Chỉ ở lúc làm tình hoặc là đùa giỡn nam nhân, Nhiên Nghị mới có thể gọi nam nhân là “Đại thúc”, nam nhân cũng biết Nhiên Nghị là ngại y già.
Nam nhân không có biện pháp trả lời.
Nam nhân bị Thư Diệu ôm cưỡi ngồi ở trên người Nhiên Nghị, nam nhân vô lực chỉ có thể nằm ngã sấp vào trên thân Nhiên Nghị. Nhiên Nghị thuận thế ngậm vào đôi môi nam nhân, hôn nam nhân đến sắp không thể thở nổi. Lần này là Nhiên Nghị từ trước mặt tiến vào nam nhân, Thư Diệu từ phía sau tiến vào, cũng không ngừng âu yếm thân thể ướt đẫm mồ hôi của nam nhân. Bị dùng sức hôn, bị tiến vào thật sâu, bị khoái cảm tê dại làm cho nam nhân run run không thôi.
Nam nhân không nhớ rõ mình bị ôm đã đổi bao nhiêu tư thế, cũng không nhớ rõ mình cao trào bao nhiêu lần, y chỉ nhớ rõ khoái cảm bức người kia lần lượt đẩy y lên đến đỉnh!
Còn có xúc cảm nóng bức trong cơ thể cùng với bên tai có người nói nhỏ, nhưng cụ thể nói cái gì, nam nhân lại nhớ không rõ lắm. Thẳng đến khi nam nhân mồ hôi đầm đìa, cả người trong ngoài đều ướt đẫm, Nhiên Nghị và Thư Diệu mới dừng lại. Đêm hôm đó làm cho nam nhân bị cuốn vào vòng xoáy, y không có khí lực ngăn cản khoái cảm đánh sâu vào kia, chỉ có thể lần lượt rơi vào trong bể dục.
Khi nam nhân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Lúc nam nhân tỉnh lại Thư Diệu đã rời đi, trên đầu giường lưu lại lời nhắn của Thư Diệu, nói là phải đi làm việc, còn săn sóc bảo nam nhân nghỉ ngơi cho tốt!
Nhưng khi nam nhân tỉnh lại, Nhiên Nghị còn chưa đi, còn một chuyện làm cho nam nhân khó tiếp nhận, đó là lúc y tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên bị Nhiên Nghị ôm ……
Lâm Mộ Thiên liền lập tức đẩy Nhiên Nghị ra, y không nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua, y chỉ biết là tối hôm qua Nhiên Nghị nói mấy lời làm cho y thương tâm. Những ký ức sau đó phi thường mơ hồ, nhưng nhìn trên giường đệm chăn hỗn loạn, cùng với hai người thân thể trần trụi, thì có thể liên tưởng đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Hơn nữa xương sống thắt lưng cùng chân nam nhân mềm nhũn, dù có trì độn như thế nào thì nhìn thấy Nhiên Nghị không mặc quần áo, lại ngủ ở bên cạnh y, dù y có ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế, nam nhân là cùng Nhiên Nghị “làm”, hơn nữa y cũng cùng Thư Diệu “làm”. Nói chính xác là, Nhiên Nghị và Thư Diệu cùng nhau “yêu thương” y mới đúng……
Sau Thư Diệu thay nam nhân rửa người, cho nên hiện tại nam nhân mới không cảm giác được dính dáp trong cơ thể. Lần này nam nhân phát hiện hình như mình đã hạ sốt, lấy tay sờ sờ cái trán, xác định xúc cảm lạnh lẽo.
Nam nhân có chút lo lắng sợ đánh thức Nhiên Nghị, đến lúc đó Nhiên Nghị khẳng định sẽ lại nói chút lời khó nghe. Mà khi nam nhân đang lấy quần áo mặc vào, đã không cẩn thận đụng vào Nhiên Nghị, Nhiên Nghị lại ngoài ý muốn không có tỉnh lại. Cùng lúc đó, nam nhân đụng đến cánh tay nóng bỏng của Nhiên Nghị, nhiệt độ cơ thể phỏng tay kia cùng với lúc y phát sốt cũng không kém là mấy.
Ác ma này, hình như là sinh bệnh ……
Nam nhân phất tay liền tát Nhiên Nghị một bạt tai, có lẽ là xuất phát từ một loại xúc động nào đó, hoặc có lẽ là xuất phát từ tâm lý muốn phản kích đối với chuyện tối hôm qua, tóm lại nam nhân đã tát Nhiên Nghị một cái. Tuy rằng hành vi như vậy có điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng nam nhân cũng thừa nhận mình cũng không phải chính nhân quân tử gì đó, nam nhân tát rất đúng lý hợp tình, không có nửa điểm áy náy. (nói đúng quá =.,=)
Nhiên Nghị không có bị đánh tỉnh, nam nhân vốn còn muốn tát hắn vài cái, vì miệng Nhiên Nghị rất xấu xa, nhưng cuối cùng nam nhân vẫn không thể thực thi kế hoạch. Nhiên Nghị sinh bệnh, lại bệnh cũng không nhẹ, không thể nghi ngờ là bị nam nhân lây bệnh.
