Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1




"Đại thiếu gia, ngài ăn cơm trước, hay là tắm rửa trước?"

Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Nàng nghĩ sao?"

Hân Duyệt nhìn hoàng hôn bên ngoài mới buông xuống, còn chưa đến lúc ăn cơm, "Ta chưa đói, không bằng chúng ta đi tắm suối nước nóng, tắm sạch sẽ rồi, sau đó ăn no hẵn nghỉ ngơi."

"Được."

Chưởng quầy dẫn hai người tới một gian phòng lớn, bốn phía trang trí lộng lẫy như cung điện, quan trọng nhất là ở giữa có một cái ao lớn, khói trắng ấm áp lượn lờ.

Nó khác suối nước nóng bình thường ở chỗ chính giữa có ngăn cách, sáu bức bình phong lụa đỏ mỏng manh tụ lại một chỗ, tạo thành một dải phân cách, chia ao nước nóng thành hai nửa vòng tròn, nhưng lại không hoàn toàn tách ra, còn lại ba phần trong ao là thông với nhau.

Chưởng quầy vội giới thiệu: "Đại thiếu gia, đây là suối nước nóng cực phẩm của chúng ta, uyên ương ôn tuyền. Cái gọi uyên ương chính là chỉ thích hợp nam nữ cùng tắm, ngài xem, bình phong chia ao này ra làm hai, có thể chia nam nữ ra tắm riêng; cũng có thể một nam nhiều nữ, ngoài cửa có chỗ để đàn hát ca múa, cách bình phong lụa mong ngắm nhìn những hình ảnh lung linh, cho dù là đại lão gia làm việc không được, chỉ sợ cũng có xúc động. Ngài nhìn bên đây, có giường đá, vật trang trí này nữa, rất thuận tiện đấy ạ."

Chưởng quầy vừa đi vừa báo cáo chuyện mờ ám, lại như không chút mờ ám nào.

Hân Duyệt đi theo mặt sau, tuy chưởng quầy không có ý nói nàng biết, có điều nàng vẫn có thể nghe được đó.

Nghĩ đến mọi người cởi trần đi vào, bơi lội trong nước nóng vùng vẫy một hồi, sau đó đi ra. Nàng đã nghĩ tới món lẩu dê, gắp một miếng thịt dạo dạo trong nồi, rồi vớt lên ăn luôn.

Đây không phải là lẩu uyên ương hay sao?

Hân Duyệt bụm miệng cười hi ha, mặt cũng đỏ hồng lên. Tề Vân Đình tất nhiên không biết trong lòng nàng nghĩ gì, còn nghĩ nàng ngượng ngùng. Đành phải tiến lên quàng vai nàng, chắn chưởng quầy ở phía sau.

Hân Duyệt nói: "Ta không cần ở đây, chúng ta đổi thành mỗi người một gian đi."

Chưởng quầy vội khuyên nhủ: " Thiếu nãi nãi, suối nước nóng này là tốt nhất Tể Nam, chất nước cũng tốt, những chỗ khác kém xa."

Tề Vân Đình cho lão một ánh mắt tán thưởng, nói: "Cứ ở đây đi, chưởng quầy gọi người đi mua hai bộ quần áo mới, lát nữa gọi bà tử đưa đến là được."

Chưởng quầy đáp ứng, lui ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.

"Để ta giúp Duyệt Duyệt cởi áo." Nói xong, liền ra tay cởi.

Hân Duyệt vội tránh thoát, "Không cần, tự ta làm là được, ngươi cởi trước đi."

"Được." Tề Vân Đình sảng khoái đáp ứng.

Hân Duyệt ngồi trên một khối đá trơn nhẵn, "Ngươi cởi đi, ta không nhìn." Có điều nàng đang ngồi ở vùng trung gian, nói cách khác có thể nhìn thấy cả 2 bên hồ.

"Nàng tắm bên kia?" Tề Vân Đình cởi áo ngoài.

"Ta có hoa thơm bên này của ta, ngươi có giường đá bên kia của ngươi."

