Lúc Tề Vân Đình đến Duyệt Lăng ký đón vợ con, một đám tiểu thư phu nhân không còn e lệ rụt rè tranh nhau tiến đến gần, không khỏi làm hắn nhíu mày.
Gương mặt mang sáu phần hòa nhã, ba phần cảnh giác, một phần bất đắc dĩ, đỡ vợ con lên xe. Không ngờ Tề Mãn Ý lại lấy thỏi vàng trong tay ném lên người một cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi, Tề Vân Đình thay con xin lỗi, mẫu thân cô nương kia cũng là gặp biến không sợ hãi, nhặt thỏi vàng lên cười khanh khách: “Tiểu thiếu gia lại ném vật yêu thích lên người tiểu nữ, xem ra là có duyên đâý. Chúng ta là Giang gia ở thành nam, có lẽ đại thiếu gia đã nghe qua.”
“Đúng vậy, Quán trà Giang ký rất nổi tiếng, Duyệt Duyệt thích nhất.” Tề Vân Đình mỉm cười khách sáo.
“À,” Hai mắt lão phu nhân sáng ngời, “Tiểu nữ tay nghề rất tốt, không bằng để nó làm chút điểm tâm cho thiếu nãi nãi đi.”
Ánh mắt mọi người chung quanh có hâm mộ có ghen tị, một đám vắt hết óc tìm kiếm đề tài xen miệng nói.
“Điều này sao có thể không biết xấu hổ, nàng muốn ăn ta đến Giang ký mua cho nàng là được. Đa tạ phu nhân!” Chắp tay chào, cả nhà về phủ trong sự chú ý của mọi người.
Có cái gọi là hấp dẫn khác giới, lúc xuống xe Ý nhi muốn mẹ bế, Phong nhi muốn cha bế, vì thế mỗi người ôm một đứa vào nhà.
Bóng chiều đổ dài lên người họ, tiếng cười trẻ con ngây thơ làm đẹp thêm con đường về nha, trong đình viện nở rộ rất nhiều bông hoa xinh đẹp, cảnh tượng như thế làm cho Tề Vân Đình ấm áp từ tận đáy lòng.
“Vân Đình, chàng có cảm thấy những người đó rất kỳ quái hay không.”
“Hình như là có chút nhiệt tình quá mức.”
“Chẳng lẽ là coi trọng Ý nhi nhà chúng ta, muốn vào Tề gia làm con dâu nuôi từ bé? Tuổi của các cô ấy cũng lớn rồi mà.” Hân Duyệt đặt bé cưng trong lòng xuống đất, để nó tự mình chập chững nghiêng ngã tập đi.
Tề Vân Đình chợt cười: “Mệt nàng nghĩ ra được.” Hắn cũng đặt Phong nhi xuống đất, tiểu cô nương rõ ràng không can đảm bằng ca ca, nắm ngón tay phụ thân đi lòng vòng quanh hắn.
“Ta biết rồi,” Hân Duyệt đột nhiên nhảy dựng lên, nhào vào nắm cổ áo hắn: “Có phải ta ở nhà giữ con một năm, chàng ở ngoài trêu ong ghẹo bướm, bây giờ bọn họ mới muốn bước vào Tề gia?”
Tề Vân Đình trợn mắt liếc nàng một cái, gỡ hai tay trên cổ xuống, một tay ôm nàng vào lòng: “Đứa ngốc, ta trừ phải ra ngoài làm ăn, còn không phải đều là ở nhà với nàng sao.”
Hai đứa nhỏ nhìn thấy cũng bước tới muốn phụ thân ôm, Tề Vân Đình vui tươi hớn hở ôm lấy bọn chúng đi ăn cơm.
Hân Duyệt đi phía sau có chút đăm chiêu: “Nè, chàng đừng lấy cớ bận làm ăn, làm sao ta biết chàng đã làm gì?”
“Còn có, ánh mắt những tiểu cô nương đó nhìn chàng rõ ràng ngượng ngùng e thẹn, chàng còn không thừa nhận.”
“Cái cô Chúc Niễu Niễu kia còn tặng quà ra mắt cho Phong nhi và Ý nhi, rõ ràng là cáo chúc tết gà không có ý tốt.”
Tề Vân Đình đặt hai đứa nhỏ xuống chỗ ngồi, căn bản là không để ý tới nàng. Từ kinh nghiệm hắn tổng kết được, nếu anh phủ nhận, nàng sẽ liên tục bắt anh liệt kê chứng cớ, nếu anh mà thừa nhận, nàng sẽ khóc cả ngày thậm chí rời nhà trốn đi. Hơn nữa, vốn không có làm gì phải thừa nhận. Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là đừng để ý nàng, để lửa tự tắt, rồi nàng sẽ tìm được đề tài khác để nói.
