Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Chương 2




"Cái gì? Phải cắt bỏ? !"

Bác sĩ đẩy kính của mình một cái giải thích, "Tình hình là vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, nếu như không lập tức cắt bỏ, các tế bào của bộ phận xung quanh sẽ bị lây nhiễm, sợ rằng sẽ biến chứng nghiêm trọng nhiễm trùng máu, nguy hiểm tính mạng của bà."

"Nhưng cắt bỏ chân của bà, vậy sau này bà đi lại bằng cách nào? Mẹ tôi bà ấy sẽ không chịu nổi! Bác sĩ, thật sự không có cách nào khác có thể cứu bà hay sao?"

Mẹ luôn mạnh mẽ hiếu thắng, lại sĩ diện, bà nhất định không chịu nổi mình trở thành người tàn tật, chịu đựng bệnh tiểu đường mấy năm nay cũng đã làm cho bà khổ sở không thể tả, bây giờ lại muốn cắt bỏ chân, cô thật sự sợ mẹ cô biết sẽ không sống nổi.

Bác sĩ kiên nhẫn nói rõ, "Chu tiểu thư, nếu như còn có phương thức trị liệu khác tốt hơn, chúng tôi cũng sẽ không lựa chọn cắt bỏ chân của bác, thật sự là không có cách nào khác."

Chu Chiếu Hi kích động níu lấy cánh tay của bác sĩ."Không, mẹ tôi bà ấy nhất định sẽ không đồng ý! Đều là lỗi của tôi, không để ý đến vết thương đã nhiễm trùng rất nghiêm trọng như thế, cầu xin bác sĩ, dù thế nào cũng nhất định phải giữ được chân của mẹ tôi, nếu không thì bà sẽ không sống nổi, cầu xin bác sĩ, muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tuyệt đối không thể cắt."(*)

(* Theo mình biết bị bệnh tiểu đường vết thương rất khó lành, nếu để nó nghiêm trọng sẽ bị hoại tử và lây lan, buộc phải cắt bỏ để tránh lây lan nghiêm trọng hơn).

Bác sĩ Ôn Văn đau xót nhíu mày, dùng sức rút cánh tay bị cô bóp đau về.

"Chu tiểu thư, tôi hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, nếu như không lập tức làm giải phẫu cắt bỏ, nếu kéo dài nữa, khu vực lây lan càng mở rộng, chỉ sợ sẽ không chỉ là cắt bỏ chân thôi đâu. Nếu như cô lo lắng cho vấn đề sau phẫu thuật của mẹ cô thì đợi sau khi vết thương hồi phục, cô có thể xem xét việc lắp chân giả, như vậy cũng có thể đi lại một cách bình thường."

"Mẹ tôi là người rất hiếu thắng, tôi sợ bà sẽ không chấp nhận, tôi cầu xin bác sĩ nghĩ lại xem có cách nào khác hay không?" Chu Chiếu Hi nghẹn ngào tự trách. Đều do mình bề bộn công việc, làm việc, lơ là việc chăm sóc cho mẹ, mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế này.

Vẻ mặt bất đắc dĩ của bác sĩ, "Không thể nào chấp nhận cũng phải chấp nhận, chẳng lẽ cô lẽ tình nguyện nhìn bà bởi vì nhiễm trùng máu mất đi tính mạng sao? Đây là đơn chấp nhận phẫu thuật đưa cho cô trước, suy nghĩ thêm một chút đi, cắt bỏ là lựa chọn tốt nhất, nếu để cho phạm vi lây lan rộng hơn, hậu quả sẽ rất khó giải quyết."

Nói xong, ông rời đi trước, bỏ lại cô một mình suy nghĩ.

Nhìn đơn chấp nhận phẫu thuật, trong lòng Chu Chiếu Hi bao phủ một tầng nước mắt. Cho tới nay cũng chỉ có hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau, vào giờ phút này, cô không có người để bàn bạc, lo sợ không yên che mặt khóc sụt sùi.

Làm sao bây giờ? Cô không có cách nào kiên quyết đồng ý ký đơn , một khi cắt bỏ chân, thì cũng không mọc trở lại được.

Nhưng nếu như không cắt bỏ, lại biết nguy hiểm tính mạng của mẹ, cô nên làm gì đây?

"Chiếu Hi, con ký đi, bác sĩ cũng đã nói trước mắt không còn cách nào khác, nếu như kéo dài sẽ nguy hiểm tính mạng mẹ của con." Phương Thuận Lương bình tĩnh quay sang vỗ nhẹ nhẹ vai của cô.

Ngẩng đầu nhìn về phía dì hàng xóm đã đưa mẹ tới bệnh viện, vẻ mặt bất lực của Chu Chiếu Hi, "Dì Phương, dì cũng biết lòng tự ái của mẹ con rất cao, bà nhất định sẽ không chịu nổi."

"Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, tốt nhất sau này chúng ta khích lệ bà, huống chi sau khi vết thương lành lại, cũng có thể lắp chân giả cho bà ấy mà."

Ánh mắt Chu Chiếu Hi nhìn chằm chằm vào đơn đồng ý phẫu thuật, hồi lâu, cầm bút ký tên.

*********

"Gọi Chu tiểu thư vào đây."

"Thưa Chủ tịch, Chu tiểu thư hôm nay xin nghỉ ạ."

"Tại sao lại xin nghỉ?" Cô ấy đã xin nghỉ phép ba ngày liên tiếp rồi.

"Dạ, cô ấy nói trong nhà có việc, còn phải xin nghỉ phép một tuần nữa ạ."

"Một tuần lễ? Có biết tại sao cô ấy xin nghỉ phép lâu như vậy không?"

"Dạ, cũng không rõ lắm ạ."

Nửa tiếng sau, từ trong đống công văn Cam Nhĩ Thụy ngẩng đầu lên, rất tự nhiên lại đưa tay nhấn đường dây nội bộ.

"Gọi Chu tiểu thư đến phòng làm việc của tôi."

"Ách, chủ tịch, hôm nay Chu tiểu thư cô ấy xin nghỉ ạ."

". . . . . . Cô ấy rốt cuộc còn phải xin nghỉ bao lâu?" Dứt lời, anh lập tức phát hiện mình từng hỏi qua những lời này nửa tiếng trước.

"Có thể còn xin nghỉ một tuần lễ."

"Tôi biết rồi, gọi thư ký Kha pha cho tôi một ly cà phê mang vào."

Trời ạ, lão Đổng hôm nay bị chứng mất trí nhớ sao? Cô trợn mắt một cái nói vào micro, "Cái đó. . . . . . Báo cáo chủ tịch, thư ký Kha đã từ chức, thư ký mới chưa có ạ ."

Cam Nhĩ Thụy chợt nhớ tới chuyện thư ký Kha đã từ chức mấy ngày trước, bực dọc nóng nảy cúp điện thoại.

Thư ký không làm, thật ra thì anh cũng không quan tâm, bởi vì chỉ cần có Chu Chiếu Hi ở đây, sẽ xử lý tốt tất cả, nhưng không ngờ lúc này cô lại xin nghỉ phép, hơn nữa còn xin nghỉ nhiều ngày như vậy.

Anh dựa vào thành ghế, thầm nghĩ , cô vẫn còn đang tức giận chuyện thư ký Kha ư, cho nên mới cố ý xin nghỉ phép liên tục nhiều ngày như vậy? Hay trong nhà thật sự xảy ra chuyện gì?

Cô xin nghỉ mấy ngày nay, anh mới chợt nhận ra anh coi trọng cô như vậy, bình thường rất nhiều việc quan trọng anh đều rất an tâm giao phó cho cô, bây giờ không có cô trong công ty, anh giống như mất đi cánh tay, bất kể làm việc gì cũng cảm thấy vô cùng bất tiện.

Anh nghi hoặc nhớ lại, từ khi nào mình bắt đầu tin tưởng cô như vậy?

Từ khi Chu Chiếu Hi vừa bắt đầu vào Xây dựng Đạo Dương, sự lanh lợi giàu kinh nghiệm của cô đã hấp dẫn sự chú ý của anh, vì vậy cô vào phòng kế hoạch không tới hai tháng, anh đã điều cô về làm trợ lý cho anh.

Hiệu suất làm việc và năng lực của cô rất tốt, anh cảm thấy rất hài lòng, chỉ là cá tính thẳng thắn của cô lại làm anh không có khả năng thích ứng, đến tận nửa năm sau, anh mới dần dần quen tính cách nóng nảy như đầu rồng phun lửa của cô mỗi khi bị chọc giận.

Lại nói, cô vui buồn rất rõ ràng, là một người đơn giản, cô không suy nghĩ trù tính cái gì, muốn yêu cầu cái gì, bình thường cũng dứt khoát nói ra khỏi miệng, cũng sẽ không ở sau lưng người khác nói điều thị phi, nói tốt nói xấu, có lời gì muốn nói cô nhất định nói trực tiếp rõ ràng.

Khi cô cười, lúm đồng tiền hiện lên trên hai má rất đáng yêu, lúc cô tức giận, mắng người đến mười phần khí thế, có chút nhát gan người nào cũng có thể hù dọa cô được.

Khi cô mệt mỏi sẽ không ngừng dụi mắt, lúc đang suy nghĩ chuyện gì, sẽ có thói quen dùng đầu ngón tay cuốn đầu tóc ngắn hơi xoăn kia. . . . . .

Cam Nhĩ Thụy nhíu mày kinh ngạc, trong trí nhớ của anh hình ảnh cô lại rõ ràng sắc nét như thế.

Anh lắc đầu một cái. Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, cô không đi làm làm cho anh gặp khó khăn, anh nhất định phải thúc giục cô nhanh chóng đi làm mới được.