Hai mắt Hân Duyệt trộm nhìn thấy Tề Vân Đình cởi bỏ áo trong, chỉ còn một cái quần.

Tuy hai người bọn họ ngủ chung đã lâu, nhưng đều là mặc quần áo, đây là lần đầu chân chính nhìn thấy hắn cởi trần đó.

Ôi, màu da lúa mạch khỏe mạnh, bờ vai rộng, lưng thẳng, không có chút mỡ thừa, thân hình lực lưỡng......

Ặc, xuống chút nữa...... Xuống chút nữa...... Lộ ra một chút cơ bụng, không biết là ánh mắt nóng rực hay là tiếng nuốc nước miếng khiến cho Tề Vân Đình chú ý, hắn đột nhiên quay đầu, vừa vặn bắt gặp cặp mắt đang hưng phấn kia.

Hân Duyệt bị phát hiện, mặt lập tức đỏ ửng, quay đầu lấy tay che mặt, hận không tìm được cái lỗ để chui.

"Ta...... Kỳ thật là...... Cái kia...... Ở phía bên ngươi có chút động tĩnh, ta mới quay đầu sang một chút thôi......"

Tề Vân Đình a a cười, "Không sao, Duyệt Duyệt thích xem, là vinh hạnh của vi phu, nhạ, bây giờ chưa xem, quay đầu nhìn cho rõ, có hài lòng với dáng người của vi phu không?"

" Ai muốn nhìn ngươi? Mau xuống nước."

Trong tiếng cười sang sảng của nam nhân, bọt nước văng khắp nơi, hắn trực tiếp nhảy xuống hồ.

"Nha, dưới nước thật thoải mái, mau xuống đi."

"Ngươi xoay người sang chỗ khác, không cho nhìn lén."

"Được, ta cam đoan."

Hân Duyệt đứng dậy chầm chậm cởi áo, lúc còn lại một kiện, do dự một chút, liền chậm rãi lặn xuống nước.

Nước ao ấm áp, cũng không nóng, nhiệt độ vừa phải làm cho từng cái lỗ chân lông cũng được thư giãn, tâm cũng mê say.

"Duyệt Duyệt, tắm nước nóng cởi hết thì sẽ thoải mái hơn, nàng còn một kiện trên người hơi bất tiện biết không?"

"Ngươi, ngươi là sắc lang, còn nói không có nhìn trộm, may mắn ta không cởi hết." Hân Duyệt cảnh giác đứng lên.

"Ta đâu cần nhìn, nghe tiếng cũng biết." Tề Vân Đình hiển nhiên nói.

"Được rồi, Tề đại thiên tài, từ nhỏ cái gì cũng biết. Vậy ta cởi, không cho ngươi nhìn lén nha."

"Mọi người đều ở dưới nước, ta làm sao thấy được."

"Bây giờ ta đã cởi rồi, ta ném quần áo lên bờ, ngươi nghe được tiếng không được nghĩ lung tung nha."

"Cam đoan không nghĩ bậy...... Mà đã nghĩ loạn rồi." Nửa câu sau nói rất nhỏ, Hân Duyệt không có nghe thấy.

Hai người cũng không bẩn, tùy tiện kỳ cọ một chút lại ngâm nước nóng, Tề Vân Đình dựa người vào thềm đá, "Duyệt Duyệt, kể chuyện ta nghe đi, ta thích nghe nàng kể chuyện cười."

"Ừ, được rồi, vậy kể một chuyện về tắm rửa. Một ngày nọ, rùa đen đang tắm dưới sông, có một con cóc ngồi một bên nhìn. Sau khi rùa đen phát hiện liền nói: Ngươi chưa từng thấy mỹ nhân đang tắm sao? Ngươi xem hai con mắt của ngươi nhìn đến sắp lòi ra ngoài kia!

Con cóc nói, em gái! Đừng chọc ta, không thấy ca ca nhìn ngươi tới nổi đầy da gà hay sao?"

