Hai người vểnh tai, ngừng thở, cẩn thận nghe đối thoại bên trong.
Nam: Không dạy dỗ nàng cho tốt, nàng sẽ càng vô pháp vô thiên
Nữ: Tránh ra, cách xa ta một chút
Nam: Xa, đây không đủ xa sao, nàng không nghĩ xem nếu vậy lúc gần sẽ thành cái dạng gì
Nữ: Bộ y phục này không mặc được nữa rồi
Nam: Yên tâm, ta mua mới cho nàng, đến đây nào
Nữ: A...... Chàng đừng tới đây
Bên trong lại vang ra tiếng quần áo bị xé, Tiểu Nghiên nghĩ ngày mai nhất định thiếu nãi nãi thương tích đầy mình cho coi.
Nam: Nàng trốn cái gì, mau lại đây
Nữ: Không muốn, trước kia ta chưa thấy rõ, thì ra thô như vậy, không được, ta sẽ mất mạng đó
Nam: Nhảm nhí, trước kia đều là buổi tối, tất nhiên nàng nhìn không rõ. Hôm nay ta sẽ đồng vu quy tận với nàng
Nữ: Đừng mà, xin chàng, đừng tới đây
Tiểu Nghiên lại nghĩ: Đại thiếu gia thật là nhẫn tâm, thiếu nãi nãi đã cầu xin tha thứ, cũng đừng đánh chứ.
Nam: Có điều, có thể thấy rõ nàng, ta cũng thật vui vẻ
Nữ: Mau bỏ tay của chàng ra, a...... Ai cho chàng dùng miệng chứ......
Nam: Không dùng tay đương nhiên dùng miệng, là nàng tự tìm
Nữ: A...... Tha ta đi......
Tiểu Nghiên tức giận: Nam nhân đánh nhau sao lại giống nữ nhân như vậy, dùng miệng cắn nữa, võ công đại thiếu gia giỏi như vậy, sao lại không nương tay một chút. Giọng của thiếu nãi nãi đã run rẩy lắm rồi, hắn sao lại không mềm lòng?
Nam: A...... Thật là thoải mái
Nữ: Ưhm...... Thật khó chịu, chàng mau đi ra ngoài
Nam: Đi ra ngoài? Đây là nhà của ta, vào rồi không đi đâu nữa
Nữ: A...... Cái gì là nhà của chàng, rõ ràng là địa bàn của người ta, bị chàng chiếm lấy, chàng còn nói nữa
Nam: Ừ...... Thích...... Ta chiếm lấy nàng có phục không, dám cãi ta nữa, ta ăn nàng luôn
Nữ: Ta với chàng, là ta ăn chàng mới đúng
Tiếng động bên trong ngày càng mãnh liệt, hỗn loạn không rõ là âm thanh gì.
Tề Hưng cười khẽ, nhỏ giọng nói: "Còn muốn đi vào không?"
Tiểu Nghiên không hiểu nhìn hắn,"Thiếu nãi nãi thật sự không có việc gì chứ? Nàng đang liều mạng với đại thiếu gia kia."
Tề Hưng cố nén không cho mình cười ra tiếng, bất đắc dĩ bảo cô tiếp tục nghe.
Bản thân thì tránh ra vài bước tới ngồi bên tảng đá.
Tiểu Nghiên càng căng lỗ tai, nhưng không nghe họ nói chuyện nữa, mà nghe được tiếng thở gấp.
Có giọng nói của đại thiếu gia: "Còn muốn ta đi ra ngoài không?"
Thiếu nãi nãi kiều mỵ nói: "Chàng thấy ghét...... A...... Ưhm......"
"A...... Đình......" Một tiếng thét tinh tế vang lên, tiếp theo đó là một tiếng rống trầm thấp, lại nặng nề thở dốc.
Yên lặng......
"Bảo bối, nàng thật tốt, mỗi lần đều làm vi phu mất hồn như vậy......" Giọng nói mờ ám trầm thấp vẫn vang lên, Tiểu Nghiên mặt đỏ hồng, xoay người lặng lẽ rời đi, liếc mắt nhìn tới chỗ Tề Hưng đang ngồi.
Đấm vào ngực hắn, "Ngươi thật là xấu, cũng không sớm nói, hại ta lo muốn chết."
Tề Hưng kéo tay cô, tránh ra xa, mới cười to nói: "Nào có ai như ngươi, nhất định phải nghe xong mới chịu hiểu? Ha ha."
Tiểu Nghiên vừa giận vừa xấu hổ đánh hắn, "Ta làm sao mà biết...... Ngươi cũng không nói cho ta, ta còn sợ thiếu nãi nãi gặp chuyện không may."
Tề Hưng cười gõ đầu cô, "Nha đầu ngốc, mạng của thiếu nãi nãi là thiếu gia lấy mạng đổi về, có thể đánh được sao? Sau này ngươi thông minh một chút, đại thiếu gia và thiếu nãi nãi của chúng ta không phải ân ái bình thường, cãi nhau một chút, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Cứ theo ta học hỏi nhiều là được."
Tiểu Nghiên trừng mắt liếc hắn, giận dỗi bỏ đi.
"Mau đi xuống, nặng quá."
Tề Vân Đình ôm nàng xoay180 độ, để nàng nằm trên người, từ từ nhắm hai mắt, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Hân Duyệt ghé vào trên người hắn, tay trái chống cằm, gương mặt nhỏ nhắn còn đỏ ửng, ngón trỏ tay phải vuốt ve theo đường mày kiếm, còn có sống mũi cao của hắn.
