là gọi về nhà một chuyến nói đầu bếp làm thêm một phần mới. Bởi vì đi tới công ty Lăng Vũ, thời gian qua lâu nếu lại đưa tới nhà có lẽ liền nguội lạnh, còn không bằng làm một phần mới. 

Khi hắn về đến nhà, đầu bếp vừa làm xong phần mới, vừa lúc có thể cầm đến cho Lăng Vũ dùng. Lại không nghĩ đến, tiến vào phòng đã bị Bách Tiêu kéo ra, sau đó lại bị mạnh mẽ đẩy một chút. Nếu không phải hắn thân thủ tốt, có lẽ thật đúng là bị đẩy ngã nằm trên mặt đất. 

Hắn còn không phải là tới thăm người bệnh sao? Cần gì giống đối đãi hung thần ác sát vậy? 

Khi hắn nghe được Lăng Vũ sinh bệnh trong lòng nôn nóng không yên. Hắn không biết mình vì cái gì xuất hiện cảm xúc như vậy. Trừ bỏ ông lão nhà hắn bệnh phải vào viện, hắn mới có cảm xúc như vậy, tựa hồ còn chưa có người nào có thể ảnh hưởng đến hắn. 

Nhưng mà người này là người ngoài đầu tiên lại làm hắn xuất hiện lo lắng như đối với thân nhân. 

Đáng chết! Mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? 

Tiến vào phòng Lăng Vũ, Bách Tiêu lại muốn ngăn Lam Phi. Nhưng lần này hắn cũng không thô bạo đối đãi Lam Phi. Vì không muốn ảnh hưởng đến người trong phòng, Bách Tiêu liền hạ giọng nói: 

"Cậu mang đến cái gì đó?" 

Vừa rồi hắn liền nhìn thấy người này cầm trong tay túi giữ nhiệt đặt ở trên bàn ăn, vừa thấy liền biết bên trong không phải nóng cũng sẽ là một ít đồ ăn khác. Tuy rằng không biết sao người này đột nhiên đổi tính, đi quan tâm Vũ, bất quá hắn không yên tâm những thứ không có trải qua bàn tay hắn vào bụng Vũ. Nếu có thứ không sạch sẽ thì làm sao bây giờ. 

Mà từ lúc bắt đầu hắn liền không thích Lam Phi. Lần đầu tiên gặp đã làm hắn giận sôi máu vì dám hôn môi Vũ, sau đó còn vì tìm người mà dẫn Vũ khỏi hắn. Đó là nguyên nhân hắn phòng bị người này. Tuy rằng ngày hôm qua người này tựa hồ biểu hiện cũng không tệ lắm, nhưng đáy lòng bài xích vẫn rất cường liệt. Cho nên hắn vẫn như cũ muốn ngăn cản người này cùng Vũ của hắn tiếp xúc quá gần. Loại hoa hoa công tử này tốt nhất phải cách xa Vũ mới được. 

Ở trường học, người này chính là có tiếng hoa tâm. Ỷ vào bề ngoài yêu nghiệt cùng gia thế không đơn giản, đi đùa bỡn vô số người. Tuy rằng những người đó là trừng phạt đúng tội, xứng đáng bị người này đùa bỡn. 

Mà hiện tại lại đem chú ý tới trên người Vũ, lần này cũng không phải là Lam Phi muốn thế nào liền thế đó. Có hắn ở bên cạnh Vũ, Lam Phi cũng đừng mơ tưởng động vào một sợi lông của Vũ. 

Bách Tiêu hỏi làm Lam Phi thực khó chịu. 

Lam thiếu khi nào làm gì còn cần báo cáo người ngoài? 

Không để ý tới Bách Tiêu tựa khúc gỗ ngáng đường, Lam Phi sau đó đẩy Bách Tiêu ra, tiếp tục vào phòng Lăng Vũ. 

Bách Tiêu chưa từ bỏ ý định lại chắn trước mặt Lam Phi. 

Tư thế như là nếu cậu không nói cho tôi biết, vậy cũng đừng hòng tiến qua cửa này! 

Được! Xem như cậu lợi hại! 

Lam Phi ở trong lòng đã đem Bách Tiêu lặp đi lặp lại mắng chửi. Sau đó thực không cam lòng đem đồ vật trên tay giao cho Bách Tiêu. Ý tứ thực sáng tỏ. 

Nếu muốn biết là cái gì, tự mình mở ra đi! 