Anh cầm điện thoại lên, gọi điện thoại di động của cô.

Điện thoại di động của cô ở trạng thái tắt máy, anh lập tức ấn số nội bộ gọi đến bộ phận nhân sự.

"Tra giúp tôi số điện thoại nhà của Chu tiểu thư một chút."

Sau khi lấy được số điện thoại, anh do dự một chút, "Các người gọi điện thoại đến nhà cô ấy cho tôi, hỏi rõ ràng tại sao cô ấy muốn xin nghỉ phép lâu như vậy, nói cô ấy đi làm càng sớm càng tốt."

"Vâng"

". . . . . . Đợi chút, à, tôi nghĩ vẫn là tôi gọi tốt hơn." Nhìn chằm chằm số điện thoại hồi lâu, Cam Nhĩ Thụy mới bấm điện thoại, nhưng điện thoại reo thật lâu cũng không ai bắt máy.

Anh lại gọi lại đến bộ phận nhân sự xác nhận lại có phải nhầm số hay không, sau khi xác nhận, anh kiềm chế bình tĩnh gọi lần nữa lần thứ hai, thứ ba, thứ tư. . . . . .

Cuối cùng anh nổi giận đập điện thoại nói."Chu Chiếu Hi, cái người này là cố ý làm bộ làm tịch cho tôi xem sao? Điện thoại di động tắt máy, gọi điện thoại về đến trong nhà cũng không ai bắt máy. . . . . ."

"Cô ấy ở bệnh viện, cho nên điện thoại di động mới có thể tắt máy, trong nhà dĩ nhiên cũng không còn người nào nghe điện thoại." Một giọng nói nhàn nhã truyền vào.

Cam Nhĩ Thụy liếc về phía Giang Dật Bình đang đi vào phòng làm việc, kinh ngạc hỏi: "Ở bệnh viện? Cô ấy ngã bệnh sao?"

"Không phải, là mẹ cô ấy nằm viện, mấy ngày nay cô ấy đều ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình."

"Làm sao cậu biết?"Cam Nhĩ Thụy hỏi, Giang Dật Bình thân phận là Tổng giám đốc thế nhưng lại biết chuyện này, mình lại không biết, có chút không phải.

"A, tôi không phải đã nói với cậu, cô ấy là bạn thân thiết từ thơ ấu của tôi sao?" Giang Dật Bình cười tủm tỉm nói, tự mình ngồi xuống trên ghế ở trước bàn làm việc.

"Hai người là bạn thân thiết từ thơ ấu?" Cam Nhĩ Thụy kinh ngạc nhìn lại Giang Dật Bình.

"Ừ, Chiếu Hi trước kia ở gần nhà của tớ, lên trung học mới dọn đi, hơn hai năm trước, cô ấy vào công ty, chúng tôi lại gặp lại."

"Hai người. . . . . . Đang qua lại sao?"

"Trước mắt là không có, chỉ là sau này có tiến một bước qua lại hay không cũng rất khó nói."

Nghe Giang Dật Bình nói như vậy, Cam Nhĩ Thụy không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm."Tôi cảm thấy rằng cô ấy với cậu không thích hợp."

"Tớ với Chiếu Hi trò chuyện rất hợp, nếu tớ thật sự theo đuổi cô ấy, chúng tớ cũng không phải là không thể." Vốn chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, nhưng Giang Dật Bình nhìn trong mắt chủ tịch thân ái của bọn họ vọt qua một tia lửa.

"Không phải cậu luôn thích cừu nhỏ ngoan ngoãn sao? Lúc cô ấy tức giận thì giống như đầu rồng phun lửa, cậu chịu được sao?" Nghe anh ta nói theo đuổi Chiếu Hi, làm cho anh rất nóng bối rối, Cam Nhĩ Thụy cảm thấy có chút không vui.

"Khẩu vị con người sẽ thay đổi, thỉnh thoảng thay đổi món ăn không giống nhau ăn như vậy cũng không tồi. Tính cách của Chiếu Hi mặc dù tương đối thẳng thắn, nhưng cô ấy cũng không phải luôn biến thành rồng phun lửa, chỉ cần cậu không chọc giận cô ấy thì sẽ không sao" Giang Dật Bình cười nói: "Huống chi, trong công ty, đối tượng cô ấy thường xuyên phóng hỏa nhất hình như là cậu, chủ tịch đại nhân."

Ý tứ của cậu ta là ám chỉ, Chu Chiếu Hi khó chịu nhất đối với người cấp trên là anh đây sao?

Cam Nhĩ Thụy lập tức giận xanh mặt "Nhà cô ấy không có những người khác có thể chăm sóc cho mẹ cô ấy sao? Xin nghỉ nhiều ngày như vậy, chuyện của công ty phải làm sao?"

