Mỗi ngày đều có tin tức mới, sóng sau đạp sóng trước.
Cơm chiều xong ra ngoài hoa viên tản bộ, phía trước có hai bà tử vội vàng đi qua, đụng vào vai của ta. Tiểu Nghiên kinh hô: “Các ngươi mắt bị mù sao?”
“Ô, thì ra là đại thiếu nãi nãi, chúng ta đang vội cầm hài đầu hổ qua cho Nhị phu nhân, tiểu nhân cáo lui.”
“Hừ! Ngay cả tiếng xin lỗi cũng không nói, thật sự là hơi quá đáng.” Tiểu Nghiên nhìn bóng dáng bọn họ, tức giận giơ chân.
Hai người tránh ra vài bước, trong phạm vi ta có thể nghe được nói: “Ngông cuồng cái gì, không nghe nói sao, chi thứ hai có thai, có khả năng là đích tôn đó, đại thiếu gia mấy ngày nay đều ngủ ở thư phòng. Lão phu nhân đã tìm đại thiếu gia nói chuyện, nói là muốn nạp thiếp đó.”
“Thì đó, nhị thiếu nãi nãi cũng coi như xuất thân dòng dõi thư hương, cô ta ư, còn không phải chỉ là dân đen giống chúng ta, nếu không phải lúc trước cha mẹ tham tiền ai lại đem mạng con gái mình ra thử. Nói không chừng đại thiếu gia nạp thiếp thân phận so với cô ta còn tôn quý hơn.”
“Đúng vậy đúng vậy, người đời đều là có mới nới cũ, đã không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại không được mẹ chồng thích, chờ người mới vào cửa, liền sống không bằng chết.”
Tiếng bước chân đi xa.
Tiểu Nghiên nói: “Thiếu nãi nãi người càng hiền lành, bọn họ lại càng khi dễ người.”
“Ngươi xem ta giống người rơi vào cảnh khốn cùng sao?”
Thôi không nhìn góc áo xanh lộ ra từ phía sau cây cọ, ta bình tĩnh thong dong mang theo Tiểu Nghiên tức giận ngút trời trở về Noãn Ngọc Đinh.
Hắn có thể nổi giận với ta, nhưng không có nghĩa là hắn dễ dàng cho phép người khác cũng coi thường ta.
Quả nhiên, không bao lâu, hai bà tử kia hoang mang rối loạn chạy vào quỳ xuống, dùng sức tự vả miệng: “Đại thiếu nãi nãi, chúng ta sai rồi, nô tài có mắt không tròng lại va chạm ngài, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”
Chế độ cấp bậc ở xã hội phong kiến thật đúng là làm cho ta có chút không quen.
Mặt đều sưng lên.
“Quên đi, các ngươi lui ra đi.”
Đêm lạnh, trăng lên đầu cành liễu.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì*.”
--- ------ ----------làm phiền chút xíu---- ------ --------
Bài thơ Vọng nguyệt hoài viễn của Trương Cửu Linh
Hải thượng sinh minh nguyệt,
Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán dao dạ,
Cánh tịch khởi tương ty (tư).
Diệt chúc liên quang mãn,
Phi y giác lộ ty.
Bất kham doanh thủ tặng,
Hoàn tẩm mộng giai kỳ.
Dịch thơ
Vầng trăng mọc ở biển khơi,
Cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong,
Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?
Tắt đèn yêu bóng nga soi,
Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.
Khôn đem ánh sáng cho mà,
Ngủ đi trong mộng hoạ là gặp nhau.
Nguồn: thivien.net
--- --------mời các bạn đọc tiếp---- -----
Trăng sáng nhô lên cao, vậy mà trời lại đổ mưa.
Ta ngồi bên bàn đá, nâng tay lên cắt đứt chuỗi trân châu đang rơi.
Tiểu Nghiên che dù đi tới, “Thiếu nãi nãi người đang nghĩ gì vậy?”
“Nhớ nhà, nghĩ đến đám bằng hữu của ta.”
Nàng bất an nhìn phía sau ta, nói: “Thiếu nãi nãi hôm nay không đi thư phòng sao?”
“Không đi, ngày hôm qua ta kéo tay cầu khẩn hắn như vậy, hắn cũng không chịu trở về.”
......
“Tiểu Nghiên, ánh mắt của ngươi bị sao vậy, lấm la lấm lét.”