"Không vui gì hết, nàng đang nói nàng là rùa đen, hay ta là con cóc đây, nếu Duyệt Duyệt muốn để ta nhìn, ta nhất định sẽ không nổi da gà, nhưng lại...... Ai! Duyệt Duyệt nhất định không chịu đâu."

Cách lụa mỏng bình phong, Tề Vân Đình bất đắc dĩ đích nhìn thấy thân hình lung linh kia, kỳ thật Hân Duyệt chỉ đem đầu lộ ở trên mặt nước, cái gọi là thân hình lung linh chỉ là hắn tự mình tưởng tượng thôi.

"Ngươi mới là rùa đen á, được rồi, ta kể một chuyện cho ngươi nghe, nghe giọng hữu khí vô lực của ngươi, cẩn thận xíu nữa ngủ quên, chìm xuống nước, ngạt chết ngươi.

Ngày xưa có một quốc vương, một đại quan, vị Thừa tướng này rất ngưỡng một bộ ngực xinh đẹp của vương hậu, nhưng hắn biết dám mơ ước đến vương hậu chỉ có đường chết thôi.

Hắn kể bí mật của mình với ngự y của quốc vương. Ngự y đồng ý giúp hắn thực hiện nguyện vọng, làm cam kết, đại quan đồng ý cho vị ngự y một món tiền lớn.

Vì thế, ngự y pha chế một loại thuốc sưng đau.

Một ngày, thừa dịp vương hậu tắm rửa, thoa thuốc sưng đau vào áo lót.

Vương hậu mặc quần áo vào, cảm thấy bộ ngực đau nhức. Quốc vương vội vàng truyền ngự y xem bệnh cho vương hậu.

Ngự y nói đây là một loại quái bệnh, muốn trị được, phải nhờ một người thoa thuốc giải vào lưỡi, rồi tự mình liếm ngực của vương hậu bốn giờ, a, chính là hai canh giờ. Người đó là Thừa tướng.

Vương truyền Thừa tướng tiến cung chữa bệnh cho vương hậu. Ngự y đã để thuốc giải vào miệng Thừa tướng.

Vì thế, Thừa tướng rốt cục cũng thực hiện nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay, liếm bộ ngực xinh đẹp của vương hậu chừng bốn giờ.

Thừa tướng toại nguyện, vương hậu cũng khỏi bệnh. Thừa tướng về đến nhà, ngự y tới đòi thù lao của hắn.

Chỉ là hắn đã toại nguyện, hơn nữa biết ngự y khẳng định không dám bẩm báo quốc vương, vì thế muốn quỵt tiền.

Ngự y tức giận rời khỏi, thề phải cho Thừa tướng trả giá thật lớn.

Vì thế, hắn lại bào chế một loại thuốc sưng đau. Hôm đó, hắn thừa dịp quốc vương tắm rửa, đem thuốc đổ vào quần lót của quốc vương.

Ngày hôm sau, quốc vương lại truyền Thừa tướng tiến cung......"

Hân Duyệt cười ha ha, chuyện cười này do Phỉ Phỉ từng kể cho nàng và Tiểu Ngọc nghe, bọn họ đã cười rất lâu.

Phỉ Phỉ, Tiểu Ngọc là bạn bè tốt nhất của nàng, mình đến cổ đại lâu như vậy, không biết bọn họ có nhớ ta hay không? Nhưng mà cũng tốt, gặp được một người bạn như Tề Vân Đình, nàng cũng không cảm thấy cô đơn.

Tiếng cười này đối với Tề Vân Đình mà nói cũng giống một loại tra tấn, cách bình phong, mơ hồ nhìn thấy Hân Duyệt cười tươi như hoa nở, mạnh mẽ áp chế liệt hỏa trong cơ thể. Trong lòng thầm mắng: Tắm uyên ương cái gì chứ, thấy được sờ không được, cái này không phải tra tấn chết người ta sao.

Tác giả chuyện muốn nói: Cho xíu bình luận nhé, tả không nổi nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.