Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 41: Lên đường




Hân Duyệt thật sự xem không nổi nữa, "Nhị di nương, chuyện này không tốt lắm đâu."

"Ta là mẹ chồng của nó, rồi sao, đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi còn chưa đi, muốn ở lại cùng xem phải không?"

"A, chuyện này, chúng con đương nhiên không xem." Hân Duyệt thiếu chút nữa cãi nhau.

"Vậy cô đang muốn chỉ ta nên làm thế nào sao?" Ánh mắt Nhị di nương có thể lạnh đến chết người.

Tề Vân Đình chắn trước người Hân Duyệt, "Nhị di nương, vợ chồng chúng con đã muốn cáo từ......"

"Ý của cậu là nhà chúng ta có vở diễn hay, nên ở lại xem một lát." Nhị di nương không biết làm sao lại nổi giận thêm.

Tề Vân Đình trong phút chốc trở nên nghiêm nghị: "Đây là đang nói gì, chúng con có lòng đến thăm bệnh, lúc bước ra cửa lại bị người cản trở về, hiện giờ đang muốn cáo từ, lại bị người hiểu lầm, tự nhiên phải nói rõ ràng."

Nhị di nương liếc mắt nhìn sắc mặt Tề Vân Đình, mím mím môi, không nói chuyện.

Tề Vân Đình hừ lạnh một tiếng, kéo tay Hân Duyệt rời đi.

"Chàng nói xem, mọi chuyện sẽ thế nào?" Hân Duyệt lúc nằm trên giường còn không yên tâm.

"Còn có thể thế nào, đêm nay nhất định là lần đầu tiên của bọn họ." Tề Vân Đình lấy tay đùa nghịch sợi tóc của nàng.

"Nhưng mà, chàng nói Nhị di nương nhất định phải chính mắt nhìn hay sao?"

"Cái này không nhất định, có điều nếu bà ta kiên trì, ai cũng không ngăn được. Theo cá tính của Vân Thụ, ta nghĩ bị hạ dược là chắc luôn."

"Hạ dược? Thuốc gì cơ?"

"Đứa ngốc a, tự nhiên là xuân dược, còn nếu không thì là thuốc có tác dụng trợ hứng."

"Ta đột nhiên phát hiện trên đời này sinh vật khủng bố nhất chính là mẹ chồng, Vân Đình, ta thực ngốc, lại thường xuyên phạm sai, nếu làm mẹ chàng giận, chàng phải cứu ta nga." Nàng bám lên người Tề Vân Đình, mắt chớp chớp nhìn hắn.

"Ừ, có ta ở đây, Duyệt Duyệt không cần sợ gì cả. Ta tất nhiên phải bảo vệ tâm can bảo bối của ta, không để nàng bị chút trầy xước nào."

Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng, hút lấy mật dịch trong miệng nàng, ngọt ngào dịu dàng hòa tan tận đáy lòng......

Tối hôm sau, mọi người tề tụ ở tiền thính ăn cơm, để tiễn Tề Vân Đình lên đường, Hân Duyệt tuy trong lòng không được tự nhiên, nhưng ngẫm lại chỉ có hai ngày thôi, rất nhanh sẽ qua, cũng không có gì đáng nói cả.

Lúc ăn cơm, nàng nhìn trộm vợ chồng Vân Thụ, bọn họ cúi đầu yên lặng không nói gì, nhìn cũng không ra điểm gì cả. Có điều, trên mặt Thu Sương vẫn còn vết trầy, như dấu ấn quyền uy của mẹ chồng vậy.

Mặt Nhị di nương không chút thay đổi, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Ánh mắt Tề phu nhân trước sau vẫn tập trung trên người Tề Vân Đình, hiển nhiên là thương yêu lắm lắm.

Hân Duyệt tiến bộ bây giờ không kiêng ăn nữa, trước mặt có gì thì ăn nấy, không gây rắc rối cho Tề Vân Đình.

Có điều, Tề Vân Đình vẫn gắp thức ăn nàng thích vào chén cho nàng, đương nhiên, cùng lúc đó, cũng không quên gắp cho mẹ một ít.