Ôi, lão đại giống như có chút mất hứng rồi, chỉ là, là vì lời của anh, hay vì Chiếu Hi?

Thành thật mà nói, Nhĩ Thụy có thể bao dung cho tính khí của Chiếu Hi lâu như vậy, quá nằm ngoài sự dự liệu của anh, ban đầu anh đoán chừng tối đa chỉ có thể chịu đựng được cô ba tháng, không ngờ Chiếu Hi có thể ở trong này hơn hai năm, thỉnh thoảng lại còn phun hỏa với anh ta, kết quả không những không có việc gì, còn không ngừng tăng lương.

Theo sự hiểu biết của anh, không sai năng lực làm việc của Chiếu Hi rất tốt, nhưng có thể tăng lương một mạch, trong này có chút không rõ có phải là có . . . . . Ẩn tình?

Giang Dật Bình thong thả ung dung mở miệng, "Gia đình Chiếu Hi là đơn thân, mẹ của cô chỉ sinh một người con gái, cậu nghĩ cô ấy tìm ai chăm sóc mẹ mình?"

"Cô ấy rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể trở lại?"

Giang Dật Bình cười nhạo báng nói: "Thế nào, nhớ cô ấy?"

Lông mày của Cam Nhĩ Thụy trũng xuống khiển trách, "Cậu ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, công việc cô ấy bỏ lại nhiều ngày như vậy cũng không ai xử lý, tôi chỉ hi vọng cô ấy không vì chuyện cá nhân mà làm chậm trễ công việc."

"Thư ký bị cậu đuổi đi, Chiếu Hi lại xin nghỉ, cậu nhất định rất khó khăn? Thật đáng thương, nghe nói ngay cả pha cà phê cũng phải tự mình pha." Giang Dật Bình giọng điệu thông cảm, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ trêu tức.

Vẻ mặt Cam Nhĩ Thụy rất bình tĩnh hỏi: "Dật Bình, cậu nói xem là Chủ tịch lớn hay Tổng giám đốc lớn?"

"Ách, đương nhiên là chủ tịch lớn." Đây kiến thức thông thường ai mà không biết, nhưng anh ta đột nhiên lại hỏi như thế nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, chỉ thấy Cam Nhĩ Thụy nâng khóe môi lên nói: "Rất tốt, vậy tôi quyết định mượn tạm thư ký của cậu, cho đến khi Chu Chiếu Hi đi làm lại thì thôi."

"Làm sao có thể như vậy? Thư ký Hồng sẽ không đồng ý."

Cam Nhĩ Thụy liếc qua ánh mắt lạnh lùng , giọng điệu trầm xuống "Tôi là chủ tịch, muốn trưng dụng người của phòng nào cần chờ đối phương đồng ý?"

Biết đã chọc giận anh, Giang Dật Bình phá lên cười vẻ mặt lấy lòng "Có thể hỏi ý kiến của đối phương trước, là một sự tôn trọng, chủ tịch nhất định tôn trọng nhân viên công ty, tôi tin tưởng ngài nhất định chú ý đến sự đồng ý của nhân viên"

Cam Nhĩ Thụy cười một tiếng trả lời: "Rất xin lỗi, tôi không biết cái gì gọi là tôn trọng, tôi chỉ biết trước mắt tôi thiếu một trợ lý và một thư ký, vô cùng khẩn cấp cần một người có thể xử lý công việc cho tôi."

"Thư ký Hồng là trợ thủ đắc lực của tôi, không có cô ấy tôi vô cùng khó khăn, không bằng cậu điều động người của bộ phận khác tới đây trợ giúp, tôi có thể cung cấp mấy người thật tốt cho cậu tham khảo."đầu óc Giang Dật Bình hành động thật nhanh, không chút suy tính nào lập tức bán đứng đồng nghiệp của những bộ phận khác.

Cam Nhĩ Thụy nghiêng con mắt chớp mắt nhìn Dật Bình "Tôi nghiêm túc nghi ngờ có phải các người thông đồng với người bộ phận nhân sự hay không, nếu không tại sao tìm đến giúp tôi là một thư ký kém cỏi, nhưng cậu với những quản lý kia có thư ký lại giỏi giang hơn?"

Cái trán của Giang Dật Bình toát mồ hôi hột hiện ra vạch đen, bình thản nói: "Cái này cơ bản là hỏi vấn đề của cậu có tốt hay không? Không cần nói kén chọn như vậy, cậu suốt ngày thay đổi thư ký, thay đổi ngay cả những nhân viên của bộ phận nhân sự cũng rên rỉ đau thương."

Cùng học trung học với Cam Nhĩ Thụy lại làm việc chung mấy năm, anh hiểu rất rõ sự nghiêm khắc kỷ luật của Cam Nhĩ Thụy, cũng nghiêm khắc với người khác, tất cả mọi chuyện đều muốn làm theo trình tự mà anh quy định, cũng rất nhiều người vì không chịu nổi sự yêu cầu nghiêm khắc của anh mà bỏ đi.