Lâm Mộ Thiên cơ hồ là chạy trốn, rời khỏi phòng Thư Diệu, tim y đập rất nhanh. Tuy y không nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua nhưng nhìn giường lớn hỗn độn kia, cùng quần áo tán loạn trên đất, và đồ vật đầu giường bị đụng đến rớt xuống đất thì có thể tưởng tượng tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt. Xương sống, eo, lưng nam nhân vẫn còn đau, nhưng sốt cao đã lui.
Tâm tình nam nhân thật không xong, ngoại trừ không hiểu vì sao Thư Diệu nguyện ý để cho Nhiên Nghị chạm y ra, y càng thêm không hiểu _ nếu Nhiên Nghị chán ghét y như vậy, vậy vì sao còn muốn hết lần này tới lần khác chạm y. Nhưng điều khiến cho nam nhân đau đầu đó là sau khi trở về phải giải thích với Lâm Việt như thế nào. Cả đêm y cũng chưa về, nếu Lâm Việt biết chuyện này, khẳng định sẽ rất giận.
Làm một người anh, rốt cuộc y phải làm như thế nào……
Lâm Mộ Thiên đã bị vô số hoang mang ép tới sắp thở không nổi. Nhưng băn khoăn của y có vẻ dư thừa, Lâm Việt vì chuyện đạo cụ quý giá gặp chuyện không may mà cả đêm đều ở hiện trường giải quyết. Lúc nam nhân trở về Lâm Việt căn bản không ở đó, thẳng đến buổi chiều Lâm Việt mới trở về, nam nhân nhìn thấy Lâm Việt bộ dáng mệt mỏi nên bảo Lâm Việt nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Việt đem chuyện tối hôm qua nói với nam nhân, tối hôm qua trường quay gặp chuyện không may, những người bỏ vốn đầu tư, ngay cả Vĩnh Trình cũng đã ở hiện trường. Mưa quá lớn đã làm sụp hoàn toàn bối cảnh đã dựng vài ngày trước, tình hình thật không tốt. Mà cũng có thể nói tiền bỏ ra lần này có hơn phân nửa đều bị ngâm nước nóng, hiện tại phải bỏ vốn ra một lần nữa.
“Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng sao? Có ảnh hưởng đến tiến độ quay không?” Lâm Mộ Thiên cũng lo lắng Lâm Việt, dù sao lần này Lâm Việt đã đi một nước cờ hiểm.
Lâm Việt từ phòng tắm đi ra, rót một chén rượu rồi nhẹ nhàng uống mấy hớp: “Anh yên tâm đi, Thanh Dương đã đáp ứng đầu tư, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ quay.”
Hắn đi đến thư phòng trong phòng, cầm một quyển tài liệu thật dày, còn chăm chú lật xem. Phát hiện nam nhân do dự đứng ở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía y.
“Anh cũng qua đây ngồi đi.” Lâm Việt hướng nam nhân ngoắc ngoắc, tư thái tao nhã sang trọng.
Lâm Việt ôm nam nhân ở trên đùi, nam nhân có chút không được tự nhiên. Nhiệt độ cơ thể từ trên người Lâm Việt truyền đến, làm cho tim nam nhân đập trở nên mất thăng bằng.
Nam nhân cúi đầu xuống, ánh sáng nhu hòa trong mắt đang chậm rãi lưu động……
“Vĩnh Trình bên kia, tình hình có đỡ không?” Lâm Mộ Thiên không kiêng dè hỏi Lâm Việt.
Lâm Việt tựa hồ không nghĩ tới nam nhân lại hỏi về Vĩnh Trình, ban đầu hắn sửng sốt mấy giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục.
Hắn ôm eo nam nhân, cười khẽ an ủi nam nhân: “Anh không cần lo lắng, tình huống bên kia của hắn cũng đều tốt. Nếu hắn không xong cũng đại biểu bên này của em cũng ngâm nước nóng, nói như thế nào thì hắn cũng là người đầu tư, không có vấn đề.”
Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, trong lòng ổn định hơn nhiều, không có vấn đề gì vậy là tốt nhất.
