Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 51: Đêm thất tịch




Đảo mắt đã vào đầu tháng bảy, trăng sáng nhô lên cao, phía sau vườn hoa bày ra một mâm hoa quả, mừng lễ Khất xảo*.

--- -------làm phiền chút xíu---- -----

“Khất xảo” (乞巧), có nghĩa là cầu sự khéo tay. Tục xâu kim bắt nguồn từ đời nhà Hán, được biết đến như tục lệ “khất xảo” cổ xưa nhất còn lưu truyền đến ngày nay. Sách “Tây Kinh tạp ký” có chép: “Thời Hán, vào mùng 7 tháng 7, phụ nữ có tập tục xâu kim 7 lỗ (穿七孔针)”.

Thời đó, vào đêm mùng 7 tháng 7 âm lịch, các cô gái sẽ đứng dưới ánh trăng sáng, cùng nhau thi xâu chỉ ngũ sắc qua 7 lỗ kim sắp cùng một hàng. Điều này đòi hỏi sự tỉ mẩn và kỹ thuật cao, do ánh trăng mờ mịt khó có thể soi rõ lỗ kim rất nhỏ, chưa kể tới sự tác động của gió khiến các cây kim rung rinh, càng không dễ để xâu chỉ lọt qua. Cô gái nào có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này sẽ nhận được sự ngưỡng mộ và tán thưởng của những cô gái khác.

--- -------mời mọi người đọc tiếp---- ---------

Thải Vân cười nói: “Đại tẩu, tẩu cũng mang kim chỉ đến, hay là cũng muốn cầu khéo tay?”

“Đó là đương nhiên, các ngươi đều khéo tay như vậy còn đi cầu Chức Nữ nương nương, ta tay chân vụng về thì lại càng cần cầu khéo tay chứ sao.” Hân Duyệt đem kim chỉ của mình đặt lên bàn.

Thu Sương gần đây bận việc.. tạo người, khó được lộ diện, nàng cũng yên lặng đặt gói kim chỉ của mình cạnh bên của đại tẩu.

Hôm nay là ngày hội của nữ nhân, nhất là những cô gái chưa chồng, đều quỳ bái cầu xin ở ngày này, chờ đợi vị tiên nữ trên trời kia ban cho mình đôi tay khéo léo và mối nhân duyên tốt đẹp.

Thu Sương và Thải Vân thật sự là đang thi tài với nhau, cầm hà bao (túi tiền) mình thêu ra bình luận. Hân Duyệt không thể góp vui, nàng tự biết công phu thêu thùa của mình, có điều đêm nay là đêm thất tịch, cũng có thêu một chút.

“Tang tang tang tàng, mọi người xem, đại hà bao siêu cấp vô địch vũ trụ ta thêu nè.” Nàng cười ha ha lấy ra một cái hà bao không thêu hoa chẳng thêu chim. Thần thần bí bí nói: “Đừng thấy của ta không khéo léo bằng các ngươi, có điều, cũng rất sáng tạo đó.”

Nàng cẩn thận như hiến vật quý cầm hà bao của mình ra, một chút cũng không thèm để ý bị người chê cười.

Thu Sương và Thải Vân quay đầu vừa thấy, đường may chỗ dày chỗ thưa, tạo thành hình một trái tim màu đỏ, quả nhiên là từ tay đại tẩu mà ra.

Thải Vân nhẹ nhàng đọc chữ bên trên: “Nếu trời cao có tình, nếu thành hiện thực, để chàng thấu rõ lòng thiếp, tình yêu của thiếp dành cho chàng không lời nào diễn tả, tựa như gió thổi mãi, mưa rơi không ngừng, tình này không thay đổi.-- Chức Nữ.”