“Đại tẩu, ai lại có can đảm không có ý tốt vậy.” Vân Hải cười ha ha tiến vào.
Người này luôn nhớ thương cháu trai, cháu gái mỗi ngày đều đến gặp, có điều thời gian nhớ thương luôn là lúc ăn cơm.
Hắn một mình ăn cơm quả thật cũng không có ý nghĩa, Vân Đình và Hân Duyệt là vợ chồng già, còn là trước mặt đứa nhỏ, tất nhiên không giống lúc trước ăn cơm cũng có thể ngọt ra mật được. (cưới mà chưa có con thì gọi là vợ chồng son, giờ có con rồi giáng cấp thành vợ chồng già ngay)
Vì thế Hân Duyệt gọi hắn cùng đến ăn cơm, mọi người cùng nhau ăn lại càng vui vẻ hơn.
Hân Duyệt giữ chặt Vân Hải phun mật vàng: “Ta nói với đệ...... Không, đệ nói ta nghe, ta ở nhà này một năm, đại ca đệ ở bên ngoài có làm chuyện xấu gì không?”
Vân Hải nháy mắt mấy cái: “Chuyện xấu, thu mua mười gian cửa hàng, đánh sập ba thương đội từ nơi khác tới có tính là chuyện xấu không?”
Hân Duyệt mắt trợn trắng: “Ta là nói, chuyện có lỗi với con gái nhà lành.”
Vân Hải gật gật đầu, hình như ngộ ra gì đó: “À! Chuyện đó ư, đại ca đúng làm làm không ít người đau lòng đâu.”
Tề Vân Đình đút cho Ý nhi ăn một chút cháo, quét mắt liếc Vân Hải một cái, cảnh cáo hắn đừng ăn nói linh tinh.
Hân Duyệt nghiêng người tựa vào trên bàn, ngăn cản ánh mắt của Tề Vân Đình, không cho hắn đánh ám hiệu với Vân Hải, quắc mắt nhìn trừng trừng chờ câu tiếp theo.
Vân Hải không nhanh không chậm ăn đồ ăn, thấy đại tẩu nâng tay lên muốn đánh hắn, mới chậm rãi nói: “Nói tới người trong thành Uyển Châu có ý với đại ca phải nói là sóng sau xô sóng trước, lúc trước không ai dám gả thì chỉ có đại tẩu anh dũng hiến thân......”
Hân Duyệt cầm lấy chiếc đũa gõ vào đầu của hắn, Vân Hải cười né ra chỗ khác: “Bây giờ, danh tiếng nam nhân tốt của đại ca đã lan xa. Yêu vợ thương con, đẹp trai nhiều tiền, cho dù có thể vào Tề phủ làm thiếp thì cũng là giấc mộng của bọn họ rồi. Đại ca là người biết lo cho gia đình, trừ bỏ công việc tuyệt đối không ở lại bên ngoài một giây nào, cho dù dừng lại thì cũng là vì đại tẩu thôi, một năm nay chuyện ăn mặc của ba mẹ con tẩu không phải đều là huynh ấy lo liệu sao, tẩu không biết lúc huynh ấy vào cửa hàng lựa chọn đồ ăn, quần áo, đồ chơi trẻ con, tròng mắt hâm mộ của những người đó muốn rớt ra ngoài luôn. Đáng giận nhất là đại ca công khai sẽ không nạp thiếp, chẳng phải là làm cho những cô gái xuân thì đứt từng khúc ruột hay sao.”
Hân Duyệt cắn môi cúi đầu trầm tư: Đúng vậy, bây giờ cũng không còn mẹ chồng quản lý, cho dù làm thiếp cũng chỉ ở dưới mỗi mình ta, nói không chừng những tiểu nha đầu vọng tưởng đó còn muốn ám hại ta, đoạt quyền soán vị nữa.
Vỗ mạnh xuống bàn: “Ta quyết không thể để các nàng thực hiện được.”
“Sặc!” Vân Hải quay đầu cười trộm.
Tề Vân Đình mang theo hai đứa nhỏ đã ăn no ra ngoài chơi, để lại Hân Duyệt nhíu mi chiến đấu với đồ ăn.
“Vân Hải, ngày mai không cho đại ca đệ đưa ta đi, đệ đưa ta đi Duyệt Lăng ký, giúp ta bàn bạc cách giải quyết vấn đề cấp bách này.”
Vân Hải đang mong chờ cơ hội xem náo nhiệt, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ngày hôm sau, còn chưa tới cửa Duyệt Lăng ký, thì đã thấy một mảnh áo quần hồng phấn, mật độ còn đông hơn hôm qua.
Vân Hải nhảy xuống xe, ôm cháu trai cháu gái xuống, không nhìn tấm bảng “Khách nam dừng bước”, đi nhanh vào nhà.