Đôi mắt phượng thon dài nhàn nhạt quét về phía Dật Bình, khẽ mở miệng nói giọng lạnh nhạt, "Dật Bình, nghe vậy hình như cậu có ý kiến đối với cách giải quyết công việc của tôi?"

Anh kéo môi cười một tiếng, giọng nói không thế nào chân thành đáp: "Không dám, cậu là chủ tịch, không ai dám có ý kiến với cậu."

Liếc anh một cái, Cam Nhĩ Thụy hỏi: "Mẹ của Chu Chiếu Hi nằm ở bệnh viện nào?"

"Cậu muốn đi thăm bệnh?" Giang Dật Bình có chút không ngờ.

"Có thời gian có lẽ sẽ tranh thủ đi qua thăm một chút." Dù nói thế nào, cô ấy cũng làm trợ lý cho anh hơn hai năm, dường như nên đi qua thăm một chút.

Sau một lát trêu đùa quan sát anh môi mỏng của Giang Dật Bình mới khẽ mở, "Mẹ cô ấy đang nằm ở ‘ Bệnh viện Thế Viễn ’."

Sau một hồi suy nghĩ, Cam Nhĩ Thụy quyết định buổi chiều lập tức đi thăm bệnh, nhưng trước khi lên đường, lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bị gọi trở về nhà lớn họ Cam.

*********

"Nếu ba đứa con tạm thời còn chưa muốn kết hôn, mẹ cũng không thúc giục các con nữa, muốn kết hôn hay không cũng mặc kệ các con, cho dù các con nghĩ muốn sống độc thân cả đời không kết hôn mẹ cũng không có ý kiến."

Những lời này của Cam phu nhân vừa ra khỏi miệng, ba người có mặt lập tức nhạy bén phát hiện chuyện tuyệt đối không đơn giản như lời ngoài miệng bà nói ra như vậy, kịch hay sợ rằng vẫn còn ở phía sau.

Cậu hai nhà họ Cam Cam Nhĩ Khiêm lên tiếng đầu tiên, "Có thật không? Mẹ cuối cùng mẹ đã nhận ra, vậy thì thật là tốt quá, đúng rồi, mẹ, con còn có chuyện, đi trước." Nói xong, anh đứng dậy, nhanh chóng đi về phía cửa chính, chuẩn bị lách người.

"Chờ một chút, Nhĩ Khiêm." Quý phu nhân tao nhã xinh đẹp gọi anh lại.

Mắt thấy chỉ thiếu hai bước nữa là có thể bước qua ngưỡng cửa rồi, anh bóp cổ tay quay đầu lại ."Mẹ còn có chuyện gì ạ?"

"Tới đây ngồi xuống, mẹ con chúng ta bốn người thật lâu rồi không trò chuyện."

Trò chuyện? Nhìn vẻ mặt của mẹ cười đến gian xảo, cũng biết nhất định không có chuyện tốt. Cam Nhĩ Khiêm miễn cưỡng ngồi trở lại.

"Mẹ gần đây tinh thần như thế nào? Buổi tối ngủ có được không?" Thân là con trai trưởng Cam Nhĩ Thụy quan tâm hỏi.

Nếu muốn trò chuyện, đương nhiên trước tiên phải hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ gần đây, mặc dù tuần trước bọn họ mới gặp nhau, hơn nữa lúc ấy mẹ vẫn còn làm tiệc kết thân ở nơi này, nghĩ giúp ba người bọn họ tìm đối tượng kết hôn, đáng tiếc may mắn không đến, chính là không có nhìn vừa mắt cô gái nào.

Vậy mà chuyện cách nhau chỉ một tuần lễ, mẹ đã nói bà đã thay đổi ý, không hối thúc bọn họ kết hôn, cũng không tránh khỏi quá không bình thường, cho dù ai nghe đều cảm thấy trong đó tất nhiên có nội tình khác.

Cam phu nhân mặc dù đã gần đến sáu mươi, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào mềm mại động lòng người.

"Gần đây mẹ không muốn ăn, buổi tối cũng không ngủ được "bà chợt cười ưu nhã bao quanh một tầng lo lắng, mắt phượng sâu kín nhì ba đứa con trai yêu quý "Thật ra thì, lần này gọi các con trở về, là có sự kiện muốn thảo luận với các con."

Thấy giọng nói của bà đột nhiên nặng nề, con trai út nhà họ Cam Cam Nhĩ Toàn mở miệng hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn thảo luận với chúng con ạ?"

"A Nguyệt, cô tới nói cho bọn nó nghe đi." Ý Cam phu nhân bảo người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh bà đến giải thích.

"Dạ, phu nhân." Thím A Nguyệt cung kính đồng ý, nhìn ba người chậm rãi mở miệng, "Ba vị thiếu gia, chuyện là thế này , mấy ngày trước phu nhân gặp đại sư Hà . . . . . ."