Thu Sương lật qua mặt khác thì thầm: “Chim Hỉ Thước chứng kiến tình yêu của chúng ta đã tới bắt cầu; Cây nho chứng kiến tình yêu của chúng ta trở thành truyền thuyết, thiên hà chứng kiến tình yêu của chúng ta mang tâm nguyên của ta hóa thành sao băng: Chức nữ, hôm nay gặp nhau trên cầu Hỉ Thước nhớ đúng giờ nha!-- Ngưu Lang.”

Hà bao như vậy thật đúng là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy, không khỏi cảm thán: Thì ra cũng có thể mừng lễ Thất tích như vậy.

Mắt Thải Vân chợt sáng lên: “Như vậy đi, gọi bọn người đại ca đến, để bình chọn xem trong chúng ta ai làm tốt nhất.”

Ba huynh đệ Tề gia ngồi trong đình hóng mát uống trà, đêm thất tịch không phải ngày hội của nam nhân, nhưng ngày này cũng không thích hợp cứ ngồi ủ rũ trong phòng.

Thải Vân thêu là long phượng trình tường, rồng bay phượng múa, trông rất sống động.

Thu Sương thêu là uyên ương hí thủy, hình ảnh dễ thương, ấm áp điềm đạm.

Tác phẩm của hai người đều tinh xảo như nhau, khéo léo tuyệt vời.

Ánh mắt Tề Vân Đình thản nhiên đảo qua hai cái hà bao tinh xảo nhỏ nhắn, đưa tay cầm lấy cái hà bao thô to, lật xem chữ trên mặt, cười ha ha: “Cái này thôi......”

Thải Vân thầm nghĩ: Đại ca quả nhiên bất công, kỳ thật ta không cần thi cũng biết.

“Cái này, tự nhiên là kém cỏi nhất, các ngươi không cần nhìn.” Hắn nắm hà bao lớn trong lòng bàn tay, hai tay chắp sau lưng.

Vân Hải không đọc được chữ, sao có thể cam tâm, lặng lẽ đoạt lấy hà bao trong tay đại ca, nhanh chóng lướt qua chữ viết “Rồng bay phượng múa” bên trên. 

Trước kia hắn tuyệt không dám làm như thế, có điều từ lúc đại tẩu vào cửa, tính tình của đại ca......

“A, đại tẩu thật lợi hại, ngay cả đối thoại của Ngưu Lang, Chức Nữ cũng biết. để chàng thấu rõ lòng thiếp, tình yêu của thiếp dành cho chàng không lời nào diễn tả, tựa như gió thổi mãi, mưa rơi không ngừng, lời này của đại tẩu là nói cho Ngưu Lang Chức Nữ, hay là nói cho đại ca đây.” Hắn thừa dịp Tề Vân Đình còn chưa thay đổi sắc mặt, vội vàng đem hà bao trả trở về.

Tề Vân Đình không có phát hỏa với Vân Hải, mà là nhìn Hân Duyệt, trong ánh mắt tựa hồ có một chút chờ mong.

Hân Duyệt không cho là đúng nói: “Đương nhiên là đưa cho Ngưu Lang Chức Nữ, đêm thất tịch không phải là chúc phúc bọn họ sao, ta không có trình độ cao như các ngươi, cho nên ta không thể thêu hoa thêu chim gì được.”

Có người đá bay một viên gạch bên chân.

Hân Duyệt biết Tề Vân Đình lòng dạ hẹp hòi, nhưng chàng ganh tỵ vô lí kiểu gì chứ, ta nói là tiếng lòng của Chức Nữ, cũng không phải ta viết thư tình cho Ngưu Lang. Vì thế nàng cũng không yếu thế đá bay một chiếc lá cây bên chân.

Thu Sương nói: “Chúng ta đến tỷ thí xe chỉ luồn kim đi.”

“Được, thật tốt, thêu thùa là công phu phải luyện năm này qua tháng khác, tài năng xâu kim mới có thể nhìn ra ai thật sự khéo tay.” Hân Duyệt tự tin tràn đầy cầm lấy kim chỉ trên bàn,O[∩_∩]O phù! Thị lực của ta rất đúng tiêu chuẩn đó nha, không cận thị, không viễn thị, không bị lòa, xâu kim không phải nhờ vào mắt tốt sao?