Dù sao hắn cũng không phải người đùa giỡn con gái nhà lanh, Hân Duyệt cũng yên tâm cho hắn vào nhà, cũng không nghĩ là con gái nhà lành sẽ đùa giỡn hắn.
“Ngươi tới làm gì?” Giọng Lăng Nhi gắt gỏng.
“Ai chẳng biết Duyệt Lăng ký giống như hậu viện của Tề gia, sao ta lại không thể đến.” Vân Hải đi lướt qua vai nàng. Hai người đã lâu không cãi nhau, nhưng thói quen vừa gặp đã cãi nhau này không hề thay đổi.
Quách Diệp bế Ý nhi từ tay hắn, thằng nhãi con kia nhân cơ hội cắn lên má nàng một ngụm.
“Ha, thằng nhóc ngươi thật biết chiếm tiện nhi của con gái người ta.” Vân Hải cười ha ha, quách Diệp đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.
“Tam thiếu gia, hôm nay thật là vinh hạnh, ngày hôm qua nghe nói đại thiếu nãi nãi thích trà bánh ở Giang ký của chúng ta, hôm nay tiểu nữ cố ý làm chút đưa tới. Còn có bánh bột gạo này, xốp ngon miệng, là cho tiểu thiếu gia và tiểu thư, tam thiếu gia nếm thử xem có ngon miệng không?” Giang phu nhân tươi cười đầy mặt.
Vân Hải ngoài miệng nói không dám nhận, trong lòng lại vui vẻ, hôm nay đến quả nhiên có chuyện tốt.
“Ừ, không tệ.”
Hân Duyệt âm thầm bĩu môi, ở Tề gia vài năm, ta chưa từng gặp tướng ăn của đệ nhã nhặn như vậy.
Giang phu nhân cười nở hoa, kéo con gái của mình qua: “Tam thiếu gia, đây là tiểu nữ Hương Quyên, nhớ trước đây khi con bé hai người còn cùng nhau bắt bướm nữa đó.”
Mặt Hương Quyên đã sớm đỏ hồng, không dám ngẩng đầu.
Vân Hải thản nhiên nhìn lướt qua, có vẻ là không thể nhớ nổi đã cùng nàng bắt bướm khi nào.
“Đại tẩu, đây là phấn thơm đặc biệt ở nước Ba Tư, Niễu Niễu cố ý đến đưa cho tẩu một hộp.” Chúc tiểu thư chen vào đám người, đem một hộp phấn thơm đặt trên bàn.
Hân Duyệt âm thầm nín thở, không biết xấu hổ lấy tay che mũi.
Chúc Niễu Niễu bởi vì đối mặt Hân Duyệt, liền đứng ở bên cạnh Vân Hải, mùi hương trên người quá nồng, Vân Hải bị nghẹn giương mắt nhìn nàng.
Chúc Niễu Niễu có vẻ như cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt kia, thân thể bất an uốn éo tới lui, rung rinh rớt xuống một đống phấn thơm. “Đúng rồi, đại tẩu, ngày hôm qua ta tặng cho tẩu món quà kia, hôm nay mang theo ngân phiếu đến, Lăng Nhi cô nương cô cứ nói giá đi.”
Lăng Nhi liếc xéo nhìn bộ dạng nhà giàu mới nổi kia, mang tới khăn thêu rồng và trâm ngọc bích hôm qua Hân Duyệt quên mang đi: “Thực xin lỗi, Chúc tiểu thư, ngày hôm qua đã muốn nói, cái này không bán.”
Vân Hải cầm lấy cây trâm: “Đại tẩu, màu sắc cây trâm này so với cây của đại ca có vẻ tươi hơn.”
Hả? Hân Duyệt lúc này mới phát hiện kích cỡ của cây trâm, chiều dài rõ ràng là dành cho nam nhân, nam nhân cổ đại dùng trâm bới tóc, sao mình lại quên được.
Lại nhìn về khăn thêu rồng kia, cái này không phải cũng chỉ là trang trí thêm cho khăn lau mồ hôi thôi sao.
Xỉu!
Hay là Quách Diệp và Lăng Nhi đều muốn làm má hai, má ba của Ý nhi và Phong nhi?
Hân Duyệt suy sụp nằm úp sấp trên bàn, nhìn Vân Hải trợn trắng mắt.
Vân Hải trước sau vẫn nhìn chăm chú vào cây trâm, có vẻ rất thích: “Đại tẩu, hay là tặng cho đệ đi.”
Cái này phải hỏi Tiểu Diệp có bằng lòng hay không.
Hân Duyệt giương mắt nhìn về phía người đẹp đang bế Ý nhi, nhìn lấy hai mắt nàng chan chứa tình cảm, hai má ửng đỏ nhìn chăm chú vào Vân Hải.