Đặc điểm của nhà bọn họ lúc ăn cơm là không nói chuyện.

Vì thế ăn xong cơm, Tề phu nhân lôi kéo Tề Vân Đình đến nhà chính ngồi, dặn dò trên đường cẩn thận, nhiều mang quần áo, cứ đi từ từ đừng vội vã.

Hân Duyệt lẳng lặng ngồi ở một bên, trong lòng cũng không nại phiền, không phải hai ngày thôi sau, cứ dặn dò trước sau mãi.

"Đình nhi à, không bằng đêm nay con ngủ ở chỗ của mẹ đi, trò chuyện với mẹ."

Hân Duyệt khó hiểu nhướng mày, đây là chuyện gì nữa? Người ta còn có tâm sự phải nói đó, vội lặng lẽ nắm áo Tề Vân Đình.

"Mẹ, con muốn về phòng ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi nữa. Chờ con trở về sẽ kể cho mẹ nghe những chuyện mới mẻ bên ngoài."

Vân Hải và Vân Tĩnh nhìn thấy, tự nhiên hiểu đại ca muốn ở cùng đại tẩu, liền giúp đỡ mở đường: "Mẹ à, để đại ca trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai còn phải xuất phát đó."

Lão phu nhân không giữ được, thở dài, "Được rồi, vậy con trở về nghỉ ngơi đi."

"Dạ."

Trở lại Noãn Ngọc đinh, Hân Duyệt mới hỏi: "Sao hôm nay cha lại không ở trong phòng mẹ."

"Từ mồng một tới mười lăm cha sẽ ở phòng mẹ, mười sáu đến hai mươi lăm ở phòng Nhị di nương, năm ngày còn lại ở chỗ Tam di nương. Hôm nay là hai tám tháng năm, hẳn là ở chỗ Tam di nương."

Hân Duyệt quả thực không biết nói gì, cuộc sống tam thê tứ thiếp ở cổ đại, vậy Tam di nương không phải đáng thương sao, mỗi tháng chỉ có thể có năm ngày ở cùng trượng phu của mình.

Thấy nàng ngẩng mặt nhìn trời, Tề Vân Đình đem nàng kéo vào lòng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, nỉ non bên tai nàng: "Yên tâm đi, ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, Duyệt Duyệt đã chiếm trọn trái tim ta, làm sao ta còn dung nạp được người khác, có điều, nàng cũng phải thỏa mãn cho vi phu nha......"

Trên người chợt lạnh, mới phát giác quần áo không còn, bàn tay to của hắn đã thám hiểm trên người mình, Hân Duyệt mím môi cởi áo hắn, "Không phải nói muốn nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải lên đường mà, chàng không sợ mệt?"

"Ha ha, thân thể vi phu tốt lắm, chút việc nhỏ này tính là gì."

Những cái hôn cuồng nhiệt đậu lên mặt nàng, lên ngực, rồi một đường xuống phía dưới......

Trời mờ mờ sáng, Hân Duyệt mở mắt, "Còn không rời giường sao, mọi người phải tiễn chàng lên đường kìa."

Lực đạo trên tay hắn lại tăng vài phần, ôm siết nàng vào lòng.

"Để cho ta ôm thêm một lát, suốt một tháng trời sẽ không được ôm đâu."

"Một tháng? Cái gì một tháng, chàng nói rõ ràng." Hân Duyệt ngẩng đầu lên.

Tề Vân Đình mở mắt, yêu chìu vuốt ve hai má của nàng, "Lần này ra ngoài nhanh nhất cũng phải một tháng mới có thể trở về, nếu mà không thuận lời, có thể phải hai tháng."

Sắc mặt Hân Duyệt biến đổi, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng sao chống lại sức của hắn, chỉ có thể vùng vẫy vài cái trên người hắn thôi, "Không phải chàng nói hai ngày thôi sao, sao giờ biến thành hai tháng, không được, ta không cho chàng đi."

