Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 165




“Anh dám vì con ma bệnh kia đánh tôi?! Tôi thấy anh có vẻ không muốn sống rồi đấy?” Nhiên Nghị nắm cổ Lâm Mộ Thiên, “Anh mẹ nó không sợ ma túy à, quỷ bệnh kia hút thuốc phiện! Anh như thế nào không đi hút!”

“Cái gì……?” Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Nhiên Nghị.

Nhiên Nghị bỏ Lâm Mộ Thiên ra, cười lạnh, gằn từng tiếng lặp lại: “Anh không phát hiện bộ dạng quỷ của hắn như hít thuốc phiện sao, anh cho là đại ca xã hội đen đều cần tẩy trắng đi chính đạo sao?”

“……” Lâm Mộ Thiên thần tình phức tạp, ánh mắt không ngừng chớp lên _ khó trách Thanh Dương luôn một bộ dạng vô lực xụi lơ, thì ra hắn hít thuốc phiện……

“Anh đừng quá ngây thơ.” Nhiên Nghị nhu nhu khuôn mặt bị đánh hồng, tiếng cười lạnh càng phát ra cuồng vọng, “Lâm Mộ Thiên, tôi nói cho anh biết, tôi cũng không phải nhất định muốn anh hỗ trợ, cho dù anh không giúp tôi, bây giờ tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp. Nếu tôi chặt đứt nguồn cung cấp của hắn, anh chờ mà xem lão tình nhân của anh thống khổ đến chết đi!”

Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ Nhiên Nghị sẽ hành hung y một trận, nhưng Nhiên Nghị lại không làm. Nhiên Nghị vừa nói xong liền lập tức tiếp cuộc điện thoại, sau trực tiếp ném Lâm Mộ Thiên rồi bỏ đi.

“Cậu!..” Lâm Mộ Thiên nói không nên lời, miệng người này sao lại tiện như vậy!  Tối hôm đó, đến tột cùng Lâm Mộ Thiên như thế nào về nhà, chính y cũng đã quên.

Nhiên Nghị thật sự làm theo như lời hắn nói, tìm người chặt đứt nguồn hàng của Thanh Dương. Dù sao bằng quan hệ của hắn ở giới chính trị, chuyện vặt ấy vẫn dễ dàng làm được. Quả nhiên, chưa đến một tuần, Thanh Dương liền thỏa hiệp! Nhiên Nghị cũng đáp ứng từ nay về sau không hề quản chuyện hàng hóa của Thanh Dương, Thanh Dương cũng đúng như giao ước tìm gặp chú của Vĩnh Trình.

Kế hoạch của Vĩnh Trình bị phá hủy hoàn toàn, vốn đã an bài tốt tất cả lại bị tổn thất nặng nệ.

Thời điểm Lâm Mộ Thiên biết chuyện này, là lúc Nhiên Nghị thành công lên làm uỷ viên lập pháp. Tối hôm đó, Thư Diệu và Lâm Việt mời y vì Nhiên Nghị cùng đi chúc mừng, y vốn không muốn đi, y chán ghét nhìn thấy người kia, nhưng bị Lâm Việt cởi quần áo. Hắn nhõng nhẽo, cứng rắn thay cho y một bộ đồ mới, rơi vào đường cùng cuối cùng y vẫn bị hai người kéo đi.

“Tôi không muốn đi.”

“Đi thôi, anh yên tâm, không có việc gì đâu, đã có tôi ở đây.” Thư Diệu ôm thắt lưng nam nhân, xoay mặt nam nhân qua liền hôn lên. Đã lâu không có hôn nam nhân, hắn thế nhưng luyến tiếc buông ra, muốn cứ như vậy một đường đều hôn lên, tay hắn cũng vuốt ve sau lưng nam nhân giống như an ủi.

Lúc gần xuống xe, Lâm Việt đem Lâm Mộ Thiên kéo sang bên cạnh mình, thay y xoa xoa đôi môi ửng đỏ. Lâm Việt khí lực không lớn, động tác rất thong thả, tuy Lâm Việt không nói nhưng Lâm Mộ Thiên cũng có thể nhìn ra…… kỳ thật Lâm Việt rất mất hứng.

Thẳng đến lúc xuống xe, Lâm Mộ Thiên mới nói với đứa em trai rầu rĩ không vui kia của mình: “Em…… Không cần giận, anh……” Lâm Mộ Thiên cũng không biết nên nói gì, Lâm Việt là em trai y, y cần phải bận tâm đến thân phận này.

Một lát sau Lâm Việt mới gật đầu, tỏ vẻ không giận.

“Mau lên đi thôi, bọn họ đều đang chờ.” Thư Diệu ở bên cạnh nhắc nhở hai người, ba người bước vào thang máy.

***

Đây là khách sạn xa hoa nhất nước, buổi tiệc được tổ chức ở trên không trung cách mặt đất hơn hai trăm mét, toàn trường đều là những nhân vật lớn của giới chính trị. Lâm Mộ Thiên còn chưa từng gặp qua trường hợp nào hoàng tráng như thế, không giống với những buổi tiệc mang tính thương mại, buổi tiệc lần này mời tới rất nhiều hậu duệ quý tộc, hiện trường hoa lệ rộng lớn.

Vừa mới tiến vào, Thư Diệu đã bị bạn học cũ giữ chặt nói luôn miệng không để yên, Lâm Việt cũng bị An Lâm quấn tới quấn lui. Lâm Mộ Thiên thế mới biết, thì ra trong nhà An Lâm cũng có người theo con đường chính trị, chẳng qua địa vị không cao không thấp. Lâm Mộ Thiên nhìn thấy người phụ nữ này đã muốn tránh xa một chút. Y đi lại dọc theo bàn rượu, trong lúc vô tình nhoáng lên một cái, liền thấy một thân ảnh quen thuộc.

Một đám nữ quý tộc đang quay quanh một thanh niên thân hình hoàn mỹ, thanh niên kia tóc đen hỗn độn, lễ phục phá cách lại vừa người, quan trọng nhất là hắn có được khuôn mặt tuấn tú xuất chúng so với người khác. Thanh niên kia đang phiền chán tách ra từ đám phụ nữ kia, tuy rằng khóe miệng thanh niên kia bị thương nhưng Lâm Mộ Thiên chỉ nhìn sơ qua cũng liền nhận ra, thanh niên được người hoan nghênh kia không phải ai khác, mà chính là Vĩnh Trình.

Vừa lúc, Vĩnh Trình cũng phát hiện nam nhân, vui sướng hướng bên này đi tới……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.