Ở khoang hạng nhất Tô Xán ngả ghế hết cỡ ra đằng sau, nghe Đường Vũ cầm một bản tài liệu nói nhỏ vừa đủ bốn người bọn họ nghe:
- Muốn chỉnh đốn triệt để được sản nghiệp than ở Hoàng Thành thì không chỉ dựa vào sức một mình Hoàng Thành được. Như huyện Đại Túc ở hạ lưu sông Bảo Mã có lượng lớn rừng rồng ở hai bên bờ, nhưng khu vực này còn thuộc phạm vi của thành phố Quảng Hán, như vậy khu nguyên liệu lớn nhất sẽ bị phân hóa, tạo thành vấn đề tăng giá, còn chưa tính công tác quan hệ xã hội phía TP Quảng Hán làm mất thêm nhân lực, tiền bạc.
- Em nhìn đúng vấn đề rồi, còn gì nữa?
Tô Xán mím môi gật gù, thái độ rất ông chủ làm Lâm Lạc Nhiên rất ngứa mắt, cảnh vợ hát chồng khen còn ngứa mắt hơn.
- Còn nữa, người trong nghề ở Hoàng Thành đều rất không hài lòng với hiện trạng, vì sao với ưu thế địa lý, ưu thế tài nguyên của mình, mà thậm chí không có nổi công ty than nổi tiếng trong tỉnh. Mười mấy năm bọn họ đi tìm lời giải đáp, hiểu ra sản lượng mất kiểm soát, cạnh tranh không lành mạnh, không tập trung được sản xuất hình thành ưu thế giá cả đều do chính sách tỉnh tạo thành.
- Khoảng năm bảy năm trước thì đua nhau khai thác, chỉ cốt lấy nhiều, kỹ thuật khi đó chưa đủ, gần đây kinh tế phát triển quá nhanh, ngành than thành công nghiệp cũ, gây ô nhiễm cao, cho nên không đầu tư kỹ thuật vào nữa. Tình hình chung là thế, chẳng qua Hoàng Thành là cái vườn thí nghiệp nên tình hình càng nghiêm trọng hơn. Thêm vào mấy thành phố xung quanh cướp tài nguyên của Hoàng Thành.
Đường Vũ mặc dù hiện giờ thực tập ở Facebook TQ, nhưng tương lai Tô Xán có ý để cô quản lý toàn bộ sản nghiệp, nên Đường Vũ chủ động đem tài liệu tổng kết được thời gian qua làm báo cáo, đánh giá khả năng mở rộng quy mô kế hoạch cải tạo ngành than của Tô Xán:
- Thế nên chúng ta đầu tư quá nhiều kỹ thuật cao, nâng hiệu năng sản xuất đi ngược ưu tiên của tỉnh, chỉ e về chính sách khó được hỗ trợ, chú Vương cũng không thể một mình định đoạt được.
- Thế nên anh mới đưa Thực nghiệp Phượng Hoàng vào dưới tập đoàn Đại Ba La, đồng thời thanh thế phải lớn, phải quyết tâm gây dựng lên thương hiệu tiêu chí hàng đầu trong nghề. Nói trắng ra phải để Phượng Hoàng vượt khỏi tầm công ty ở địa phương, khiến người ta coi trọng, đồng thời khiến một số kẻ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tùy tiện ra tay với chúng ta.
Tô Xán không cho rằng chuyện ở Hoàng Thành thế là êm thâm, Hứa Trường Thành ngã ngựa quá nhanh chỉ chứng tỏ có thế lực mạnh hơn đằng sau, y không buông lơi đề phòng được:
- Chú Vương muốn tiến hành điều tiết sản nghiệp tương quan, trước tiên phải tạo dựng ảnh hưởng. Hiệu quả nổi bật nhất, không gì bằng tạo thế cho Đại Ba La. Hiện giờ đâu đâu cũng hô khẩu hiệu mời gọi đầu tư bên ngoài. Tới huyện còn phân chia nghiệm vụ phải đưa về được bao tiền đầu tư, nên tạo thế phương diện này hiệu quả nhất.
Chỉ dựa vào bối cảnh của Vương Bạc thì Đôn Hoàng, Thục Sơn không thể có ngày hôm nay, Vương Bạc chỉ có tác dụng lớn lúc khởi đầu, còn bây giờ sản nghiệp của Tô Xán đủ mạnh để Vương Bạc dựa vào nó để tạo thế cho mình. Đầu tiên phải kể tới những tinh binh mãnh tướng của Tô Xán như Vương Thanh, Triệu Minh Nông kinh doanh đắc lực, tiếp đó là tới bố cục chiến lược chính xác của Tô Xán, như hiện giờ Thục Sơn mở rộng mạnh mẽ trên phạm vi toàn quốc, bốn TTTM của Đôn Hoàng ở Dung Thành đóng góp nguồn thuế thu không nhỏ, đồng thời còn lập ra quỹ xã hội có đóng góp lớn, những thành quả này làm họ có tiếng nói và địa vị tương đối trong tỉnh.
Bây giờ cho dù Vương Bạc có rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, cũng không ai trong tỉnh dám tùy tiện đả kích sản nghiệp của y, thậm chí một số người vì bảo vệ con số thành tích đẹp còn phải bảo vệ nó.
Đường Vũ được Tô Xán nhắc một chút là hiểu ngay:
- Cho nên anh muốn từ phương diện Facebook tạo thế quy mô lớn, để Đại Ba La gây áp lực lớn hơn trong tỉnh?
- Chuẩn xác.
