“Rốt cuộc cậu tìm ai?” Nam nhân có chút khiếp đảm tiếp tục nói, “Lâm Việt không ở nhà, Thư Diệu ở trên lầu tắm rửa, nếu cậu không ngại, mời…… mời ở bên ngoài chờ……” Y không muốn Nhiên Nghị vào nhà, đối với nam nhân mà nói, Nhiên Nghị tựa như quả bom nguy hiểm giống như tùy lúc sẽ bùng nổ, y cũng không thể hiểu được tính tình Nhiên Nghị.
“Tôi sẽ chờ ngay tại đây, anh ồn cái gì mà ồn, khiếm thao (ca mới khiếm thao >”<).” mí mắt Nhiên Nghị cũng chưa nâng một cái, lời thô tục mắng càng ngày càng thuộc lòng, mỗi lần vũ nhục người thế nhưng ngay cả một chút cảm giác tội lỗi cũng không có. Không biết có phải ở trong giới chính trị ngốc lâu hay không, mỗi ngày đều phải ngụy trang, mỗi ngày đều diễn trò, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại nhân vật lớn của quốc gia làm cho tính tình hắn bị áp lực càng lúc càng phát ra táo bạo.
Nhiên Nghị ngôn ngữ hạ lưu làm cho nam nhân không thể nói gì để chống đỡ, y sợ hãi đến độ không dám đóng cửa, liền ngơ ngác ở cạnh cửa cũng không dám vào nhà (khổ bác:v). Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân bộ dáng khiếp đảm như thế, trong lòng thầm mắng nam nhân Lâm Mộ Thiên này thật đúng là kẻ bất lực.
Ôm tâm tình đùa dai, rất phiền chán mà tùy ý hướng tới nam nhân vẫy vẫy tay: “Lại đây!” khẩu khí của hắn cơ hồ là mệnh lệnh, nam nhân chỉ có thể xem như không có nghe thấy, chậm rãi đóng cửa lại.
“Cậu có chuyện gì sao?” Nam nhân vẫn đứng rất xa hỏi hắn. Có một số việc có thể miễn được thì miễn, y không muốn trêu chọc ai, cũng không muốn bị ai nhìn chòng chọc.
Nam nhân phản ứng ngốc nghếch làm cho Nhiên Nghị mất đi hứng thú trêu chọc y, hắn chán ghét thúc giục nam nhân: “Anh đi gọi điện thoại cho Lâm Việt, bảo hắn nhanh trở về, lão tử đều sắp bị người đùa chết rồi, hắn còn có tâm tình đi làm. Đến lúc đó mà có xảy ra sai lầm gì thì cái công ty thối nát kia của hắn cũng bị tống ra ngoài.”
Tuy rằng không biết Nhiên Nghị đang phiền cái gì, nhưng y vẫn đi gọi điện thoại cho Lâm Việt, Lâm Việt nhận được điện thoại đang trên đường cũng gấp gáp trở về. Thư Diệu tắm rửa xong từ trên lầu xuống liền thấy Nhiên Nghị nổi trận lôi đình ngồi ở trong phòng khách xa hoa.
“Phát sinh chuyện gì mà tức giận như vậy?” Thư Diệu một bên hỏi Nhiên Nghị tình huống, một bên bảo nam nhân đang bất an ngồi ở trên sô pha, chính hắn an vị ở bên cạnh nam nhân.
Từ một khắc Thư Diệu xuống lầu kia, hắn đã không chú ý qua nam nhân nữa, hắn tới là để bàn chuyện đứng đắn, không phải tìm Lâm Mộ Thiên phiền toái, huống chi hắn cũng không hạ cấp đến độ cố tình tìm lỗi.
“Còn không phải vì Vĩnh Trình sao, cậu cũng không phải không biết, hắn lợi dụng quan hệ chú hắn, thiết lập cơ chế bỏ phiếu các thành viên Hội đồng Lập pháp lần này, cậu nói có phải hắn muốn giết tôi không. Nếu lần này không lên làm uỷ viên lập pháp được, chẳng những là tôi, ngay cả công ty của cậu và Lâm Việt cũng bị liên lụy.” Nhiên Nghị tức giận đến độ đập cái bàn, như một đầu dã thú giận dữ.
“Được rồi, cậu không cần phải nói, cậu theo tôi lên lầu nói chuyện.” Thư Diệu ngắt lời Nhiên Nghị, nam nhân cũng biết mình không tiện biết nhiều lắm, liền xoay người vào phòng bếp.
Lúc Lâm Việt trở về, nam nhân nói Nhiên Nghị và Thư Diệu ở trên lầu, Lâm Việt hôn nam nhân một cái liền gấp gáp đi lên lầu, nam nhân mơ hồ có dự cảm không rõ.
Lần này……
Tựa hồ huyên náo hơi lớn……
Khi ba người bàn xong việc xuống lầu, tâm tình cũng không quá tốt, tựa hồ không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nam nhân cũng không hỏi nhiều, cùng bọn hắn đi ăn cơm. Từ lúc đi Thư Diệu vẫn đều nắm tay nam nhân, điều này làm cho Nhiên Nghị cảm thấy nam nhân phi thường chướng mắt.
Nam nhân cũng nhận thấy tầm mắt sắc bén của Nhiên Nghị, một đường đi đều cúi đầu, ngẫu nhiên bắt chuyện vài câu với Lâm Việt. Lâm Việt cũng hỏi y một chút chuyện công ty có thuận lợi hay không, mỗi lúc như vậy, Nhiên Nghị đều sẽ cười nhạo chõ mũi nói mấy câu: “Loại hình như hắn đây, gần đây rất được người trẻ tuổi hoan nghênh, thuận lợi hay không thì không biết, mệt là khẳng định mệt. (=..= ý ca nói thúc xxoo mệt)”
Sắp xuất hiện Thanh ca thiếu chủ a *lăn lộn*