Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Y Phàm

Chương 18: Long Quỳ




Thành Phong Lâm là một tòa kiến trúc cổ xưa lớn nhất ở phía Đông, cao đến mấy chục trượng khiến người ta còn chưa tới gần đã thấy một cảm giác áp lực rất mạnh, vì vậy trong vòng một trăm thuớc không người nào có dám ở lại.

Bên ngoài chỉ có hai thủ vệ mặc quần áo màu vàng óng đang đứng, nhưng trên người bọn họ ẩn ẩn tản ra khí thế làm cho trên người có loại cảm giác đã được huấn luyện quân đội nghiêm chỉnh.

Hai tên hộ vệ tuy không động, nhưng ánh mắt nhìn qua lại giống như đao kiếm liếc qua khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thế mà ở nơi con người hiếm xuất hiện này, lại đột nhiên xuất hiện bốn bóng người.

"Đỉnh phong Tụ Khí Cảnh!”

Trác Uyên vừa đi về phía này vừa lẩm bẩm nói, sau lưng là ba người Lạc Minh Ngọc, Lạc Minh Viễn cùng Bàng thống lĩnh. Khí chất hoàn toàn khác biệt với Trác Uyên không hề sợ hãi, lúc ba người nhìn đến con mắt của hai tên thủ vệ kia thì toàn thân đã cứng ngắc, dường như quên cả cách đi bộ chỉ là di chuyển cơ thể tiến lên.

“Đứng lại!”

Trước khi Trác Uyên đi vào cửa, hai tên thủ vệ khẽ vươn tay ngăn đường đi của hắn lại, quát to: “Nơi đây là Tiềm Long Các, các người cũng dám xông vào?”

“Phiền các ngươi thông báo một tiếng, tiểu thư Lạc Minh Ngọc của Lạc gia ở Quy Vân sơn trang cầu kiến người quản sự của nơi này.” Trác Uyên nhìn về phía trước, như có như không liếc mắt nhìn hai tên thủ vệ.

Thấy tình huống này, hai tên thủ vệ liếc nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy thấy kỳ lạ.

Người bên trong thành Phong Lâm cầu kiến quản lý của Tiềm Long Các rất nhiều, chỉ cần là người cầu kiến thì người nào cũng khúm núm, nơm nớp lo sợ, tươi cười lấy lòng. Cuồng vọng giống như tên tiểu tử này là lần đầu tiên bọn họ gặp.

“Lạc gia? Chưa từng nghe nói đến, quản lý của chúng ta không gặp loại vô danh tiểu tốt như vậy!” Một thủ vệ bên trong lạnh lùng nói.

Nghe được lời này, Lạc Minh Ngọc ở sau lưng âm thầm cúi đầu xuống. Đối với ngự hạ thất thế gia Tiềm Long Các mà nói, Lạc gia căn bản không thể so sánh. Đừng nói là liên minh, người ta còn không muốn gặp mình.

“Trác Uyên...”

Lạc Minh Ngọc lôi kéo ống tay áo của Trác Uyên, nhưng còn chưa chờ nàng ta nói chuyện, Trác Uyên đã hất tay ra, cười lạnh nói: “Có gặp hay không thì là việc của chủ tử các ngươi, còn chưa tới lượt hai nô tài thay chủ tử các ngươi làm chủ.”

“Ngươi nói cái gì?” Hai thủ vệ hét lớn một tiếng, giận dữ đầy mặt, khí thế toàn thân được thả ra ngoài.

Chỉ một lúc mọi người đã cảm thấy khí tức của toàn thân trì trệ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Chỉ có Trác Uyên mạnh mẽ kìm hãm đứng tại chỗ, lớn tiếng nói: "Hoá ra đạo tiếp khách của ngự hạ thất thế gia là như thế này sao? Hừ, thật sự là nghe tên không bằng gặp mặt.”

“Dừng tay.”

Lúc này, một tiếng yêu kiều vang lên, một vị thiếu nữ áo trắng chậm rãi đi từ bên trong ra. Hai tên thủ vệ nghe thấy vội vàng khẽ khom người, cung kính nói với nữ tử kia: “Tiểu thư, có người tới quấy rối.”

“Vừa rồi các ngươi nói chuyện ta ở bên trong cũng nghe thấy, là các ngươi không đúng. Người tới là khách, không được vô lễ.” Thiếu nữ lạnh lùng liếc hai người một chút, khiển trách, sau đó nhìn về phía Trác Uyên cười nói: “Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Là ngươi?”

Trác Phàm cùng Bàng Thống Lĩnh cùng nhau giật mình, thiếu nữ này lại chính là nữ hài mà bọn họ gặp ở Phường Thị.

Nếu có người này thì mọi chuyện sẽ dễ hơn.

Trác Uyên cười thầm, nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, thản nhiên nói: “Không nghĩ tới tiểu thư là người Tiềm Long Các, thất kính thất kính.”

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu nói: “Tiểu nữ Long Quỳ, chỉ làm người sai vặt ở Tiềm Long Các mà thôi, không biết tiên sinh đến đây có chuyện gì?”