"Chờ một chút, thím A Nguyệt, đại sư Hà là ai ?" Cam Nhĩ Thụy cắt ngang lời bà ấy hỏi.

Bà giải thích, "Ông ấy là một thầy bói vô cùng nổi tiếng, ông ấy coi vô cùng chính xác số mạng con người, ngay cả nước ngoài cũng có không ít đệ tử ái mộ danh tánh mà tìm đến ông coi bói cho họ! Hơn nữa, muốn ông ấy coi bói cho phải hẹn trước, nếu như bây giờ lấy số, muốn xếp hàng đến cuối sang năm mới lấy được."

Cam Nhĩ Khiêm kinh ngạc hỏi: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ đi tìm ông ta coi bói?"

Cam phu nhân uống một hớp cạn ly nước trái cây, lắc tay, "Vậy cũng không đúng, mẹ gặp ông ấy ở một bữa tiệc, nói đến thật đúng là khéo, đại sư Hà là anh trai của bạn trai thời cấp ba của dì kia, chính nhờ vào mối quan hệ này mà ông ấy mới phá lệ chỉ bảo cho mẹ một chuyện."

"Vị đại sư Hà đó chỉ cho mẹ chuyện gì?" Cam Nhĩ Toàn hỏi.

Cam phu nhân nhìn thím A Nguyệt một cái, thím A Nguyệt hiểu ý nói tiếp.

"Đại sư nhìn trên tướng mạo của phu nhân, nhìn ra sau hai năm nữa phu nhân sắp có một tai họa, trừ khi có thể mang chuyện vui tới hóa giải, nếu không tai họa này có thể sẽ đe dọa sinh mạng của phu nhân. Nhưng phu nhân biết ba vị thiếu gia cũng không có suy nghĩ muốn kết hôn, vì vậy không muốn vì chuyện này mà miễn cưỡng các vị.”

Nghe đến đó, ba anh em nhà họ Cam liền biết chuyện này dĩ nhiên có đoạn sau nữa, quả nhiên, liền nghe thím A Nguyệt nói: "Thật may là đại sư Hà nói nếu nói chuyện vui chưa chắc nhất định phải kết hôn, trong nhà có trẻ nhỏ ra đời cũng coi là chuyện vui."

Nhà có trẻ nhỏ cũng coi như chuyện vui? Ý là. . . . . . ba anh em liếc trộm nhìn nhau, lập tức hiểu lần này mẹ đang có ý đồ gì.

Cam phu nhân lấy ánh mắt yêu thương nhìn các con "Mẹ hiểu rất rõ các con luôn luôn rất hiếu thảo, không muốn mẹ gặp chuyện gì không tốt."

Cam Nhĩ Khiêm lập tức tiếp lời."Anh cả là con trai trưởng nhà họ Cam, chuyện này nhất định anh cả không từ chối."

Ngay sau đó Cam Nhĩ Toàn cười tủm tỉm phụ họa."Không sai, hơn nữa anh cả đối với mẹ hiếu thuận nhất rồi, đủ để tuyên dương mẫu con trai hiếu thảo thứ hai mươi bốn thời hiện đại, nhìn mẹ muốn mấy đứa cháu cứ việc nói với anh cả, nhất định anh ấy sẽ sinh cho mẹ."

Cam Nhĩ Thụy mưu mô nhìn ngang hai em một cái. Hai đứa nhỏ này lại dám liên thủ nghĩ muốn đẩy anh vào hố lửa, hừ hừ.

"Đừng nói như vậy, nói về hiếu thảo các em cũng không thua kém gì anh. Hơn nữa, nói ra thật xấu hổ, đến bây giờ anh cũng chưa có hẹn hò với ai, nhưng mà anh biết trước mắt Nhĩ Khiêm có đang hẹn hò một cô gái, nếu nói muốn sinh con, đối với Nhĩ Khiêm mà nói cũng là chuyện dễ dàng."

Anh trai gian xảo, lại đẩy chuyện tới trên đầu của mình rồi! Cam Nhĩ Khiêm tức giận trừng mắt nhìn Nhĩ Thụy, con mắt liếc tới một người con cháu khác trong nhà họ Cam.

"Không sai em có hẹn hò với một cô gái, nhưng cô ấy không muốn có con, dùng biện pháp tránh thai một giọt nước cũng không lọt, ngược lại em nghe nói Nhĩ Toàn dạo này có quen một cô gái, hết sức thân mật, nói không chừng rất nhanh sẽ báo tin tốt."

Hay thật, lại bán đứng anh."Anh hai, anh hiểu lầm rồi, quan hệ của em với cô ấy không như anh nghĩ đâu. Cô ấy là một sát thủ, tới ám sát em thất bại bị em bắt, em nhân từ thả cô ấy một lần, cô ấy cảm động vì hành động của em, cho nên tự nguyện làm người thân cận bảo vệ em mà thôi."

