“Vì sao anh không chịu nói, em chỉ muốn anh nói một câu thôi mà khó như vậy sao?” Lâm Việt bắt lấy bả vai nam nhân ép nam nhân nhìn thẳng hai mắt hắn, trong mắt hắn có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.
“……”
“Anh nói anh chỉ cần một mình em, anh chỉ cần em, không cần những người khác!” Lâm Việt áp bách nam nhân mở miệng, nam nhân không nói, hắn liền nắm cằm dưới của nam nhân, hôn tàn sát bừa bãi.
“……”
Hai tay Lâm Việt nắm mặt nam nhân, khi hắn nói htif cỗ mùi rượu nóng rực kia phun ở trên mặt y: “Em không muốn chia xẻ anh với Thư Diệu, nhưng mà…… Nhưng lấy sức của một mình em lại không thể bảo hộ anh, anh hiểu chưa……”
“Cậu say rồi.” Nửa ngày, nam nhân chỉ nói được ba chữ này.
Lòng Lâm Việt đang đau, nam nhân ngốc này nghĩ hắn đang nói giỡn sao.
“Anh hai, em chỉ sợ mất đi anh, cho nên em mới đáp ứng Thư Diệu, chớ có trách em…… Chớ có trách em……” Lâm Việt say, say rất lợi hại, tiệc tối qua hắn uống không ít, trán hắn nhẹ nhàng để ở trên trán nam nhân, thản nhiên mà bày tỏ: “Ít nhất hiện tại em còn có thể có được anh, em thật sự không hy vọng…… Không hy vọng xem anh như lễ vật, xem như món đồ chơi, chia xẻ với người khác……”
“……”
“Anh hiểu chưa? Anh rốt cuộc có hiểu hay không? Anh nghe hiểu lời em nói không? Hả?” Lâm Việt hàm hàm hồ hồ dặn dò, luôn mãi lặp lại lời mình, hắn đỡ lấy mặt nam nhân, gắt gao hôn đôi môi nam nhân, không cho nam nhân nói.
Hắn bắt đầu hối hận vì đã hỏi nam nhân vấn đề này, hắn sợ hãi nghe được đáp án phủ định của nam nhân, cho nên hắn thà rằng hôn chặt miệng nam nhân chứ không cho y nói chuyện, cũng không muốn nghe thấy đáp án phủ định của nam nhân. Nam nhân bị hôn đến sắp hít thở không thông, ngay tại một giây y nghĩ chính mình sắp chết rồi thì Lâm Việt buông môi y ra, để cho nam nhân hít thở không khí mới mẻ.
Sợi chỉ màu bạc nối liền khóe miệng hai người, tình sắc lại dâm mỹ. Nam nhân bị mùi rượu trên người Lâm Việt khiến cho có chút say, còn chưa kịp phản ứng lại, quần đã bị lột xuống dưới. Điều hòa trong phòng điều chỉnh hơi thấp, da bại lộ ở trong không khí có chút rét run. Lâm Việt tách hai chân nam nhân, tiến vào thân thể nam nhân, bí huyệt của nam nhân ngậm chặt vật thể thật lớn kia. Cũng may là động tác của Lâm Việt mặc dù có chút thô lỗ, nhưng cũng không phải quá bạo lực.
Lâm Việt rất hỗn loạn, rất mâu thuẫn, đồng thời cũng rất bất lực, hai mắt nam nhân hồng hồng nhìn Lâm Việt đang ra vào thân thể y. Y há mồm muốn nói, nhưng Lâm Việt sợ hãi y cự tuyệt, nghĩ mọi biện pháp ngăn chặn cái miệng của y. Nam nhân bị ép buộc cả đêm, y thủy chung không nói được một lời nhìn Lâm Việt đang ở trên người mình luật động.
Bị nam nhân nhìn chăm chú vào như vậy trong lòng Lâm Việt còn cao hứng, nhìn thấy hai mắt hồng hồng kia của nam nhân, hắn không quá nhẫn tâm bèn thả chậm động tác. Nam nhân ngốc này là anh của hắn, tóm lại Lâm Việt sẽ không buông ra, cho dù là phải cùng Thư Diệu chia xẻ cũng được, hắn không muốn mất đi, không muốn hối hận.
“Anh hai, anh đừng trách em, không cần trách em.” Lâm Việt chôn đầu ở trong cổ nam nhân, giọng hắn trầm thấp giống như đang khóc. Đây là lời nói thật lòng sau khi say hay là lời nói mê sảng, nam nhân cũng phân được không rõ ràng. Hắn lôi kéo nam nhân “làm” rồi lại “làm”, thủy chung đều không đủ, cuối cùng liền ôm lấy nam nhân ở trong phòng khách ngủ. Khi hắn tỉnh lại, kia mới chân chính là lúc hối hận.
Một tuần kế tiếp, nam nhân đều không mở miệng nói chuyện với hắn, này lại làm hắn lo lắng. Vô luận hắn làm như thế nào, nam nhân cũng không nói với hắn. Hắn biết nam nhân đang chống cự trong thầm lặng, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy hậu quả như vậy. Hắn biết không tình cảm nào thuận buồm xuôi gió, huống chi tình cảm của bọn họ còn dị dạng như vậy.