Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 51




Hắn rất sợ, rất sợ Lâm Việt....

"Sao nào? Chơi một ngày trở về sẽ câm luôn à?" Lâm Việt trên mặt đang cười, nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười, Lâm Việt như vậy khiến cho Lâm Mộ Thiên rất là sợ hãi.

"Cậu tìm tôi có việc gì sao?" Lâm Mộ Thiên lấy tinh thần trò chuyện cùng Lâm Việt, đáy mắt nam nhân có chút bối rối, muốn bản thân bình tĩnh đối mặt với Lâm Việt, tựa hồ là rất khó.

Lâm Việt không chút hoang mang quay đầu, nhìn chằm chằm mặt nam nhân nửa ngày, mới kềm chế tức giận nói: "Anh trả lời đi, tối hôm qua anh vì cái gì không về nhà." Mới nói ra khỏi miệng, Lâm Việt liền hối hận, cậu cư nhiên hỏi ra loại vấn đề này, cậu hẳn là bị tên nam nhân ngu ngốc này làm tức giận đến điên, sắc mặt cậu khó coi, ngay cả môi cũng mím chặt, thật sự là gặp quỷ!

"Hôm qua tan tầm gặp Thư Diệu, cho nên đi đến nhà Thư Diệu uống rượu...." Nam nhân cũng không nhận thấy gì không đúng, còn thực thành thật trả lời chuyện hôm qua.

Hắn không muốn nói, hưng ánh mắt uy hiếp cảnh cáo của Lâm Việt khiến cho hắn lo lắng, khiến hắn sợ hãi, nam nhân toàn thân đề phòng ngồi bên cạnh Lâm Việt, tận lực cùng đối phương bảo trì khoảng cách.

Tâm Nghi ngẩng đầu, mỉm cười đi đến: "Em.... em đi nấu cơm... hai người cứ trò chuyện...." Cô đặt những đồng tiền lẻ lên bàn, xoay người đi vào bếp.

Ánh mắt Lâm Mộ Thiên đi theo thân ảnh của vợ mình, hắn cảm thấy được bản thân không làm được trách nhiệm của một người chồng, hắn còn tại tự hỏi, lại thình lình bị một cái tát đánh tỉnh.

Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, nhìn nam nhân ngơ ngác, lửa giận trong lòng càng bốc cao, cậu không khống chế được mình, muốn đánh nam nhân!

"Cậu vì cái gì đánh tôi?" Lâm Mộ Thiên ôm lấy khuôn mặt bị đánh, thanh âm run rẩy hỏi Lâm Việt, hắn không rõ, hắn khôgn biết bản thân rốt cuộc làm sao đắc tội Lâm Việt.

Hắn bị đánh, thực bực tức, nhưng trừ bỏ bực tức, hắn không làm được gì khác! Bởi vì hắn hận bản thân ở trước mặt Lâm Việt.... làm một thằng anh, một thằng anh theo danh nghĩa mà lưng đeo sỉ nhục, không có tư cách trả lại, giờ phút này, hắn lại cảm giác được bản thân trước mặt Lâm Việt là hèn mọn hơn bao giờ hết!

"Vì cái gì đánh mày? Mày còn dám hỏi lại tao?" Lâm Việt cười khan, nụ cười trên mặt lạnh tanh, khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy trái tim bị đóng băng, giống như đang châm chọc sự thấp hèn của hắn.

"Tôi...." Lâm Mộ Thiên do dự mà lắc đầu. "Tôi không biết."

Hắn đích xác không biết bản thân rốt cuộc chọc giận con người hỉ nộ vô thường này, hắn cảm thấy được Lâm Việt trước kia không phải nhưu thế, ngày trước, Lâm Việt trước kia mà hắn biết kỳ thật còn rất ôn nhu, vì cái gì sau ngày hôm ấy, liền thay đổi thành một người khác, hay là nói... hắn kỳ thật chưa bao giờ chân chính hiểu biết quá Lâm Việt.

Sự ôn nhu của Lâm Việt, đều là ngụy trang...

Hắn bắt đầu hiểu được điểm này, hơn nữa nhớ lại thái độ của em trai đối với mình, Lâm Việt lúc nhỏ luôn nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó với Lâm Việt giờ phút này giống nhau nhưu đúc!

"Không có đàn ông chơi mày, mày sẽ chết à." Lâm Việt bắt đầu nhục nhã hắn, cậu khống chế không được, chỉ khống chế không được, cậu chán ghét thái độ của Lâm Mộ Thiên đối với cậu, hắn có gì phải sợ chứ? Cậu rốt cục có điểm gì đáng sợ?! Lâm Mộ Thiên tên ngốc này phải sợ cậu như vậy sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.