Nghe vậy, Cam phu nhân kinh ngạc lên tiếng, "Nhĩ Toàn, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao có người thuê sát thủ ám sát con? Con đắc tội với ai sao?"

Cam Nhĩ Thụy, Cam Nhĩ Khiêm cũng giật mình nhìn em trai.

Cam Nhĩ Toàn nhún nhún vai, lắc đầu nói: "Con cũng không biết đối phương là ai, con kết bạn rất nhiều, không nhớ rõ mình có đắc tội với người nào, chuyện này con sẽ điều tra kỹ càng, mẹ không cần lo lắng."

"Con phải cẩn thận nhiều hơn, Nhĩ Thụy, Nhĩ Khiêm, các con cũng giúp Nhĩ Toàn điều tra xem, xem ai muốn thuê sát thủ giết nó." Cam phu nhân dặn dò.

"Vâng" hai người lên tiếng.

Cam phu nhân vui mừng nhìn ba người, "Ba anh em các con cũng đã có lòng như vậy, thật may là thời gian còn hai năm, mẹ sẽ chờ ẵm cháu cho ba đứa." Bà lại thở dài cười nói, nói tiếp: "Nhưng mà mẹ nghĩ các con không phải muốn sinh con là có thể sinh được."

"Không sai." Cam Nhĩ Khiêm phụ họa. Mẹ cuối cùng còn có chút lý lẽ.

"Đúng vậy ạ." Cam Nhĩ Toàn cũng tiếp lời. Kỳ quái, tại sao anh cảm thấy ánh mắt của mẹ già giống như đang tính toán cái gì.

Cam Nhĩ Thụy chỉ gật đầu không lên tiếng, trực giác cho biết chuyện này không kết thúc ở đây đơn giản như vậy.

"Mẹ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhất định bắt các con phải sinh cháu cho mẹ là điều không thể." Cam phu nhân cười hiền lành, "Ngày hôm qua mẹ có trao đổi với cha các con, nói các con cũng không còn nhỏ tuổi, hai năm qua phải dạy bảo các con bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của công ty, không thể lại để mặc các con muốn làm gì thì làm."

Thấy sắc mặt ba con trai bảo bối thay đổi, trong ánh mắt hiền lành của bà lộ ra một nụ cười gian trá.

"Mẹ hiểu trước mắt các con đối với Tổng công ty không có hứng thú, cho nên thương lượng với cha, cha các con cũng đã suy nghĩ nói nếu các con có con, thì việc kia có thể tạm hoãn, nhưng nếu như trong vòng hai năm không có con, nhất định phải tiếp quản quản lý công việc trong tổng công ty."

Sáu ánh mắt hợp lại nhìn về phía Cam phu nhân xinh đẹp đoan trang, lần này, cuối cùng ba người hoàn toàn hiểu ra âm mưu của mẹ, ách, âm mưu đã lộ ra rồi.

Nói cách khác, chính là nếu như trong vòng hai năm ba người bọn họ không tìm người sinh con, nhất định phải vào công ty tiếp quản công việc, không thể giống như bây giờ nữa làm công việc mà bọn họ cảm thấy hứng thú.

Cam Nhĩ Khiêm bất mãn lên tiếng."Mẹ, đây là điều kiện trao đổi sao? Dùng đứa bé đổi tự do của chúng con?"

"Dĩ nhiên không phải. Ba người các con là người mẹ yêu quý, làm sao mẹ có thể dùng chuyện này trao đổi tự do của các con chứ. Nhĩ Thụy, Nhĩ Toàn chẳng lẽ các con cũng suy nghĩ như vậy sao?"

Hai người im lặng không trả lời.

Trên mặt Cam phu nhân lộ ra vẻ đau lòng "Thì ra là các con lại nghĩ mẹ là người như vậy, thật là mẹ quá đau lòng. Thôi, nếu như vậy, quan tâm ông ta nói hai năm sau sẽ gặp tai họa gì, mẹ tuyệt đối không sợ chết, chỉ lo lắng sau khi mẹ chết, cha các con khó chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, cưới thêm vợ còn nhỏ tuổi hơn các con về làm mẹ kế, khiến cho các con chịu thiệt ủy khuất mà thôi."

"Mẹ, cha không phải là loại người này." Cam Nhĩ Thụy an ủi nói: "Cha có rất nhiều người thương, mẹ hiểu rõ hơn ai hết, trừ mẹ ra, trong mắt cha hoàn toàn không nhìn đến người phụ nữ khác" Lại nói, cha của anh oai phong, người đàn ông sống duy nhất chỉ có một vợ, nói hôn chỉ cần không phải là mẹ cha sẽ không đáp ứng.

Cam Nhĩ Toàn nói tiếp: "Đúng vậy ạ, ai cũng biết cha luôn luôn yêu vợ như sinh mạng, mẹ nói hướng đông, cha tuyệt đối sẽ không làm trái với ý mẹ đi hướng tây."