"A a." Nàng kéo chăn bông, đắp lên hai người.
"Cười cái gì?" Hắn không thèm mở mắt.
"Cơm chiều còn chưa ăn đâu, chàng muốn ngủ sao?"
"Chọc ta giận như vậy, còn muốn ăn cơm?" Hắn nheo mắt.
"Ta cũng không giận nữa, chàng còn giận cái gì?" Nàng nhẹ nhàng hôn lên ngực hắn.
"Ai bảo nàng nói chuyện tuyệt tình như vậy."
Hân Duyệt làm sao không biết, hắn còn để trong lòng không phải chuyện mình không rót trà cho hắn, mà là lời nói đường ai nấy đi.
"Không phải đã hưa rồi sao, nếu không ta kể chuyện cười cho chàng nghe nha.
Hai cái kén kết hôn.
Đêm động phòng hoa chúc, tân lang tiễn khách xong quay về động phòng, lại phát hiện một con nhộng đang nằm trên giường, hắn vội hỏi: "Ngươi là ai? Tân nương đâu?"
Con nhộng thẹn thùng nói: "Ghét quá hà, người ta cởi quần áo xong lại không nhận ra người ta."
Tề Vân Đình nhịn không được cười, "Nàng từ đâu nghe được mấy chuyện không đứng đắn này?"
"Không phải đã nói với chàng rồi sao, xem trên mạng đó. Ừ, nói với chàng thế nào đây, ở chỗ bọn ta, rất cởi mở. Hai người trưởng thành chỉ cần có chút tình cảm, là có thể sống chung. Thậm chí có người không cần biết đối phương là ai, thì cũng đã có tình một đêm rồi. Như ta đây chỉ xem tiểu thuyết, lên mạng chơi, là thuần khiết nhất đó."
Tề Vân Đình lạnh mặt:" Không được có suy nghĩ như vậy, có biết không."
Hân Duyệt bất đắc dĩ gật đầu: "Chàng yên tâm đi, ta cách trình độ này xa lắm. Ta chỉ thích một mình chàng thôi."
Nàng vui vẻ cười, đôi mắt sáng ngời làm động lòng người.
Tề Vân Đình cười mà không đáp, xoay người áp lên người nàng, dùng hành động biểu đạt tình yêu của hắn.
Ngày hôm sau, lúc Hân Duyệt vô lực dựa vào người hắn đi đến tiền thính, vô cùng hoài nghi hôm qua là hắn cố ý, biến ta thành sức cùng lực kiệt, không còn tinh thần ngắm tài tử đẹp trai.
Dưới ánh nắng ấm áp, các nữ nhân trong nhà đã trang điểm tỉ mỉ, Tề phu nhân rất là ung dung hoa quý, Nhị di nương xinh đẹp động lòng người, chứng minh bản thân đã làm mẹ nhưng chưa già, Tam di nương không cần phải nói, ta trẻ nhất ta sợ ai? Tất nhiên là hoa lá sặc sỡ.
Hân Duyệt vốn chọn một cái váy dài màu thủy phấn, lại bị Tề Vân Đình bắt đổi thành màu tím, sợ người khác nghĩ nàng là cô gái chưa chồng.
Ai! Có cô gái nào không kiêu ngạo, thỏa mãn một chút ý tưởng chinh phục của người ta không được sao?
Tất cả mọi người tập trung đến tiền thính, vợ chồng Vân Thụ bất an nhìn, hôm qua bọn họ lâm trận chạy trốn, còn không biết sau đó xảy ra chuyện gì?
Đã thấy đại ca cùng đại tẩu thấp giọng cười nói chậm rãi đi tới.
Không thể nào???
Nhanh như vậy đã trời quang mây tạnh?
Lúc Hân Duyệt nhìn thấy Thu Sương, liếc người bên cạnh: "Tề Vân Đình, chàng xem Vân Thụ giác ngộ ghê chưa, có thể cho Thu Sương mặc màu sắc đẹp như vậy?"
Thu Sương bình thường thích yên tĩnh hôm nay lại diện sa y màu hồng phấn, bên trên thêu cả ngàn con bướm. Chải tóc kiểu thanh xuân tịnh lệ, trên mặt trang điểm tỉ mỉ, vẻ mặt minh diễm động lòng người.
Vừa thấy đã biết chọn lựa rất tỉ mỉ.
Đúng là người đẹp vì lụa mà, Thu Sương bình thường lạnh nhạt như đầu gỗ, hôm nay thần thái thay đổi, như cô gái hoài xuân.
Tề Vân Đình thản nhiên nhìn lướt qua, "Người ta là người ta, nàng là nàng, còn dong dài nữa sẽ không cho nàng đi." Xoay người đi xem xét các gia đinh.
Vân Hải thừa dịp đại ca không có mặt, lặng lẽ tiến đến bên tai đại tẩu, nhỏ giọng nói: "Đại tẩu, tẩu thật lợi hại, đánh nhau với đại ca mà có thể khắp người không có thương tích, tẩu là người đầu tiên."
Hắn lặng lẽ giơ ngón cái, đi tìm đại ca.
Từ xưa tới nay, em chồng và chị dâu có thể không biết lớn nhỏ, không ai nghĩ có gì bất thường cả.
Hân Duyệt nhìn hắn đi mất, nghĩ thầm: Đứa trẻ như ngươi biết cái gì? Trên người ta không còn chỗ nào lành lặn biết không? Vừa gặm vừa cắn, cả người ta đầy thương tích biết nói với ai.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người cho chút bình luận đi, ha ha, để cho mỗ có động lực