Hắn cũng không biết vì sao mình lại nói những lời như vậy với Lâm Mộ Thiên. Phục hồi tinh thần lại, ý thức được mình lại không khống chế được mà lỡ lời hắn thật muốn cắn đứt đầu lưỡi mình (ca cứ suốt ngày cắn lưỡi vs tự ngược, thân xác đâu mà đủ cho ca =.,=); nhưng khi nhìn thấy nam nhân trước mắt lộ ra biểu tình khó có thể tin, hắn lại muốn chơi thêm chút nữa. Thấy nam nhân vì kinh ngạc mà khẽ nhếch mở đôi môi, hắn lại có chút không khống chế được bản thân.
Hắn cảm thấy Lâm Mộ Thiên làm cho hắn càng ngày càng trở nên kỳ quái, mỗi lần đối mặt Lâm Mộ Thiên hắn luôn không thể khống chế miệng của mình, luôn muốn nói chút lời khó nghe. Hơn nữa hành vi của hắn cũng trở nên không chịu khống chế, hắn vốn chỉ muốn tóm Lâm Mộ Thiên, đặt Lâm Mộ Thiên ở trên lan can hù dọa y, uy hiếp y, nhưng hiện tại hắn lại tiến lên……
Đôi môi khẽ run của Lâm Mộ Thiên bị Nhiên Nghị cắn, Lâm Mộ Thiên nắm chặt lan can phía sau, gồng sức đá vào người Nhiên Nghị. Nhiên Nghị không lưu ý bị y đá ngã trên mặt đất.
“Lâm Mộ Thiên, anh chết chắc rồi, xem ra anh nhất định phải bị nâng lên máy bay rồi.” Nhiên Nghị nổi giận, hắn từ dưới đất đứng lên, ánh mắt nháy mắt đã phục hồi, giống như bị một cước này của y đá cho tỉnh lại.
“Cậu đừng qua đây, cậu mà tiến lên nữa tôi liền nhảy xuống!” Lâm Mộ Thiên rất sốt ruột, hiện tại tinh thần y hoàn toàn hoảng loạn. Nhiên Nghị uy hiếp làm cho y thật sợ hãi, y không muốn bị trở thành đàn bà, bị người chà đạp như vậy. Huống chi tư tưởng của y vốn cổ hủ, loại tình dục không có tình yêu này cùng súc sinh có gì khác biệt!
“Có gan anh liền nhảy đi.” Nhiên Nghị cười lạnh.
Nam nhân yếu đuối Lâm Mộ Thiên này dám uy hiếp hắn!
Nhiên Nghị vẫn từng bước một tới gần y, cái tay nắm lan can của y lạnh lẽo run run. Nơi này là lầu ba mươi mấy, ngã xuống khẳng định mất mạng. Giữa lúc nam nhân miên man suy nghĩ đột nhiên trong não vụt sáng ý gì đó, nhìn Nhiên Nghị tới gần……
Y đan chân bước ra ngoài lan can, ngồi ở trên lan can, song đồng Nhiên Nghị co rút chặt. Mắt thấy y cũng sắp ngã xuống, Nhiên Nghị xông lên phía trước lôi y từ trên lan can ôm xuống. Nhiên Nghị hoàn toàn không để ý y giãy dụa, ôm y trở về trong phòng, còn khóa cửa ban công lại.
“Tôi không muốn làm, cậu buông tay, thả tôi xuống……” Lâm Mộ Thiên giãy dụa, nhưng vẫn bị ấn lại xuống giường. Nhiên Nghị dùng chăn ôm y, thẳng đến khi y hoàn toàn bình tĩnh mới kéo y từ trong chăn ra.
“Không làm thì không làm, ồn ào cái gì.” Nhiên Nghị buồn bực theo dõi y, thấy bộ dạng y quần áo không chỉnh, hai mắt đỏ bừng, trong lòng một trận lo lắng. Đã không muốn thì còn lộ ra biểu tình đáng thương này làm chi vậy. (=..=)
Nhiên Nghị cách chăn đè ở trên người y khiến cho y có chút thở không nổi, y vươn tay đẩy Nhiên Nghị: “Cậu không cần đè nặng tôi, tôi rất khó chịu.”
“Tôi cũng rất khó chịu, làm sao bây giờ?” Nhiên Nghị đem hạ thân dùng sức ép xuống dưới, nặng nề đỉnh y một cái: “Anh phải phụ trách giúp tôi hạ hỏa, anh không muốn dùng thân thể làm, vậy lấy tay thay tôi làm cũng được, tôi không ngại kỹ thuật anh kém.” Nhiên Nghị một bên tà khí khiêu khích Lâm Mộ Thiên, một bên vươn tay đem chăn kéo xuống bên hông Lâm Mộ Thiên……
“……” Lâm Mộ Thiên hoàn toàn hết chỗ nói rồi (ta cũng bó chiếu giồi =.,=) _ Nhiên Nghị người này căn bản chỉ muốn bắt y hỗ trợ giải quyết sinh lý mà thôi. Dũng khí của y đều dùng hết ở lúc chuẩn bị nhảy lầu vừa nãy rồi, giờ bảo y tiếp tục đi tìm chết, căn bản là không thể……
Bả vai y run nhè nhẹ, y bị đặt ở trên giường, hai tay bị cưỡng chế đặt ở trên đỉnh đầu. Nhiên Nghị cưỡi ngồi lên hông y, đang cúi đầu cắn cắn điểm nhô lên hơi hơi nở trước ngực y, đầu lưỡi tùy ý đùa bỡn hạt nhỏ mẫn cảm kia. Áo tắm của Lâm Mộ Thiên hơi mở, lộ ra làn da màu mật ong phiếm hồng, đầu lưỡi ướt mềm của Nhiên Nghị liếm láp trước ngực y, mút vào, liếm lộng, cắn cắn. Chỉ cần y cúi đầu có thể thấy rõ ràng cảnh tượng dâm mỹ kia, hạt nhỏ trước ngực sưng đỏ bị Nhiên Nghị liếm biến thành ướt bóng một mảnh.