Hô hấp Lâm Mộ Thiên hỗn loạn làm cho ngực phập phồng kịch liệt. Y muốn kêu “dừng” nhưng mỗi lần y muốn nói, Nhiên Nghị đều sẽ hơi dùng chút sức cắn hạt nhỏ đỏ lên trước ngực kia của y, khiến y mỗi lần mở miệng đều chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Cứ một hồi như vậy, y liền căn bản không có cơ hội nói chuyện. Nhiên Nghị không nhẹ không nặng cắn nhũ thủ của y, chậm rãi kéo lên, lại nhả ra rồi bắn trở về, quanh quầng vú bị hút đến sưng đỏ ướt bóng. Cảm giác vừa tê lại vừa ngứa, kích thích quá mạnh liệt này khiến cho Lâm Mộ Thiên ngay cả hơi thở cũng run rẩy.
“ Cơ thể của anh thật đúng là khối thân thể mê người, mới hút có hai cái đã có cảm giác. Tôi đây sờ anh hai cái nữa, có phải anh sẽ nhịn không được mà bắn ra hay không?” Nhiên Nghị cười nhạo Lâm Mộ Thiên mẫn cảm, nhưng trong lòng hắn cũng phi thường vừa lòng biểu hiện của Lâm Mộ Thiên. Thân thể này so với đàn bà còn mẫn cảm hơn, ôm lấy thật thoải mái, hắn rất muốn nhìn thấy bộ dáng Lâm Mộ Thiên mở chân ra nghênh đón hắn, cảnh tượng kia bảo đảm không tồi.
Đáng tiếc, xét theo cá tính Lâm Mộ Thiên nhất định sẽ không làm ra chuyện này. Nam nhân này vừa cổ hủ lại vừa bảo thủ, luôn rất cẩn thận, dù bị làm nhiều lần như vậy vẫn sẽ thẹn thùng, vẫn thật trúc trắc, phản ứng không khác gì với xử nam, cũng chính vì nguyên nhân này mà…… mỗi khi Nhiên Nghị cùng y làm, liền giật mình có loại cảm giác y là lần đầu tiên.
Nhiên Nghị cũng không làm khó y, chỉ kéo tay y qua, bắt y dùng tay làm. Nhiên Nghị còn không quên nhắc nhở y: “Anh tốt nhất dụng tâm một chút, tay làm không được tôi sẽ dùng miệng của anh, miệng làm không được nữa, tôi cũng chỉ đành dùng phía dưới của anh.”
Nhiên Nghị vừa nói vừa vuốt ve đầu vai y, y nghiêng đầu liền đụng tới má Nhiên Nghị, hắn thuận thế hôn mặt Lâm Mộ Thiên một cái rồi ngồi dậy, bắt Lâm Mộ Thiên vuốt ve dục vọng của hắn.
Lâm Mộ Thiên bị kiềm chế hai tay, chỉ có thể che vật thể nóng bỏng kia. Thứ nóng rực kia cứ như muốn làm phỏng tay y, y chỉ có thể theo động tác chậm rãi của Nhiên Nghị chậm chạp lấy tay ma sát dục vọng dần dần bành trướng kia. Nhiên Nghị nhấc thân tới tiến đến trước ngực y, Nhiên Nghị là muốn để cho y nhìn xem rõ hơn, hình ảnh như vậy làm cho Lâm Mộ Thiên kinh ngạc. Lâm Mộ Thiên khẩn trương đến nỗi tâm đều sắp nhảy ra ngoài. (=..= thúc nằm, còn nó ngồi lên người thúc, còn nhích lên tới ngực, cỡ nào hạ lưu >”<)
Nhiên Nghị phát tiết xong thì cho y thời gian nửa giờ mặc quần áo và thu dọn, lúc y thay quần áo Nhiên Nghị lại dùng cái loại ánh mắt trắng trợn đánh giá y, điều này làm cho y phi thường không thoải mái. Y vốn nghĩ Nhiên Nghị sẽ đi ra ngoài chờ nhưng lại không nghĩ tới Nhiên Nghị cứ như vậy nhìn y, thật giống như đang xem biểu diễn.
“Nơi này của anh thật hồng, còn có cảm giác hay không? Thích tôi hút nơi này của anh không? Hả?” Lúc Lâm Mộ Thiên thay quần áo, Nhiên Nghị lại tìm cơ hội “đùa giỡn”. Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ điểm nhô lên trước ngực nam nhân, khóe miệng gợi lên tà ác, đáy mắt hắn tràn ngập ám quang u tĩnh thật gian tà, điều này làm cho Lâm Mộ Thiên nghĩ tới dã thú đang rình con mồi.
Mỗi lúc như vậy, Lâm Mộ Thiên đều sẽ đẩy tay hắn ra, xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, tự mình làm chuyện của mình. Cứ như vậy Nhiên Nghị cũng cảm thấy không thú vị, sẽ không tiếp tục quan tâm y nữa. Quả nhiên giống như y đã lường trước, từ một khắc xuất môn ra khỏi phòng, Nhiên Nghị đã không quan tâm y nữa. Phát tiết qua rồi, cũng đùa bỡn qua thì Nhiên Nghị luôn đem Lâm Mộ Thiên để sang một bên.
Này thực rõ ràng là đơn thuần tiết dục thôi, y cũng biết, kỳ thật Nhiên Nghị có đôi khi đối với y rất phản cảm, nhưng có đôi khi đối với y lại có dục vọng. Thời gian dài trôi qua y cũng dần dần phát hiện, Nhiên Nghị mỗi lần tìm đến y đều là vì làm tình, nói đơn giản, càng như là đơn phương phát tiết, những điều này Nhiên Nghị cũng nói với y rất rõ ràng.
Ban đầu khi y cự tuyệt, Nhiên Nghị còn có thể không “làm”, chỉ bắt y dùng tay “làm” ra, nhưng ngày qua lâu, Nhiên Nghị trở nên càng ngày càng không kiên nhẫn. Dục vọng của đàn ông là thứ không chịu nổi khảo nghiệm, lý trí cũng sẽ bị buồn bực và tức giận thiêu đốt toàn bộ. Nhiên Nghị cũng lười quản y có nguyện ý hay không, muốn “làm” liền làm, có đôi khi Nhiên Nghị về nhà, y lại vừa lúc ở phòng bếp, Nhiên Nghị cũng không thèm quản gì cả, liền đem y đặt ở trên tường “làm” cho đến khi thỏa mãn mới thôi.