Trên bầu trời đột nhiên thổi qua mấy đóa mây đen, che khuất ánh trăng, Vân Hải tốt bụng giúp các nàng hô một tiếng bắt đầu.

Hân Duyệt dùng sức trợn to mắt, dùng sức nheo lại mắt, đưa kim lại gần trước mắt, nhưng khổ nỗi là thấy không rõ lỗ kim.

Tề Vân Đình lo lắng nàng đâm phải mắt, tiến đến gần bảo hộ, dự định tùy thời ra tay can thiệp.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, quên đi, làm bừa thôi, tục ngữ nói mèo mù cũng có thể vơ trúng chuột chết. Tuy nói kiếp trước vận khí nàng không tốt, có điều kiếp này thì không thể nói vậy nữa.

“Oa, ta xỏ vào rồi, xỏ vào rồi nè, dừng, các ngươi không được xỏ nữa, đến xem của ta nè.”

Tề Vân Đình lui ra phía sau từng bước, cho nàng không gian nhảy nhót reo mừng.

Vân Hải tháo đèn lồng trên đình xuống, mọi người cẩn thận xem.

Trên lỗ kim của Thải Vân đã xỏ qua mười sợ chỉ nhỏ, cả lỗ kim đã chật ních. Thu Sương cũng được tám chín sợi, Hân Duyệt nhất thời giống bóng cao su bị xì hơi.

“Hai vị nữ anh hùng, tại hạ bội phục, xin hỏi trời tối như vậy sao các ngươi nhìn thấy được.” Hân Duyệt ôm quyền thi lễ thật sâu.

“Đại tẩu, đây là không cần nhìn, quen tay hay việc, làm bằng cảm giác.” Thu Sương thành thực nói.

Tuy rằng biết rõ thất bại, nhưng lúc thật sự đối mặt thất bại, vẫn là tránh không được uể oải.

Tề Vân Đình yên lặng cầm tay Hân Duyệt, “Trời sắp mưa, chúng ta trở về đi.”

Vợ chồng Vân Thụ cáo từ, một trước một sau rời đi.

Đến ngã ba, Tề Vân Đình ôm đầu vai Hân Duyệt: “Ngốc quá, đừng ủ rũ, ta cảm thấy hà bao nàng làm rất đẹp, tặng cho ta được không?”

Hân Duyệt phì một tiếng nở nụ cười, thực là người không biết an ủi, rõ ràng kém xa người khác như thế.

Thải Vân kinh ngạc nhìn bóng dáng họ đi xa.

“Khó coi như vậy chàng cũng muốn?”

“Ai nói khó coi, ta thích.”

“Đây là cho Ngưu Lang Chức Nữ, ngày khác ta khác làm cho chàng một cái.”

“Không cần, ta lấy cái này.”

“Tuy nói tình xưa nếu mãi còn yêu, hà chi sớm sớm chiều chiều bên nhau. Có điều ta vẫn cảm thấy sớm chiều làm bạn có vẻ tốt hơn, giống Ngưu Lang Chức Nữ như vậy, đau lòng biết bao.”

“Ta thích câu nói bên trên, chúng ta làm sao có thể xa nhau, Ngưu Lang Chức Nữ chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”

“Vậy được rồi, ta sẽ thiết kế một cái khung thật đẹp, dùng dây đỏ kết hà bao này vào chính giữa, đợi tới sinh thần ta tặng chàng làm lễ vật, sau đó treo ở đầu giường của chúng ta, được không?”

“Được.”

Nếu Tề Vân Đình biết có một ngày bọn họ sẽ chia cách như Ngưu Lang Chức Nữ, vậy thì hắn sẽ không muốn có cái hà bao này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.