Hắn bất đắc dĩ thở dài, "Lúc trước không dám nói với nàng, chính là sợ nàng làm loạn, lần thu trà này rất quan trọng, ta không đi sao được. Ta cũng không nỡ xa nàng đâu."

Ấn lên trán nàng mấy cái hôn, nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của nàng, nói tiếp: "Những ngày ta không ở nhà, nàng muốn ăn gì thì bảo bọn họ đi mua, có người khi dễ nàng nhịn trước, chờ ta trở lại sẽ lột da hắn. Được rồi, mau rời giường đi, cũng không còn sớm."

Tề Vân Đình đứng dậy mặc áo, Hân Duyệt ngây ngốc ngồi đó, cúi thấp đầu, "Từ lúc ở U châu đến bây giờ, chúng ta đều chưa từng rời xa. Bây giờ chàng lại đi lâu như vậy, có lẽ ta nhịn không được sẽ bỏ nhà ra đi......"

"Nói bậy, ta trở về không nhìn thấy nàng sẽ nổi điên, nàng phải hứa với ta, nghe không. Đồng ý với ta, đồng ý nha, ta phải xa nhà, nàng để ta an tâm một chút được không." Tề Vân Đình đến ngồi bên giường, nhanh bắt lấy cánh tay của nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Hân Duyệt ngẩng đầu, đối diện cặp mắt lo lắng kia, nước mắt rơi như chuỗi trân châu, bổ nhào vào lòng hắn: "Chàng mang ta đi cùng được không, ta cam đoan trên đường đi sẽ nghe lời chàng, không gây trở ngại cho chàng đâu."

"Nàng ngốc quá, ta ra ngoài làm việc, không phải du sơn ngoạn thủy, núi cao đường xa, sao có thể mang nàng đi. Nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại." Hắn yên lặng giúp nàng mặc quần áo.

"Trong nhà nhiều người như vậy, sao cứ phải là chàng đi?"

Tề Vân Đình trầm mặt: "Không cho nói những lời ngỗ nghịch này, đây là trách nhiệm của ta. Mau đứng lên ăn cơm, chút nữa tiễn ta đi."

"Ta không tiễn chàng đi đâu."

"Ai......"

Nàng khóc như hoa lê dưới mưa nhìn Tề Vân Đình ăn cơm, còn mình thì một miếng cũng chưa ăn.

"Nàng cố ý làm cho ta lo lắng có phải không? Mau ăn cơm."

"Chút nữa ta trở về ăn không được sao, người ta muốn nhìn chàng nhiều thêm một chút mà."

Tề Vân Đình thở dài, thật hết cách với nàng.

Căn dặn Tiểu Nghiên mấy ngày nay đến ngủ ở gian ngoài, bầu bạn với thiếu nãi nãi. Lại dặn má Ngô chăm sóc tốt cho Hân Duyệt, mọi người trong ngoài đều phải chăm sóc nàng.

Đám hạ nhân tất nhiên đồng thanh tuân mệnh, nhưng bọn hắn lại không thể hiểu cho tấm lòng chủ tử, vị thiếu nãi nãi không hiểu chuyện này không biết có phép thuật gì, mê hoặc đại thiếu gia, cho dù nàng quá đáng thế nào, đại thiếu gia cũng không phiền, cứ cưng chiều như vậy.

Kỳ thật Tề Vân Đình cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, tình vừa chớm nở, lại cô đơn nhiều năm như vậy, bây giờ gặp đường người trong lòng yêu mến, lại là thê tử đã có da thịt chi thân, tất nhiên yêu thích không buông tay, chỉ nhìn thấy toàn ưu điểm của nàng, còn những khuyết điểm cứ bỏ qua hết.

Yêu ai yêu cả đường đi mà lại.

Không đành lòng nhìn ánh mắt ai oán của nàng, chỉ đành kéo tay đi ra ngoài, nhẹ giọng căn dặn: "Tiễn ta đi không được khóc, không cát lợi, có biết không. Chút nữa về nhớ ăn cơm, ta không ở đây, mỗi ngày nàng ăn điểm tâm xong thì đến chỗ mẹ thỉnh an, thay ta làm tròn hiếu đạo, biết không?"