Đây là tình hình gì đây?
Hân Duyệt ngồi thẳng người, ha ha, thì ra là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
“Tiểu Diệp, trâm ngọc bích này đưa cho Vân Hải, muội có đồng ý không.”
“Dù sao là ta tặng cho đại tẩu, đại tẩu muốn đưa cho ai cũng được, không cần hỏi ta.” Quách Diệp đỏ mặt, giả bộ đùa với Ý nhi không thèm nhìn bên này.
Hân Duyệt nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lăng Nhi, vừa vặn bắt giữ chút mất mác trên mặt nàng, “Lăng Nhi, hay là cũng đem cái khăn thêu rồng của muội cho đệ ấy làm khăn lau mồ hôi nha.”
Lăng Nhi xoay người bỏ đi: “Ta không thèm cho hắn đâu.”
Ha ha, tiểu nha đầu lừa ai chứ, không muốn cho thì đã giành lại rồi, làm gì phải tự mình bỏ chạy như vậy.
Hân Duyệt lướt nhìn những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, mở miệng nói: “Hân Duyệt được mọi người ưu ái, vô cùng cao hứng, chỉ là phu quân nhà ta mua cho ta nhiều đồ lắm, cái gì cũng không thiếu. Vân Hải lẻ loi một mình, ít người chăm sóc, hy vọng mọi người quan tâm đệ ấy nhiều hơn một chút mới phải.”
Lời này vừa nói ra đã như dội bom xuống, mọi người bao vậy Vân Hải hỏi han ân cần, hỏi cái này hỏi kia, thậm chí có người, nói lời chấn động, chỉ vì muốn lưu lại ấn tượng mạnh.
Vân Hải chống đỡ không được, chạy trối chết.
Hân Duyệt nghẹn cười đến đau ruột, thì ra là thế à, lời trăn trối lúc lão phu nhân lâm chung, trong vòng một năm phải đính hôn cho Vân Hải, qua hiếu kì sẽ thành thân. Nhưng mà thằng nhóc này vừa nhắc tới thành thân đã chạy trốn rất xa, cho nên cứ kéo dài đến giờ cũng chưa có quyết định được gì.
Mắt thấy sắp tới Uyển Giao hội, năm trước Tề gia không tham dự đua thuyền rồng, năm nay Vân Hải đã sớm tuyên bố nhất định phải giành được thải cầu.
Vì thế, chúng nữ tranh nhau tiếp cận đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, thậm chí cả Vân Hải, chờ đợi cơ hội có người cầm thải cầu đến nhà mình cầu hôn.
Nghĩ đến việc này, Hân Duyệt âm thầm bội phục: Da mặt cổ nhân cũng không phải dày bình thường.
Buổi tối về nhà, Tề Vân Đình nói: “Cuối xuân là có cảnh hoa rơi, Tô Châu cảnh đẹp mê người, vài hôm nữa ta phải đi Tô Châu kiểm toán, không bằng ngày mai Duyệt Duyệt thu thập một chút, cùng ta đi đi.”
“Nhưng mà, Ý nhi và Phong nhi phải làm sao bây giờ?” Không bằng chờ bọn chúng lớn lên, người một nhà cùng đi du lịch có vẻ hay.
Biết rằng dựa vào phong cảnh không thể lung lạc người ta, “Tô Châu nổi danh về nghề thêu hoa, còn có rất nhiều đồ vật của nữ nhân, Duyệt Duyệt không muốn tới tìm hiểu một chút để phát triển hàng kinh doanh mới sao. Lại nói, Ý nhi và Phong nhi đã hơn một tuổi, vừa vặn nhân dịp này cho bọn nó cai sữa. Không phải ngày thường nàng vẫn nói phải cho bọn nó độc lập từ nhỏ sao?” (bên Việt Nam mình người ta khuyên em bé 24 tháng hẵn cai sữa hoàn toàn nha)
Nhíu mày do dự một lúc: “Được rồi.”
Hai ngày sau, lúc Hân Duyệt thu dọn tốt mọi thứ chuẩn bị cùng hắn xuất phát, lại thấy hắn không có ý gì là muốn đi, sau khi hỏi, hắn lại nói: “Tối hôm qua không phải quỳ thủy* của nàng đến sao, nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵn đi.” (*kinh nguyệt)
Vì thế Hân Duyệt vô cùng cảm động, thưởng cho hắn một cái hôn nồng cháy: “Phu quân thật là thương ta.”
Đến Tô Châu rồi thì không phải tùy nàng nữa, vẻ mặt Tề Vân Đình cười đến âm hiểm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: điều kiện của Vân Hải tốt như vậy, không có người tranh cướp mới là lạ