Kỳ thật Lâm Việt cũng rất lo lắng thân thể nam nhân, từ khi nam nhân sinh bệnh, hắn vốn không có chạm qua y. Hắn muốn chờ nam nhân điều dưỡng thêm một thời gian, tuy hiện tại nam nhân đã hạ sốt, nhưng Lâm Việt vẫn rất để ý cảm nhận của nam nhân. Hắn làm nhiều như vậy, đương nhiên hy vọng nam nhân cũng cảm nhận được, hắn chỉ hôn nam nhân xong lập tức chủ động buông nam nhân ra.
Đêm nay, nam nhân vẫn đều bồi ở bên cạnh hắn, thẳng đến khi nam nhân ở trên sô pha ngủ thiếp đi, Lâm Việt mới buông tài liệu trên tay. Khi hắn ôm nam nhân trở về phòng, kỳ thật nam nhân đã tỉnh, chỉ là không có mở mắt.
Cảm giác được nụ hôn của Lâm Việt dừng ở trên mặt cùng trên môi y, nam nhân chậm rãi mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Việt. Nam nhân không có trốn tránh, Lâm Việt làm sâu sắc thêm nụ hôn này……
Những ngày kế tiếp, cuộc sống Lâm Mộ Thiên vẫn diễn ra như thường. Sau cái đêm hỗn loạn kia, y không có nhìn thấy Nhiên Nghị nữa, mà nam nhân cũng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ có như vậy mới không còn khó chịu nữa. Thời gian này Thư Diệu có đi tìm y vài lần, nam nhân không có trốn tránh cũng không có gì lảng tránh.
Thư Diệu ôn nhu làm cho nam nhân không có biện pháp mở miệng chất vấn chuyện đêm đó. Kỳ thật nam nhân cũng không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó, giống như cả hai đều đạt được ăn ý, hai người đều không hề đề cập tới chuyện đêm đó. Vốn hai người tính có thể không đề cập tới chuyện này thì sẽ không đề cập, chôn vùi nó suốt đời, nhưng sự tình thỉnh thoảng luôn ra ngoài ý muốn.
Chiều hôm ấy thời tiết thật âm u, Lâm Mộ Thiên như thường đến tham quan đoàn phim đang quay, vốn y không muốn đến đây, nhưng công ty an bài nên y vẫn phải tới. Cảnh diễn hôm nay là một cảnh diễn trên giường, Lâm Mộ Thiên biết được tin này thì y không có tiến vào trường quay nữa, chỉ ở bên ngoài đợi công tác quay phim chấm dứt, tâm tình của y so với trước bình tĩnh hơn nhiều.
Nam nhân nói với bản thân, đây là công việc của Thư Diệu, không cần quá để ý.
Y cứ như vậy ở bên ngoài chờ, giữa lúc có phóng viên hỏi y, y không yên lòng trả lời vài câu, thẳng đến khi Thư Diệu từ trong lều quay phim đi ra, y mới từ từ hoàn hồn.
Thư Diệu mới từ lều quay phim đi ra liền thấy nam nhân tâm thần không yên đứng ở bên ngoài, các phóng viên vốn đang vây quanh nam nhân, nhìn thấy hắn xuất hiện liền đồng loạt bay qua phỏng vấn Thư Diệu. Hắn nhận phỏng vấn xong, mới chậm rãi đi về phía nam nhân.
“Anh đã đến rồi.” Giọng Thư Diệu rất ôn nhu, trong đôi mắt đen láy của hắn ẩn chứa ý cười.
“……” Lâm Mộ Thiên không nói, chỉ gật đầu.
“Vậy cùng nhau đi ra ngoài một chút, nghe nói phim trường đêm nay có chương trình nào đó.” Thư Diệu tiến lên một bước, ngữ khí ôn hòa, thái độ thành khẩn mời nam nhân.
“……” Lâm Mộ Thiên nhìn hắn một cái, lại lắc đầu.
“Không muốn đi cũng không sao, chúng ta đây đi ăn cơm cũng được. Phía trước có nhà hàng cũng không tệ, ngày đó tôi cùng A……”
“……” đôi mắt nhu hòa của Lâm Mộ Thiên đang chớp động, lần này lúc này đây y im lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Thư Diệu. Y nghe thấy, Thư Diệu cùng A Nhạc đi qua nhà hàng kia ăn.
Lâm Mộ Thiên sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Thư Diệu, y không có tư cách chỉ trích Thư Diệu, cũng không có tư cách giận, càng không có quyền phát giận, cho nên y chỉ có thể nhìn Thư Diệu……
Thư Diệu nhìn thấy nam nhân như vậy, biết ý nghĩ của nam nhân hắn ngậm miệng lại, không nói lời nào, cùng đợi nam nhân mở miệng.