Tô Xán giơ ngón tay cái lên:
- Tin rằng với nhiều người có ý từ mà nói chuyện Facebook, Đôn Hoàng, Thục Sơn thuộc Đại Ba La không phải là bí mật gì cả.
Năm nay nếu như Facebook ở nước ngoài huy động vốn cùng giá trị thị trường đẩy lên tầm cao hơn, đối với tập đoàn Đại Ba La mà nói không chỉ là vấn đề nắm cổ phần cả Facebook TQ và Facebook Mỹ, thu hút vô số ánh đèn và được tầm quốc gia bàn luận, quan trọng hơn có thể ảnh hưởng ngược lại hỗ trợ sự phát triển của Thực nghiệp Phượng Hoàng.
Đại Ba La thành lập sản nghiệp mới ở Hoàng Thành, tin rằng không ai dám không coi trọng, nhưng chỉnh hợp toàn bộ ngành than là kế hoạch bạo tay.
- Nói tới làm ăn một cái là toàn thân thay đổi, vênh váo chỉ chỏ, nhìn mà ghét.
Ở ghế ngồi đằng sau, Lâm Lạc Nhiên trề môi nói.
- Còn chưa phải lúc đáng ghét nhất đâu, lúc anh ấy tập trung làm việc mới lãnh huyết vô tình.
Đường Vũ cười tủm tỉm, tuy nói thế nhưng mặt ánh lên vẻ kiêu ngạo, đó là nam nhân của cô không kiêu ngạo sao được.
Nhớ thời gian Tô Xán mua cổ phần WoW là bận rộn nhất, ăn uống thất thường, Đường Vũ luôn phải mang đồ ăn, hoa quả tới tận phòng, có lần cô tới, dọn dẹp giường cho y, Tô Xán xem tài liệu tập trung tới mức không hề biết cô tới, từ đó bị ba người bạn cùng phòng gọi là lãnh huyết vô tình.
Máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải, đồng ruộng dần dần thay thế bằng thành phố, máy bay bay vòng quanh trên bầu trời đợi lệnh hạ cánh. Tiếp viên đi kiểm tra nhắc nhở mỗi hành khách chú ý biện pháp an toàn.
Ngô Thì Nhuế đi tới bên cạnh Tô Xán, giúp y kiểm tra đai oan toàn, động tác rất chuyên nghiệp nhưng không thiếu sự hoạt bát:
- Cậu nợ tôi một bữa cơm nhé, tôi nói với thành viên trong tổ bay rồi, không được thay đổi đâu.
Nói xong quay xuống lẽ lưỡi trêu hai cô bạn, sau đó ung dung bỏ đi.
Tô Xán quay xuống cười khan với Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên:
- Hứa với cô ấy từ Tết rồi.
Đường Vũ không nói gì hết, Lâm Lạc Nhiên ngọt nhạt:
- Tốt quá, chúng ta đi xem phong thái của những nữ tiếp viên hàng không, chậc chậc, toàn bộ váy ngắn tất lụa, cơ hội hiếm có mà.
Máy bay đáp xuống, bốn người Tô Xán xuống cuối cùng, đợi ở đại sảnh, một lúc sau thành viên tổ bay Ngô Thì Nhuế mới đi ra, đồng phục chưa thay, mỗi cô gái kéo một cái va li, chiều cao đồng đều, ai nấy xinh đẹp trẻ trung, lại tụ vào một chỗ, trông rất là khí thế, có phần lấn át cả Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên.
Tô Xán bị hai bàn tay sau lưng nhéo đau điếng mà không dám kêu cái nào.
Ngô Thì Nhuế rất hưng phấn giới thiệu:
- Đây là nha đầu Lý Du, đây là mỹ nhân tổ bay Chung Tuyết, đây là..
Tô Xán cũng giới thiệu bên mình, các cô tiếp viên chào Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên rất nghề nghiệp, đối với Tô Xán và Lý Bằng Vũ thì nhiệt tình vô cùng.
Mọi người thương lượng xong liền chuẩn bị tới thành phố, ăn cơm ở gần khách sạn tổ bay Ngô Thì Nhuế ở.
Chưa kịp đi thì nhìn thấy Triệu Duy Hâm và Lương Tiêu cùng mấy nam tử mặc đồ tây tới đón đi tới, Triệu Duy Hâm chỉ tay một vòng, ra lệnh:
- Tiểu Chung, Tiểu Ngô, vừa vặn các cô ở đây, xử trưởng Lương có xe, các cô đi theo chúng tôi.
Triệu Duy Hâm lúc này tâm tình không tốt cho lắm, cũng bình thường thôi, lúc nãy hắn đã lên tiếng mời mấy cô gái này ăn cơm trước, người ta không thèm để ý, bây giờ xúm xít quanh mấy chàng trai, đương nhiên không thể vui vẻ nổi. Lương Tiêu chỉ đứng bên mỉm cười nhìn mấy cô gái, bộ dạng thản nhiên như nhìn con mồi không có khả năng trốn thoát.
Tiếp viên trưởng đi ra giải vây:
- Trưởng phòng Triệu, Tiểu Ngô gặp được bạn học cũ, muốn tụ họp cùng nhau. Thôi kệ bọn chúng, tôi và Tiểu Mai không muốn đi, hay là chúng tôi đi nhờ xe anh về khách sạn?
Triệu Duy Hâm mặt lập tức trở nên âm trầm:
- Gần đây tập đoàn chỉnh đốn nội bộ, các cô đều biết các đấy, một số tiếp viên tác phong sinh hoạt không đứng đắn, kỷ luật tản mát, về tới khách sạn sẽ kiểm tra chuyên cần... Các cô xem lấy mà làm.
Nói xong câu này chuẩn bị phất tay bỏ đi.