Hân Duyệt hữu khí vô lực đáp lời: "Biết."

Má Ngô đã sớm chuẩn bị hành lí xong xuôi, đưa lên thuyền.

Mọi người đã sớm có mặt ở tiền thính, Tề Vân Đình bước vào, tất cả mọi người xông tới, hỏi thăm sức khỏe, ân cần dặn dò, từ từ đưa đến cửa. Hân Duyệt ngược lại bị tách khỏi đám người, dừng ở phía sau.

Nàng đứng ở dưới gốc cây cạnh đình nghỉ chân, xa xa nhìn chúng tinh phủng nguyệt - sao vây quanh mặt trăng, không cho ta khóc, nhưng ta nhịn không được làm sao bây giờ?

Cửa phủ mở rộng, Tề lão gia quay lại nhìn thấy bóng người ai oán kia, giọng áy náy nói với con: "Năm nay mùa xuân còn lạnh, trà xuân giảm sản lượng, Vân Hải lần đầu ra khỏi nhà, cho nên thu trà bất lợi, bây giờ trong các cửa hàng đều không có trà ngon. Cho nên, chú trong việc thu trà hạ, bằng không cũng sẽ không để con vừa tân hôn đã đi xa. Ta già rồi, thân thể này......"

"Cha, người đừng nói vậy. Mấy năm nay con làm ăn bên ngoài, cha còn không yên tâm sao, chuyện thu trà cũng là trách nhiệm của con, dù sao cũng không phải đi lâu không trở về, cha yên tâm đi."

Vân Hải xấu hổ cúi đầu, ba tháng trước, đại ca nghênh thân còn chưa trở về, hắn liền mang theo đội thuyền đi thu trà xuân, kết quả người không có kinh nghiệm, chậm trễ thời gian, không thu được trà ngon. Mới tạo thêm gánh nặng cho đại ca, lần này thu trà hạ chỉ sợ phải đi thêm vài ngọn núi, mua trà của hơn mười hộ mới được.

Tề phu nhân lại vội dặn dò này kia, thật sự là mẹ già dặn dò nhiều mà.

Đám đệ đệ muội muội cũng sôi nổi nói "Đại ca bảo trọng", "Trên đường cẩn thận".

Ánh mắt Tề Vân Đình lướt qua đám người, nhìn về bóng dáng cô đơn kia, trong lòng chua xót.

Cho dù ngàn vạn người vây quanh ta, ta để ý nhất cũng chỉ có nàng thôi.

Hân Duyệt thấy hắn nhìn qua, cắn môi, cố nén nước mắt đi ra phía trước.

Nàng sao lại không rõ, Tề lão gia thân thể không tốt, đã nhiều năm không ra ngoài, Vân Thụ là thư sinh trói gà không chặt, Vân Hải còn nhỏ, nhà này Tề Vân Đình là trụ cột chính.

"Đi đường cẩn thận, trở về sớm." Mắt nàng hồng hồng nhỏ giọng nói.

Tề Vân Đình cười vỗ vỗ vai nàng, "Ta rất nhanh sẽ trở lại."

Cố nén xúc động muốn hôn nàng, dùng sức nhéo hai má người ta: "Cười một cái."

Hân Duyệt hé miệng, nhưng nước mắt lưng tròng.

Tề Vân Đình nhẹ nhàng phất phất tay, xoay người bước thuyền, hơn mười chiếc thuyền căng buồm xuất hành.

Hân Duyệt đuổi tới bên bờ sông, nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần khỏi tầm mắt.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người nhất định cảm thấy nữ chính rất không hiểu chuyện, rất trẻ con, kỳ thật là ta cố tình viết vậy.

Nàng cũng chỉ là một tiểu nữ sinh bình thường, vẫn bị nhốt ở tháp ngà học tập abcd/xyz, không hiểu sự đời cũng như triết lí cuộc sống.

Nữ chính hoàn mĩ không thể trong nháy mắt được, mà là ngày càng tiến bộ, chờ mong chuyển biến của nàng nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.