“Tôi không muốn ăn cơm.” Lâm Mộ Thiên yết hầu chặt lại trả lời. Y điều chỉnh tốt tâm tình, một lần nữa nhìn Thư Diệu: “ Tôi…… Tôi chờ cậu, là muốn tới chào cậu……”
“Tôi biết.” Thư Diệu hạ nhẹ giọng điệu, bên miệng lộ ra ý cười.
“Tôi muốn nói với cậu một tiếng, ngày mai tôi sẽ không tới nữa ……” Nam nhân minh xác tỏ thái độ, y không muốn tới nữa, không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, y không muốn tiếp tục khổ sở nữa.
Thư Diệu ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc nhìn nam nhân: “Vì sao?” Hắn không nghĩ tới nam nhân sẽ đưa ra đề nghị không gặp mặt nữa.
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu cùng người khác…… Cùng người khác thân thiết, tôi đã nhớ người ta nói rồi, bắt đầu từ ngày mai đổi sang An Lâm tới nhìn, tôi sẽ không tới nữa.” Lâm Mộ Thiên một hơi nói xong, trong lòng thoải mái rất nhiều. Lần đầu tiên y trực tiếp thừa nhận, y không hy vọng nhìn thấy Thư Diệu chạm những người khác, cho dù y không có tư cách nói như vậy, nhưng y vẫn bất kể hậu quả nói ra.
Có thể nói ra lời như vậy, nam nhân đã dùng tới rất nhiều dũng khí ……
Y nói thật lòng, y vốn nghĩ mình có thể không ngại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn thật không dễ chịu.
Nam nhân diễn đạt không tốt, không hiểu diễn đạt như thế nào……
Nhưng y vẫn nói ra ……
Đôi mắt như viên đá quý đen của Thư Diệu có chút thương cảm nhìn nam nhân, hắn nhìn chăm chú nam nhân một hồi mới gật đầu đáp ứng: “Được, tôi tôn trọng quyết định của anh, nếu anh muốn gặp tôi, tùy thời đều có thể tới tìm tôi.”
“ Ừ ”
Bên ngoài lều phim trường, bên trong vườn hoa yên tĩnh, Thư Diệu ôm bả vai nam nhân, nắm bàn tay nam nhân trong lòng. Tay Thư Diệu thật ấm áp, cũng thật ôn nhu, nam nhân muốn rút tay ra, lại bị nắm chặt.
Thư Diệu ổn định nam nhân bất an, giữ đầu nam nhân ở trên vai hắn, hắn biết nam nhân đang nghĩ gì. Lâm Việt để cho A Nhạc đóng vai chính với hắn, lại bảo Lâm Mộ Thiên đến xem, này hiển nhiên là muốn khiến nam nhân đối với Thư Diệu có thành kiến. Thư Diệu đương nhiên biết điểm này, nhưng hắn diễn cũng phải diễn đến cùng, Lâm Việt cũng không dễ chọc.
Nam nhân chủ động đề suất như vậy, Lâm Việt bên kia cũng dễ ăn nói.
Vì không để nam nhân hiểu lầm, Thư Diệu ôm bả vai nam nhân, chậm rãi nhu nhu. Động tác của hắn ái muội nói không nên lời, nam nhân bảo hắn đừng như vậy, dù sao cũng là đang ở ngoài, nhưng Thư Diệu không ngại chút nào.
Đầu năm nay, muốn bắt tâm một người làm tù binh, không thể nói “Anh thuộc về tôi”, càng không thể nói “Tôi muốn anh vĩnh viễn cùng tôi một chỗ”, mà là phải nói……
“Tôi thuộc về anh, chỉ cần anh muốn, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh.” Thư Diệu ngữ khí ôn nhu trấn an cảm xúc nam nhân, giọng nói dễ nghe chấn động tâm nam nhân……
Nam nhân không nói gì.
Thư Diệu không ngừng cố gắng hôn sườn mặt nam nhân: “Ngày đó tôi và A Nhạc ăn cơm, kỳ thật các nhân viên trong ekip cũng có mặt, tôi cũng không phải cùng cậu ta gặp riêng. Hơn nữa cảnh giường chiếu hôm nay đã bị tôi yêu cầu đổi rồi, về sau cũng không có cảnh hôn nữa, tôi đối với cậu ta không cái hứng thú kia, tôi chỉ đối với anh có ‘tính’ thú.” Hắn nhẹ nhàng mà xiết chặt tay nam nhân, đem cái tay hơi lạnh của nam nhân đặt ở trong lòng bàn tay hắn.
Tay nam nhân được sưởi ấm.
“Nếu như vậy, kia vì sao đêm đó……” Lâm Mộ Thiên rốt cuộc cũng không thể nói ra lời.
Nhưng Thư Diệu đã biết nam nhân muốn hỏi chuyện đêm đó, không nghĩ tới nam nhân lại hỏi vấn đề này, Thư Diệu rất là sửng sốt……