"Thật sự không dám giấu giếm, tại hạ là quản gia của Lạc gia Trác Uyên, do trong nhà sa sút lại nghe nói Tiềm Long Các chính là thế gia giám bảo đệ nhất của đế quốc Thiên Vũ, cho nên đi cùng tiểu thư đến bán bảo vật gia truyền.”

“Ồ?” Trong mắt bát ngờ sáng lên, Long Quỳ cười gật đầu với Lạc Minh Ngọc ở phía sau vừa nhìn về phía Trác Uyên: “Tiên sinh muốn bán bảo vật, tiểu nữ tử nhất định phải mở mang tầm mắt một chút, mời vào bên trong.”

Nói xong Long Quỳ đi trước dẫn đường, Trác Uyên mang theo ba người sợ hãi rụt rè đi theo, chỉ để lại hai tên thủ vệ ngơ ngác nhìn bóng lưng bốn người biến mất, mới nhìn về phía đối phương, lẩm bẩm nói: “Người vừa rồi... Là bằng hữu của tiểu thư sao?”

“Không thể nào, tiểu thư sao lại có bằng hữu keo kiệt như vậy. Đợi đến khi bọn họ đưa bảo bối không hợp tâm ý của tiểu thư ra, tự nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài. Đến lúc đó, hắc hắc hắc...”

“Đúng, đến lúc đó nhất định phải giáo huấn đám người này một chút, nhất là tên Trác Uyên không coi ai ra gì kia. Thế nhưng bọn họ nếu đưa được bảo bối ra, chiếm được niềm vui của tiểu thư thì...”

"Chắc chắn không có khả năng, chỉ bằng cái dạng nghèo kiết xác của bọn họ, có thể đưa ra một khối Mặc Ngọc cũng đã là không tệ, ha ha ha...”

Nghe được lời này một thủ vệ khác cũng lớn tiếngcười rộ lên, đồng thời đã bắt đầu chuẩn bị sát chưởng chuẩn bị một lúc nữa đánh...

Ở một nơi khác, Long Quỳ mang theo bốn người tới một gian phòng tráng lệ, đợi sau khi bốn người ngồi xuống, Long Quỳ mới cười nói: “Không biết có bảo vật gì, nhanh lấy ra cho tiểu muội giám định một phen.”

Trác Uyên nhìn về phía Long Quỳ, khóe miệng bất giác giơ lên.

Tiểu nha đầu này nhìn như người không dính khói lửa trần gian, nhưng lại cực kỳ khôn khéo. Việc ở ngoài cửa vừa rồi, Trác Uyên khẳng định tiểu nha đầu này nhất định đều biết hết, nhưng nàng ta dùng hai thủ vệ đến dò xét bọn họ, dùng cái này đề tìm đối sách đàm phán.

Nếu như nếu bọn họ ở ngoài cửa có ý tứ khuất phục, chỉ sợ thái độ hiện tại của tiểu nha đầu đã khác.

Tuy tiểu nha đầu này là một người khôn khéo, nhưng ở trước mặt một lão ma đầu như Trác Uyên, vẫn là quá non.

Bộp!

Tay Trác Uyên run một cái, một bức tranh được bày ra ở trước mặt nàng ta, phía trên vẽ chi chít những hình thù kỳ quái. Thế nhưng lại là một bức tranh giống thật mà là đồ giả, vật giả, lại làm cho ánh mắt của nàng ta dừng lại.

Hai tay chậm rãi nhận bức tranh, Long Quỳ cẩn thận xem như đồ vật quý hiếm.

Lạc Minh Ngọc và Bàng thống tĩnh thấy vậy thì có chút kỳ quái liếc nhau. Bức tranh này là bức tranh Trác Uyên vẽ trong đêm hôm qua, lúc đó bọn họ thấy chỉ có một loại cảm giác đây là cái quái gì?

Thế nhưng giờ này khắc này, nhìn bộ dáng của Long Quỳ, dường như giá trị của bức tranh này khá cao.

“Trác Uyên tiên sinh, các ngươi muốn bán bao nhiêu?” Long Quỳ thu bức tranh lại, lần nữa nhìn về phía Trác Uyên, nhưng trong mắt dĩ nhiên đã có thêm một tia nghiêm túc.

“Long tiểu thư là người trong nghề giám bảo, lúc ở Phường Thị ta đã từng gặp qua, ngươi ra giá đi.” Trác Phàm cười cười, thản nhiên nói.

Khẽ cắn môi, Long Quỳ nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Trác Uyên, biết người này cũng là người trong nghề, không thể lừa gạt nên nói: “Hai trăm ngàn khối linh thạch, như thế nào?”

Chết tiệt, lão nương báo giá cao rồi, đám người nghèo khó.

Nhưng nhìn thấy Trác Uyên ngồi trên ghế bất động thanh sắc tràn đầy ý cười, trong mắt nàng ta lại nghiêm túc hơn.

Cao thủ giám bảo chân chính, là người quản gia này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.