Nàng khẩn trương đứng thẳng người, liếc nhìn về phía sau, “Thiếu nãi nãi, người thật sự tính bỏ cuộc như vậy sao? Không phải người đã nói đại thiếu gia không chịu nổi sức mê hoặc của người sao, nói không chừng cố gắng chút nữa là thành công rồi.”
“Thiếu nãi nãi, người tính nhận thua sao?”
“Rầm”, ta vỗ tay xuồng bàn, “Tiểu nghiên, hôm nay ngươi không cần ở cửa chờ ta, đêm nay ta ở thư phòng chết sống không đi.”
Tiểu Nghiên như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng dậy nhìn về phía sau ta.
Lúc tiến vào thư phòng, hắn đang cúi mặt xuống một nửa đống sổ sách. Ô, quần áo của hắn lại còn ẩm ướt hơn cả của ta, hay là cũng vừa mới tới.
Ba thước là khoảng cách an toàn, không gần cũng không xa.
“Nghe nói chàng chuẩn bị cưới người mới, ta mới biết được chàng đã thích người khác, không cần ta.” Tay cầm bút của hắn dừng ở giữa không trung, ta hít sâu một hơi, nói tiếp: “Vốn ta còn nghĩ gen di truyền nhà chàng tốt, có lẽ chúng ta cũng có thể sinh một đôi long phượng thai đáng yêu giống Vân Hải và Thải Vân vậy. Đáng tiếc, nguyện vọng này chỉ có thể để người khác thực hiện.”
Tay hắn run dữ dội hơn, trên sổ sách nhỏ lên một giọt mực, dứt khoát ném bút ra ngoài cửa sổ.
“Hy vọng chàng niệm chút tình xưa, để ta mang thứ ta yêu thích đi. Ta đã viết xong rồi, chàng xem xem có được không?” Ta đem tờ giấy đã viết xong đặt trên bàn.
Cánh tay vung lên, sổ sách và tờ giấy trên bàn cùng nhau rơi xuống đất. Hắn rống giận: “Vàng bạc trang sức tùy nàng mang theo.”
“Ta cảm thấy chàng vẫn nên xem tờ giấy kia đi.”
Hắn đứng dậy gồng cứng người ôm ta vào lòng: “Chuyện kia ta đã từ chối, hơn nữa ta đã nói với mẹ về sau không nhắc tới nữa. Tấm lòng của ta đối với nàng nàng còn không rõ sao, mà nàng đối với ta một chút tin tưởng cũng không có?”
“Vốn dĩ cũng có, nhưng mà hôm qua chàng đả kích ta, đã không còn rồi......” Ta là người có thù tất báo.
Lửa giận của hắn giảm một chút: “Ngày hôm qua...... Hôm nay ta cũng không trở về, nàng sẽ làm sao?”
Ba chữ không trở về nói như đúng rồi, vậy chàng gia tăng lực trên cánh tay làm chi, ôm ta chặt như vậy, thắt lưng cũng gắp gãy rồi.
“Chàng không về đúng không?” Ta nghiến răng nghiến lợi.
“Ta cũng không trở về, hôm nay sẽ ngủ ở thư phòng với chàng, đánh chết cũng không đi.” Ta cười hắc hắc cười vòng tay lên cổ hắn, cắn xuống một ngụm.
Sáu ngày, hắn cuối cùng cũng nở nụ cười. “Nàng nên nói những lời này sớm hơn.”
Những nụ hôn như mưa không kịp chờ liền ập xuống......
May mà hắn cho ta cơ hội thở dốc, bằng không thật sự là bị hôn mà lừng lẫy hi sinh.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy tờ giấy kia, hắn đan cánh tay ôm lấy thân thể của ta, ta há mồm thở dốc úp mặt vào ngực hắn, người này một chút cơ hội chiếm tiện nghi cũng không bỏ qua.
Hắn dùng mũi chân đá tờ giấy lên, một tay bắt lấy.
“Nói, có ý tứ gì?” Hắn nheo mắt lại, dùng trán cọ vào trán ta.
“Vậy còn không hiểu sao?”
“Muốn nàng nói.”
“Ta yêu nhất chính là chàng...... Uhm......” (edit: hồi nãy bạn Duyệt xin lấy đi thứ mà bạn ấy thích)
Hắn bá đạo áp đảo ta lên bàn, hai tay cùng sử dụng, cách lớp vải mềm mại vuốt ve hai ngọn núi, vật nóng rực phía dưới để ở hoa tâm của ta.
Hai ba lần đã xé mở quần áo, những bộ vị quan trọng như ẩn như hiện.