Nhận lấy cái bình giữ ngiệt từ tay Lam Phi oán hận, sau đó vặn mở cái nắp. Tức khắc mùi hương ập vào mũi, làm Bách Tiêu thoáng sửng sốt một lát. 

Mà khi Bách Tiêu còn ngây người, liền thấy bình giữ nhiệt trong tay bị Lam Phi cầm lại. Sau đó Lam Phi lộ ra trào phúng nói. 

"Xem cũng xem qua! Bổn thiếu gia có phải có thể đi vào rồi hay không hộ hoa sử giả?" 

Lam Phi đem bốn chữ "hộ hoa sứ giả" bói đặc biệt long trọng. Rõ ràng trào phúng làm lửa giận trong lòng Bách Tiêu bùng lên cao. 

Chỉ là hiện tại tựa hồ đã không lý do lại ngăn tên kiêu ngạo, bởi vì vào lúc này, trong phòng truyền đến giọng khàn khàn của Lăng Vũ. 

"Tiêu Tiêu, em đang nói chuyện cùng ai?" 

Giọng Lăng Vũ vang lên, tức khắc làm hai người đều đình chỉ giằng co, sau đó đều đồng thời nhìn về phía cửa phòng. 

Bách Tiêu không nghĩ tới mình đã hạ giọng như vậy, thế nhưng còn đánh thức người trong phòng. 

Mà Lam Phi lại sững sờ ở tại chỗ. Bởi vì nghe đến giọng Lăng Vũ, đầu óc hắn đều nghĩ đến lý do Lăng Vũ biến thành như vậy. Dù uống say, ngày hôm sau cũng không có khả năng biến thành dáng vẻ này. Hơn nữa cũng không có khả năng là khóc. Bởi vì khi hắn đem người giao cho Bách Tiêu, Lăng Vũ đã không còn khóc, hơn nữa ngủ thật sự an ổn HunhHn786. 

Nếu muốn nói ra nguyên nhân, đó chính là thứ Lam thiếu gia rất rõ ràng, lại không muốn nói nhất. 

Quả nhiên ngày hôm qua mình không nên đem người say vẻ mặt mê người giao cho con sói đói đội lớp cừu. Ai có thể chịu đựng được sự mị hoặc kia. Mà người trước mắt này cũng không phải quân tử. 

Hiện tại nhớ lại, Lam Phi thật là nghẹn một bụng hờn dỗi. Khi nghe được người ta sinh bệnh lòng tràn đầy lo lắng. Sau đó phát hiện cái gọi là bệnh lại là... 

Đáng chết!!! 

Nếu tối hôm qua mình kiên trì không đem người giao cho Bách Tiêu, có lẽ mình cũng đã nếm được tư vị. Hơn nữa còn có thể nghe được âm thanh ôn nhuận như nước ở dưới thân uyển chuyển rên rỉ. Ôi, khi đó có bao nhiêu mỹ diệu a. Nhưng hiện tại... bị người người đoạt chỗ rồi. Xem ra về sau mình đến phải từ chỗ Lăng Vũ đòi lại lợi tức trở về, bằng không lần này cũng thật liền ngậm bồ hòn! 

Nhìn thoáng qua Lam Phi trước mắt thất thần, Bách Tiêu mang theo một ít mừng thầm, đẩy cửa đi vào. Sau đó hắn đem người ở trên giường ôm vào trong ngực, nói: 

"Có người tới thăm anh! Còn mang cho anh cơm dinh dưỡng!" 

Bách Tiêu hiện tại đã không có giằng co tức giận với Lam Phi, mà là ôn nhu như nước đối với người trên giường. Tựa hồ hắn muốn đem trên giường nhấn chìm vào ngọt ngào ôn nhu. 

Á! Có người tới thăm? 

Lăng Vũ có chút không tin tưởng ngẩng đầu nhìn Bách Tiêu. 

Hôm nay là làm sao vậy? Đầu tiên là Tiểu Nặc ca ngoài ý muốn xuất hiện ở cửa nhà. Mà hiện tại Tiêu Tiêu lại nói có người tới thăm. Nhưng tựa hồ m8nhf ở đây cũng không có bạn bè gì, sao có thể sẽ có người tới thăm chứ? 

Mang theo một tia nghi hoặc, Lăng Vũ dò xét ló đầu ra, sau đó nhìn về phía cửa phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.