"Mẹ, mẹ đừng mê tín tin những thứ coi bói kia, bọn họ chỉ tùy tiện nói lung tung." Cái gì đại sư Hà? Những lời nói ma quái đó sao có thể tin được?

"Mẹ không phải mê tín, vị đại sư Hà kia nói thật sự rất chính xác." Nhìn ba đứa con một chút, bà thở dài "Các con đã không tin, mẹ cũng không ép buộc các con, nhưng lần này cha các con rất quyết tâm, muốn các con trở về tổng công ty, các con tự nhìn mà làm thôi" Nói xong, Cam phu nhân đứng dậy, "Mẹ cảm thấy mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Thím A Nguyệt vội vàng đi theo phía sau, nhắc đi nhắc lại."Đại sư Hà coi bói thật sự rất chính xác, các vị thiếu gia không tin vậy phải làm sao bây giờ?"

"A Nguyệt, cô không cần lo lắng, tôi sống đến từng tuổi này, đối với chuyện sống chết cũng đã sớm nghĩ thông suốt, vì muốn giải trừ tai ương mà ép buộc bọn nó sinh con, tôi cũng không muốn. Thôi, tùy đi! Nếu như bọn nó thật sự có lòng hiếu thảo, tự nhiên sẽ đi làm."

Nghe giọng mẹ nói vừa phải đi lên lầu hai, ba người nhìn nhau.

Nói cách khác, nếu như bọn họ không vâng lời làm theo ý của mẹ, chính là bất hiếu sao? Còn nữa, lỡ như trong thời gian này mẹ của họ thật sự xảy ra chuyện gì, trên đầu bọn họ sẽ lập tức bị chụp lên hai chữ bất hiếu. . . . . .

Cha tuyệt sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ!

"Em nhớ mẹ đã từng nói, tương lai của mình do mình tạo ra, tại sao đột nhiên mẹ lại tin lời cái lão đại sư kia chứ?" Cam Nhĩ Toàn do dự nói.

"Hoàn toàn không có vị đại sư Hà." Cam Nhĩ Khiêm suy đoán. Lúc mới bắt đầu anh cũng đã hoài nghi người này là do mẹ bịa ra.

Cam Nhĩ Thụy nhướng mày, hỏi ý kiến hai em "Các em định làm gì?"

"Xem lại một chút thôi." Cam Nhĩ Toàn đứng dậy. Sinh con cũng không khó, nhưng trừ khi anh tìm được người phụ nữ cảm thấy hợp, nếu không anh sẽ không tùy tiện gieo giống.

"Mẹ rõ ràng âm mưu với chúng ta, em sẽ không thỏa hiệp." Cam ngươi khiêm hừ nói.

Đưa mắt nhìn hai đứa em đi ra khỏi cửa, ánh mắt Cam Nhĩ Thụy liếc về phía lầu hai. Anh không thể không nói, mẹ ra chiêu này, thật sự là quá tuyệt, ngay cả anh cũng có chút khó xử.

Nếu như không sinh, trước mắt đừng nhắc tới bị úp cái tội danh bất hiếu, hai năm sau cũng có thể bị cha bắt về tổng công ty làm trâu làm ngựa. Đối với cuộc sống hiện tại anh cảm thấy rất hài lòng, không có chút suy nghĩ nào muốn về quản lý tổng công ty.

Đắn đo một hồi lâu, hình như chỉ có thể làm theo ý của mẹ, cần phải sinh con, phải tìm ai sinh con giúp anh đây?

Bên kia ——

Trong thư phòng lầu hai, Cam phu nhân vừa mới lên mạng, khởi động MSN.

Đây là Bá tước Vampire, gọi Đại Hùng, Tĩnh Hương, Bàn Hổ.

Đại Hùng: ở đây.

Tĩnh Hương: ở đây.

Bàn Hổ: ở đây.

Bá tước Vampire: chính thức tiến hành"kế hoạch M", tất cả tiểu đội tiến vào vị trí chiến đấu.

Đại Hùng: tuân lệnh.

Tĩnh Hương: tuân lệnh.

Bàn Hổ: tuân lệnh.

Bá tước Vampire: Tất cả tiểu đội cần phải hoàn thành sứ mệnh của các ngươi, không được để cho ta thất vọng.

Đại Hùng: Đội Đại Hùng thề nhất định hoàn thành trách nhiệm nặng nề Bá tước Vampire giao cho.

Tĩnh Hương: Đội Tĩnh Hương nhất định liều chết hoàn thành nhiệm vụ Bá tước Vampire giao phó.

Bàn Hổ: Đội Bàn Hổ nhất định cúc cung tận tụy hoàn thành chuyện Vampire Bá tước phó thác.

Bá tước Vampire: rất tốt, vậy các ngươi lên đường đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.